Bách Thiên Hành trong nhà nghi ngờ có người, giờ phút này đang ở trong một văn phòng tầng ba của tòa nhà, đưa ra một số đề xuất với staff phụ trách hậu cần ký túc xá.
Bách Thiên Hành: "Hương vị cơm sáng cũng được, chủ yếu phải khen ngợi dì múc cơm."
Người phụ trách hậu cần: "Dì?"
Bách Thiên Hành: "Dì phụ trách múc cơm sáng nay ấy, con người khá được, về sau để dì ấy phụ trách riêng việc múc cơm trước cửa sổ đi."
Staff hậu cần chưa kịp phản ứng: "Bởi vì dì ấy.... múc cơm năng suất cao?"
Bách Thiên Hành: "Gần như vậy, chủ yếu là biết cách ăn nói."
"?"
Staff hậu cần nghe không hiểu, vẫn nói: "À, được."
Bách Thiên Hành: "Cơm lá sen, súp nồi sành, cơm thúng gỗ."
Người phụ trách hậu cần đánh chữ vào mục ghi chú trong di động: "Còn gì nữa không?"
Bách Thiên Hành ngẫm nghĩ: "Mua thêm hai cái tủ lạnh, đựng đồ uống có ga."
Người phụ trách hậu cần khựng lại, có chút không thể tin được: "Nước có ga? Nước ngọt?"
Bách Thiên Hành liếc hắn một cái, giọng điệu không cho phép xen vào: "Ừm." Nói thêm: "Tạm thời làm mấy cái này trước đi."
Người phụ trách hậu cần: "Được, đều nhớ kỹ hết rồi, tôi lập tức đi chuẩn bị."
Nói xong mang theo cái đầu đầy chấm hỏi rời khỏi văn phòng: Chuyện gì đang xảy ra?! Cho thực tập sinh phải lên sân khấu tuyển tú ăn nhiều như vậy, lại còn nước có ga?
Đang lo trong ống kính bọn họ sẽ không béo thành một đàn lợn à?
Mối nghi ngờ trong lòng người phụ trách hậu cần đã sắp phun trào ra, nhưng vẫn không hỏi gì thêm.
Không còn cách nào, Bách Thiên Hành là nhân vật có tầm ảnh hưởng mà ê-kip chương trình có đập tiền cũng chưa chắc chắn mời được, vừa mới đến tham gia chương trình của bọn họ, từ ê-kip chương trình cho đến lãnh đạo công ty, mỗi một người đều đang dặn dò, phải nơi chốn đều thăm hỏi cho tốt nhân vật này.
Nếu đã là toàn diện, tất nhiên bao gồm cả ẩm thực.
Bây giờ Bách Thiên Hành đích thân nói ra yêu cầu trọng điểm đối với phương diện căn tin, người phụ trách hậu cần đương nhiên không thể nào cự tuyệt.
Theo lời của lãnh đạo cấp cao và tổng đạo diễn thì: Thỏa mãn! Phải làm thỏa mãn.
Người phụ trách hậu cần: Được rồi, thêm món thêm đồ ăn, súp nồi sành, cơm lá sen, nước ngọt có ga.
Chỉ mong là thêm món thì thêm món, nhóm thực tập sinh chính mình phải biết tự giác, đừng có ăn đến cuối cùng ăn thành một nhóm Cực hạn thần mập.
Bên kia người phụ trách hậu cần vừa rời đi, Bách Thiên Hành cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn.
Điện thoại di động vừa rời khỏi mặt bàn, nháy mắt sáng lên, biểu thị trạng thái trò chuyện.
Đầu bên kia điện thoại không phải ai khác, chính xác là Cư Gia Tạ bị ông chủ cưỡng chế nghỉ phép.
Sáng sớm Cư Gia Tạ đã gọi lại đây, chưa nói được hai câu, đã bị người phụ trách hậu cần bước vào văn phòng cắt ngang.
Vì thế cách điện thoại đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa Bách Thiên Hành với người phụ trách hậu cần.
Không nghe còn tốt, vừa nghe một cái thật sự là hận không thể rơi cằm xuống đất.
Chờ Bách Thiên Hành cầm di động lên lần nữa, Cư Gia Tạ rốt cuộc cũng không nín được: "Cậu quan tâm đến căn tin của thực tập sinh làm gì?"
