Trưởng nguyên lão kia cuối cùng cũng phải lộ diện, hắn xé "toạc" đi lớp vỏ bọc bên ngoài của mình đi là một hình dạng con người khác với nửa quái vật. "Như ngươi nói, Guiseppe."

Nhìn thấy bộ dạng này của trưởng nguyên lão đức vua và hoàng hậu vô cùng kinh ngạc, các nguyên lão khác cũng vô cùng bất ngờ, họ dường như không dám tin vào tai mắt mình nữa. Một người mà họ hết lòng tin tưởng lại là kẻ địch của mình.

"Ta là sứ giả của vương quốc Demon – Yodoka, còn người kia là Hasa. Ngươi có thể giết cô ta cũng được, căn bản cô ta cũng chỉ là phế vật. Mizuna và Hibari chết cũng là do họ đã biết bí mật của ta quá sớm, ta đâu thể làm gì khác ngoài giết hai người đó. Nhưng cũng lạ thay khi tên phế vật Samon lại không giết ngươi ngay lúc đó." Khóe miệng hắn cong lên đầy giễu cợt, "Vì tình bạn của hai ngươi mà không lỡ giết sao? Thật đáng thương làm sao! Ngươi thử xem ngươi đi giờ ngươi có gì? Không còn ai cả. Vương quốc của ngươi cũng đã bị quân đội của bọn ta giết hết rồi, vùng đất ngươi đang cai quản cũng đã thuộc về ta." hắn nói với gương mặt đầy tự hào cùng vẻ khinh thường Ryuukyu.

Những lời mà hắn nói ông không mấy để tâm, bởi bây giờ thực sự là ông đang rất tuyệt vọng vì mất con gái. Tuy nhiên thì ông vẫn còn Ryou, Ryu thì ông vẫn chưa biết chắc là đã rời xa ông mãi mãi hay chưa. Ông đưa ánh mắt đầy hơi lạnh cùng sát khí hướng về phía Yodoka.

"Ta cho ngươi một lời trăn trối trước khi chết. Ngươi thấy sao? Có muốn nói gì không?"

"Ha" Yodoka bật cười, hắn đưa một tay lên ngoáy lỗ tai mình đồng thời ghé tai về phía ông. "Ngươi nói sao?" rồi đứng thẳng lên như bình thường cười khuẩy, "ngươi vẫn chưa rõ tình hình của mình sao? Sau bao nhiên năm bị nhốt ở đó ngươi nghĩ bản thăn còn đủ khả năng để giết ta sao?"

Mặt ông vẫn không hề thay đổi, "cho dù có phải là chết. Ta cũng sẽ không tha cho ngươi."

"Vụtttt!"

Vừa dứt lời Ryuukyu liền tiến tới chỗ Yodoka, gương mặt ông biến đổi thể hiện rõ rệt sự phẫn nộ của ông. Yodoka cũng liền đỡ lẫy đòn của ông. Hai bên đánh nhau một cách rất mãnh liệt.

Các nguyên lão thấy vậy liền nhanh chóng đưa đức vua, hoàng hậu cùng các hoàng tử và công chúa rời khỏi chỗ đó để giữ an toàn cho họ.

* * * *

Bên Taichi, cậu cùng Pisamon đuổi theo Ryou, bỗng nhiên chổi thần của anh bị rung lắc. Hai người đều giật mình rồi bỗng chổi thần biến mất.. Hai người liền rơi xuống.

Taichi vì vậy cứ khua chân múa tay, hai mắt trợn tròn la lên: "Aaaaa.. ~~~.. Ựm"

Pisamon nhanh chóng biến thành tấm thảm đỡ lấy cậu. Đối với anh việc như vậy đã trở thành thói quen từ khi anh bị dính lời nguyền của các nguyên lão bạch phù thủy.

Lúc này cậu liền thở phào một tiếng, nãy cậu cứ nghĩ là mình xong luôn rồi..

Ryou bay một cách vô thức cứ cho nó bay nhanh nhất có thể mà không cần biết là đi đâu. Trong đầu cậu luôn có một suy nghĩ: 'Ryu, em đã nói là sẽ ở cạnh anh mãi mãi rồi mà, sao lại bỏ anh đi chứ? Anh không chấp nhậ..'

"Áááá.."