Thanh âm Bách Thiên Hành không cao không thấp, mang theo vài phần biếng nhác: "À, không có gì, chỉ là hôm đó ghi hình ăn một chút cơm trưa, sáng nay lại ăn một ít điểm tâm, cảm thấy căn tin này của họ vẫn còn rất nhiều phương diện cần cải thiện, liền đưa ra một chút kiến nghị cho sau này thôi."
Cư Gia Tạ: "Sau đó thì sao? Căn tin cải tổ thật lớn, thêm món, nhóm thực tập sinh ăn ăn ăn, ăn thành heo, Mentor Bách cậu liền có thể trở thành anh chàng đẹp nhất gầy nhất trên sân khấu <Cực hạn>?"
Bách Thiên Hành: "Còn có kiểu logic này nữa?"
Cư Gia Tạ suýt chút nữa tự quay mình phát ngất luôn, dừng lại một chút: "Không phải! Cậu tám chuyện căn tin với tôi làm cái gì!"
Bách Thiên Hành: "Là anh đang tám với tôi."
Cư Gia Tạ: "Nếu cậu không bảo hậu cần thêm món, lại bị tôi nghe được, tôi có thể nhắc tới với cậu sao?"
Giọng điệu Bách Thiên Hành miễn cưỡng: "Ồ, trách tôi."
Vừa nghe giọng điệu này, người đại diện lớn họ Cư liền hiểu rõ trong lòng: tới rồi tới rồi, có tên đàn ông nào đó lại bắt đầu không muốn làm người nữa rồi.
Quả nhiên --
Bách Thiên Hành nói xong một câu "Ồ, trách tôi", liền nói tiếp luôn: "Tôi cũng là vì công việc."
"Xem tình hình trước mắt, so sánh <Cực hạn> với các show tuyển tú khác cũng không có chỗ nào đặc biệt nổi trội cả, muốn trở thành gameshow bùng nổ mùa hè năm nay, đương nhiên phải có chỗ đặc biệt."
"Tôi nghĩ rồi, có thể xuống tay từ căn tin, đồ ăn và chủng loại phong phú, chờ thêm một khoảng thời gian, trước khi show phát sóng có thể làm căn tin của <Cực hạn> lên hotsearch trước kiếm một đợt chú ý."
Nói xong búng ngon tay một cái: "Góc độ xảo quyệt, có một không hai."
Cư Gia Tạ: "......... "
Ông chủ, làm người đi.
Cư Gia Tạ mệt tâm, hắn không muốn quản căn tin nữa, mặc kệ đi, cho dù cuối cùng <Cực hạn thần tượng> có biến thành một gameshow mỹ thực cũng mặc kệ, hắn quản không nổi nhiều thứ như vậy.
Giờ hắn chỉ quản Bách Thiên Hành!
Cư Gia Tạ trực tiếp bỏ qua đề tài căn tin, bắt đầu nói: "Còn muốn cho tôi nghỉ phép nữa không? Tôi cảm thấy tôi nên trở lại làm việc. Cậu một hơi lên bốn cái hotsearch, ba cái trước thì không sao, chỉ có cái nhẫn ngón út ấy, đến bây giờ vẫn đang bị fans thảo luận rầm rộ đó."
Cư Gia Tạ: "Nói cái gì cũng có. Thậm chí có người suy đoán, nói là trong nhà cậu không chừng đã có người rồi!......."
Bách Thiên Hành: "Không có người."
Cư Gia Tạ: "Tôi biết không có người, tôi muốn nói là...... "
Bách Thiên Hành: "Tạm thời không có người."
Cư Gia Tạ bị cắt đứt, dừng lại.
Bách Thiên Hành: "Sau này sẽ có."
Cư Gia Tạ: "............"
Cư Gia Tạ cảm nhận một phen, từ từ, giọng điệu này, cái giọng điệu cất chứa chờ mong, trong chờ mong lại xen lẫn tự tin là chuyện gì xảy ra?
Cư Gia Tạ: "Cậu...... "
Bách Thiên Hành: "Tuy rằng không biết là ai nói, tôi cứ mượn lời hay của cậu ấy trước."
Cư Gia Tạ: "........."
Lời hay?
Lời hay!?
Cư Gia Tạ bật thốt: "Cậu đeo nhẫn ngón út không phải là tùy tiện đeo à?"
Bách Thiên Hành hừ cười một tiếng: "Tôi là loại người tùy tiện thế sao?"
Cư Gia Tạ: không, cậu không phải.
Cậu không phải người!
Cư Gia Tạ cũng mới vừa thông não lại, **, ông chủ của hắn, Bách Thiên Hành, cho hắn nghỉ phép không phải vì muốn tự mình làm việc cho tốt, mà mẹ nó định một mình chuyên tâm vào việc muốn làm!
Làm cái gì?
Làm loại chuyện đại sự mà một khi phơi bày liền có thể trực tiếp nổ tung bảng hotsearch!
Cư Gia Tạ cách điện thoại, sóng lòng nhấp nhô, cảm giác cả người đều đang phiêu, phiêu muốn lộn cổ luôn rồi.
Hơn nửa ngày, Cư Gia Tạ mở miệng lần nữa.
Hắn chỉ hỏi một câu.
Một câu mấu chốt cực kỳ quan trọng, mà có thể đảm bảo cạy được miệng Bách Thiên Hành: "Cậu đã đang theo đuổi chưa?"
Bách Thiên Hành hừ cười, hỏi lại: "Không theo đuổi tôi đột nhiên về nước làm gì?"
Cư Gia Tạ hít ngược khí.
Tòa nhà Tứ Phương là tòa nhà studio phát sóng.
Bên trong ngoại trừ các loại phòng thu phát sóng to nhỏ khác nhau, còn có phòng phối âm, phòng ghi âm, v.v...
Ngoài phòng huấn luyện sắp xếp ở tòa ký túc xá ra, ê-kip chương trình đã bố trí phòng học huấn luyện ở cả Tứ Phương.
Căn cứ theo sắp xếp của quy trình gameshow, sau khi huấn luyện khép kín kết thúc, tất cả các phần bài tập về vũ đạo, thanh nhạc hầu hết đầu sẽ hoàn thành ở Tứ Phương, đến lúc đó quay chụp ghi hình các phần huấn luyện cũng sẽ tiến hành căn cứ từ đây.
Cho nên hôm nay đến Tứ Phương, ngoại trừ chụp ảnh makeup, ảnh tuyên truyền ra thì còn lại chính là làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
Mà phòng huấn luyện bên tòa nhà này rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với bên ký túc xá, phòng học nằm ở hướng Bắc quay mặt về hướng Nam, toàn bộ bề mặt cửa sổ sát đất vừa sáng sủa lại rộng rãi.
Các thực tập sinh đi tham quan từng phòng học một, rồi lại làm quen với sân khấu, làm quen với đằng sau hậu trường.
Ê-kip chương trình còn cố ý dẫn bọn hắn đi phòng thu phát sóng, để bọn hắn đứng trên đài, thể nghiệm một chút.
Đối với một bộ phận thực tập sinh mà nói, sân khấu đã không còn xa lạ, ví dụ như đám Phí Hải, Tùng Vũ, nhưng đối với kiểu người như Giang Trạm, sân khấu thật sự quá mức xa lạ.
Không có vũ đạo hào nhoáng, ánh đèn, không có trang phục, makeup, khán giả, Giang Trạm chỉ là đứng ở trên đài đi qua đi lại, cũng thể nghiệm được một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống vừa bỡ ngỡ lại kỳ diệu.
Tưởng tượng một chút, bản thân bước lên sân khấu, ánh đèn, tầm mắt hội tụ, dưới đài đều là khán giả, chính mình ở trên đài cao được ống kính máy quay, được công chúng chăm chú nhìn vào.......
Giang Trạm: Cũng không tệ lắm?
Chân Triều Tịch hỏi hắn: "Cảm giác thế nào?"
Giang Trạm nói đúng sự thực: "Tuy rằng hơi lạ lẫm, nhưng mà tôi rất tò mò cũng rất kỳ vọng."
Chân Triều Tịch cười nói: "Vậy thì anh thật sự là trời sinh thích hợp với sân khấu, thích hợp được chú ý. Hồi ấy lần đầu tiên em lên đài đều khẩn trương muốn chết, mồ hôi chảy ròng ròng."
Tùng Vũ bên cạnh thêm một câu: "Trạm ca đẹp trai từ nhỏ đến lớn, lúc đi học không biết đã bị bao nhiêu con gái ngắm trộm rồi, đương nhiên là sớm tập thành quen bị quan sát rồi."