Đang bay bỗng chổi thần bỗng hướng xuống dưới nhanh như tên bắn khiến cậu giật mình kêu lên. Hai mắt cậu mở to ra vẻ kinh hãi bởi chổi thần không hề nghe theo mình, hai tay nắm chặt chặt chổi thần. Như chỉ cần tay buông lỏng một chút cậu có thể bị bay mất.

Chổi thần không biết vì sao cứ lao xuống. Khi xuống dưới nó bỗng bay qua một cái cây làm cậu bị mắc trên cây. Chổi thần liền dừng lại ở tay của một người mặc đồ đen.

Từ bụng Ryou truyền tới cơn đau, hai mắt cậu nhắm lại do va vào cành cây, hiện cậu đang treo trên cây. Ryou nghiến răng mở một mắt ra nhìn xuống dưới thì thấy chổi thần đang ở trong tay của một kẻ nào đó. Cậu nhanh chóng nhảy xuống đất.

Hai mắt nheo lại nhìn người kia: "Ngươi là ai? Ngươi là người đã khiến cho chổi thần của ta bỗng lao xuống đây?"

"..."

Người đó vẫn im lặng, khóe miệng cong lên cười.

Thấy nụ cười đó cậu liền cau mày nó: "Ngươi cười gì chứ? Bộ hay sao mà cười?"

Người đó vẫn im lặng không nói gì, vẻ mặt cũng không hề thay đổi, nhưng mũ mà người này đội đã che đi phân nửa khuôn mặt nên cậu không thể thấy rõ mặt người đó. Người áo đen đấy từng bước từng bước tiến về phía Ryou, cậu bất giác lùi lại phía sau.

Quay lại chỗ Taichi, cậu và Pisamon đi tìm Ryou cũng khá lâu rồi nhưng lại không thể tìm được cậu đang ở đây cả. Taichi cảm thấy hơi lo khi lâu như vậy mà vẫn không thể tìm thấy được Ryou.

"Pisamon này, anh có nghĩ ra được nào mà Ryou có thể đi không?" Taichi hiện rõ một vẻ lo lắng ra ngoài.

"Piii.." Pisamon hiện giờ căn bản không thể nói được nhưng anh ít nhất vẫn có thể lắc đầu hay gì đó đại loại vậy để đáp lại.

"Á.. Chuyện gì xảy ra vậy?"

Không hiểu sao đang bay bình thường mà bỗng nhiên Pisamon lại bị làm sao đó khiến cho Taichi mất thăng bằng kêu lên.

* * * *

"Hự!"

Hắc phù thủy tối cao với Yodoka đánh nhau cũng được một thời gian, vì bị giam ở dưới tầng hầm bí mật một thời gian khá dài và không vận động khiến cho sức mạnh của hắc phù thủy tối cao cũng bị giảm bớt đi. Ông bị Yodoka đánh cho bị thương, hắn dùng pháp thuật đánh bay ông xuống dưới lầu.

Vẻ mặt của Yodoka đầy sự đắc ý nhảy xuống tiến tới chỗ Ryuukyu, hắn nửa ngồi nắm tóc ông kéo lên nói: "Aizo, vậy ra sức mạnh của hắc phù thủy tối cao cũng chỉ có vậy thôi sao?"

Mặt của Ryuukyu đầy là vết thương còn mặt của Yodoka lại không có tới một vết xước nào. Không phải vì ông không đánh trúng phát nào mà là vì hắn đã làm gì đó khiến cho cơ thể của hắn có thể hồi phục vết thương nhanh nhất.

Hắn vô cùng đắc ý nhìn Ryuukyu, trên mặt hắn hiện rõ một bộ mặt nham hiểm. "Hắc phù thủy tối cao Ryuukyu Guiseppe à! Ta nghĩ đây có lẽ làm lần cuối cùng ngươi được nghe ai đó gọi là hắc phù thủy tối cao đó. Bởi.." hắn buông tay đứng dậy sử dụng pháp thuật. Trên tay hắn xuất hiện một luồng sáng với những dòng điện. ".. ta bay giờ tiễn ngươi tới gặp hai người quan trọng nhất đời ngươi. Haaa!"

Lời Yodoka vừa dứt, hắn liền phóng luồng sáng đó tới chỗ của Ryuukyu.

Hai mắt ông nhắm lại, vẻ mặt tuyệt vọng với đôi mắt tối dần đi: "Mizuna à! Ta đã không thể giữ lời hứa với nàng rồi! Ta sẽ tới nhận lỗi với nàng và Ryu vậy!'

" BÙMMM!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play