Chân Triều Tịch: "Đó có thể giống sao? Trên sân khấu không giống như vậy."
Tùng Vũ: "Sao lại không giống, anh không thấy từ lúc đi ra khỏi ký túc xá bao nhiêu cô gái bên dưới kêu đẹp trai quá đẹp trai quá đấy à, anh trông thấy Trạm ca đỏ mặt tí nào chưa?"
Chân Triều Tịch dừng lại, nghĩ nghĩ: "Hình như đúng là không thấy thật." Nói xong nhìn về phía Giang Trạm: "Trạm ca anh ổn định thế à?"
Giang Trạm: "Các cậu mới ổn, bị gọi chồng ơi vẫn phản ứng như thường."
Chân Triều Tịch: "Chờ xem nhé, không bao lâu sẽ có một đống con gái đuổi theo anh gọi "chồng ơi" thôi."
Tùng Vũ bóp giọng bụm miệng lại, mắt lấp lánh ánh sao nhìn về phía Giang Trạm, làm mẫu cho hắn: "Giống như này. Chồng ơi --! Chồng ơi --! Chồng --!"
Chân Triều Tịch: "Eyy, đừng nói thế, không biết chừng đến lúc đó anh còn có cả fan-boy gọi anh là chồng luôn."
Tùng Vũ cười haha không ngừng, nói với Chân Triều Tịch: "Trạm ca người ta thẳng hơn cột sắt, không chịu nổi giả thiết này của anh đâu."
Giang Trạm: Hắn thật sự chỉ là trông có vẻ thẳng như sắt thép, chỉ là trông có vẻ mà thôi.
Buổi chiều, chụp ảnh tuyên truyền và ảnh makeup.
Tổng cộng có ba bộ trang phục, một bộ là đồng phục team tay lỡ với màu sắc khác biệt của các lớp, một bộ là phong cách đồng phục học viện được mọi người thống nhất với áo dài tay quần dài, còn có một bộ sơ mi trắng.
Một trăm thực tập sinh chia thành năm nhóm, năm trường quay được tách ra chụp ảnh riêng.
Giang Trạm chung nhóm với ba người bạn cùng phòng và Phí Hải, cùng nhau makeup, cùng đợi chuẩn bị đến lượt chụp hình.
Mà thầy nhiếp ảnh nhóm bọn hắn phong cách khá cợt nhả, cơ bản không hề chỉ dạy được cái gì, cũng không đưa ra bất kỳ lời nhắc nhở nào, chỉ tách tách tách mà chụp theo nhiệm vụ.
Nếu chụp được ảnh hợp ý sẽ cứ thế mà chụp tiếp, còn chụp không hợp ý, sẽ buông cameras nhíu mày giương mắt lên, hỏi thực tập sinh: Cậu có thể chụp hay không hả? Biểu cảm này của cậu là sao? Mặt đắp nhiều HA* quá à mà cứng đơ thế?
*Hyaluronic acid (HA): là một thành phần dưỡng da có khả năng ngậm nước dưỡng ẩm giúp da ngăn ngừa lão hóa.
Những thực tập sinh khác đang đợi đến lượt chụp nghe vậy thì không khỏi bồn chồn.
Không chỉ có vậy, vị nhiếp ảnh gia này còn thích lấy chuyện chỉnh sửa ảnh ra để nói.
Mỗi một nhóm chụp xong, gã sẽ yêu cầu kết nối để truyền ảnh lên máy tính, bắt đầu mở ra ảnh chụp trong phần mềm chỉnh sửa ảnh, ra hiệu thực tập sinh tiến lại đó xem: Tôi phải sửa cho cậu chỗ này chỗ này, ở đây ở đây phải sửa, cực kỳ khó chỉnh sửa, cực kỳ tốn công.
Nói đến mức thực tập sinh mặt đỏ tía tai, hận không thể quay về trong bụng mẹ, nặn lại gen một lần nữa.
Tiếp tục chụp như vậy, thực tập sinh phía sau áp lực lại càng lớn, hiển nhiên phải đối xử với vị giáo viên nhiếp ảnh này vô cùng khách khí, vừa khách khí vừa tâng bốc.
Đám Tùng Vũ, Phí Hải âm thầm phỉ nhổ, đều rõ ràng người này là lão bánh quẩy*, gã chính là cố ý, nhưng lại không có biện pháp nào.
*Chỉ người lọc lõi, nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh
Chân Triều Tịch còn khuyên mọi người: "Nhịn đi, mấy ảnh này về sau không phải là dùng để tuyên truyền thì chính là dùng làm ảnh chân dung trong kênh bình chọn, xấu quá thật sự sẽ ảnh hưởng đến thành tích."
Tùng Vũ: "Nhịn cái ông nó chứ."
Phí Hải: "Nhịn cái lông chân."
Nói thì nói thế, vẫn như trước không ai nói gì.
Mãi cho đến khi Ngụy Tiểu Phi bị gọi đến trước phông nền để chụp ảnh.
Cậu nhóc thường hay tự mình ngại ngùng, nhưng biểu hiện dưới ống kính thì rất có sức dãn, cần cười có cười, cần có thần thì có thần, gần như không thể bắt bẻ.
Cứ như vậy, nhiếp ảnh gia truyền ảnh chụp vào trong máy tính, sau khi mở ra trong phần mềm P ảnh thì vẫn ngồi trước màn hình máy tính vẻ mặt ghét bỏ: "Lớn lên đẹp trai thì có ích gì, chân 5/5, tay dài như vậy, dị dạng quá. Cậu xem cánh tay này của cậu đi, p thế nào?"
Dị dạng?
Ngụy Tiểu Phi hẳn là chưa từng bị người ta nói như vậy, sửng sốt một chút vẫn chưa phản ứng lại, vẻ mặt hết sức xấu hổ.
Nhiếp ảnh gia thở dài: "Phiền muốn chết." Lại nói: "Xóa hết chụp lại đi, cậu như thế này sao tôi p cho cậu được?"
Ngụy Tiểu Phi khựng lại chút, vẫn không phản ứng lại.
Nhiếp ảnh gia cầm camera trên tay, không kiên nhẫn khua tay ra hiệu, Ngụy Tiểu Phi mới buồn bã xoay người, bước về lại trước phông nền.
Giang Trạm, Tùng Vũ bọn họ đều đứng trước máy tính, nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp của Ngụy Tiểu Phi đang mở trong phần mềm, đều không thể hiểu nổi chỗ nào chụp không đẹp, chỗ nào dị dạng chứ?
Tùng Vũ càng nghĩ đến thái độ của nhiếp ảnh gia kia lại càng tức, ngẩng đầu há miệng muốn nói, bị Chân Triều Tịch và Phí Hải đồng thời giữ chặt lại.
Phí Hải nhíu mày, lắc lắc đầu với hắn.
Chân Triều Tịch nói nhỏ: "Đừng, cậu như vậy người xui xẻo sẽ không chỉ có cậu, còn cả Tiểu Phi nữa." Lại nói: "Có một số kẻ chính là như vậy, cậu không hot, hắn liền ra oai với cậu, cậu hot rồi, hắn sẽ phải tâng bốc cậu ngay."
Tùng Vũ thấp giọng oán hận: "Ra oai cái đếch gì."
Bỗng nhiên, Giang Trạm ngồi xuống trước máy tính, tay phải cầm lấy con chuột.
Phí Hải kinh ngạc: "Trạm ca anh làm gì vậy?"
Giang Trạm đối diện màn hình, đưa lưng về phía ba người: "P ảnh."
Chân Triều Tịch theo bản năng liếc nhìn nhiếp ảnh gia bên kia một cái, vội vàng sáp qua, nói: "Anh đừng động vào máy tính, đến lúc đó gã ta lại có lý do để trị anh."
Tùng Vũ tự phát cáu thì phát cáu, thấy Giang Trạm "không lý trí" như vậy lập tức khuyên theo: "Bỏ đi, nhịn nhịn xuống, ảnh tuyên truyền đều nằm trong tay người ta, có thể làm sao bây giờ?"
Giang Trạm từ lúc vừa ngồi xuống đã rất bình tĩnh, đợi đến khi cầm con chuột lên bắt đầu p ảnh, trong sự bình tĩnh lại lộ ra dáng vẻ chuyên chú.
"Đừng lo lắng, chỉnh sửa ảnh là chuyên môn của tôi."
Hết chương 21.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT