Trong những khu rừng nơi mà các hắc phù thủy sinh sống, bọn họ là những phù thủy xấu xa như tên gọi vậy. Còn có một loại phù thủy nữa là bạch phù thủy, là phù thủy tốt luôn giúp con người và họ cũng sinh sống cùng với người trong thành phố Makomik.

Nơi khu rừng tăm tối nhất, ở đó có một đứa bé bị bỏ rơi khi vừa mới sinh ra. Đứa bé khóc òa trong rừng một mình. Một người nào đó đã đi ngang qua thấy đứa bé thì đem nó rời đi.

Mười chín năm sau.

Trong thành phố Makomik, nơi cung điện nguy nga và tráng lệ.

Nhà vua có mười người con, trong đó có một vị công chúa. Những vị hoàng tử ở đó đều rất giỏi và có phần nghịch ngợm. Tuy nhiên, lại có một vị hoàng tử rất e dè. Đức vua và hoàng hậu có chút lo lắng cho cậu.

Vào một ngày, trên trời bỗng xuất hiện bọn quái vật, các bạch phù thủy trong thành phố đều chạy ra làm tăng sức mạnh lá chắn để bảo vệ thành phố. Tuy nhiên vẫn có một số con quái vật cấp cao lọt vào trong được. Các phù thủy khác và lính dốc sức để hạ bọn chúng.

Khi diệt được hết những con quái vật bên trong lá chắn, vì số lượng bọn quái vật tăng lên nên nhà vua cho triệu tập cả trai tráng trong thành đứng ra để bảo vệ thành phố khi các bạch phủ thủy kiệt sức.

Sau một tuần huấn luyện những người trong thành phố thì bọn hắc phù thủy cũng đột nhiên xuất hiện phá vỡ một mảng nhỏ lá chắn. Năm tên phù thủy đã lọt vào trong trước khi bạch phù thủy phát hiện ra.

Chúng xông vào trong cung làm hoàng cung bỗng láo loạn. Binh lính nhanh chóng ra đánh trả và bảo vệ người trong cung.

Trong phòng của cửu hoàng tử, cậu đang ngồi một mình trong phòng nhìn ra ngoài khe cửa sổ. Đôi mắt màu lam nhạt của cậu trở lên khác thường, nó bỗng chuyển sang màu đỏ. Nhìn cậu có vẻ đang rất lo lắng, tay nắm chặt lại vào phần áo. Cặp lông mày nhíu chặt lại, đôi môi bạc mỏng mím chặt thỉnh thoảng lại cắn môi.

RẦM!

Cánh cửa bỗng vỡ tung ra làm cậu giật mình theo phản xạ quay đầu lại. Liền kinh ngạc bởi đó là một hắc phù thủy. Mụ ta đang trong hình dạng chiến đấu lên mặt trông rất đáng sợ. Cậu đứng sát vào tường vẻ sợ hãi:

"Đ.. Đừng.. Đừng có qua đây.. Ta.. Ta sẽ.. Ta sẽ giết ngươi đấy!"

Nghe cậu nói vậy mụ ta liền cười phá lên "hahaha.." rồi mới lên tiếng: "Cửu hoàng tử à! Cậu nghĩ cậu có thể giết tôi sao? Cậu tự nhìn lại bản thân mình đi, đến đứng còn không vững nữa thì giết nổi ai?"

Vụtttt! ~~~

Mụ hắc phù thủy đó dùng phép thuật ở cây đũa thần khiến cậu nhanh như cắt liền ở trước mặt mụ ta. Mụ ta một tay cầm đữa phép một tay bóp cổ cậu cười khuẩy.

"Cửu hoàng tử à, cậu sẽ được gặp người mẹ yêu quý của cậu sớm thôi!"

Nghe vậy cậu liền kinh ngạc rồi cố gắng vùng vẫy nhưng không hề hấn gì. "Ngươi.. Ngươi đã.. Làm gì mẫu hậu của.. Ta?"

"Làm gì ư? Cậu nghĩ thử xem." Dứt lời mụ thù thủy liền đưa cậu rời khỏi tòa lâu đài. Mấy hắc phù thủy thấy mụ ta đã bắt được cửu hoàng tử cũng nhanh chóng rời khỏi, nhưng cũng chỉ còn có hai hắc phù thủy còn sống mà rời đi.

Hoàng hậu thấy con trai mình bị bắt đi thì đau lòng, hai hàng nước mắt rơi xuống muốn đuổi theo bọn chúng nhưng lại bị các vị hoàng tử khác và bệ hạ ngăn lại.

"Sao lại ngăn ta lại? Con trai ta bị hắc phù thủy bắt đi rồi, sao không cho ta đi cứu." hoàng hậu khóc lóc kêu than.

Bệ hạ thấy bà như vậy liền nói: "Nàng đi thì được gì? Nàng chỉ là người thường lại không biết võ thuật gì thì cứu làm s.."

"Nhưng thiếp không thể nhìn con mình bị bắt như vậy!"

Bên trong khu rừng, cửu hoàng tử bị bắt rồi chúng nhốt cậu vào trong một cái lồng. Cửu hoàng tử hai tay nắm vào thành lồng lắc mạnh.

Cậu lớn tiếng la lên: "Thả ta ra. Tại sao các ngươi lại bắt ta chứ?"

Một tên phù thủy thấy cậu ồn ào liền dùng phép bịt miệng cậu lại khiến cậu không thể nói được.

Sau đó chúng rời khỏi căn nhà. Có tên vừa đi vừa nói: "Ngươi có chắc hắn là con của bạch phù thủy vĩ đại sao?"

"Không thì ta bắt hắn về làm gì?"

Khi chúng đi hết rồi cậu cố gắng tìm cách thoát ra khỏi cái lồng này. Tuy nhiên không biết cái lồng này được làm bằng gì mà lại vừa mềm vừa khó gỡ. Cậu có cảm giác mình càng cố gỡ thì nó lại càng xuất hiện thêm nhiều thứ để quấn quanh lồng.

Không lẽ mình phải chết ở đây sao?

Kétttt~~

Hơ. Trong lúc tuyệt vọng bỗng tiếng mở cửa vang lên làm cậu giật mình, mặt cậu cũng biến sắc rồi đổ đầy mô hôi.

* * *

Hộc hộc hộc.. ~~

Cửu hoàng tử trốn thoát được ra ngoài. Tuy nhiên, có vẻ chúng đã phát hiện ra cậu đã trốn thoát nên liền đuổi theo. Giờ cậu đang cố gắng hết sức để trốn thoát được bọn hắc phù thủy nữa.

Chạy được một đoạn thì cậu nhìn thấy một ngôi nhà, trông nó không giống với mấy ngôi nhà của hắc phủ thủy mà cậu đã thấy khi chạy trốn. Thế nên cậu liền chạy vào để trốn trước đã.

Mấy tên hắc phù thủy đuổi theo cậu nhưng khi gần tới căn nhà kia thì lại không thấy đâu nữa. Một tên hắc phù thủy nhìn thấy căn nhà liền lên tiếng nói với mấy tên còn lại:

"Ở đó có một căn nhà, có lẽ cậu ta chạy vào đó rồi cũng nên."

Một tên phù thủy tóc bạc lam nheo mắt nhìn căn nhà đó rồi mới nói: "Đó là nhà của ai vậy chứ? Con người sẽ không sống ở nơi sâu nhất khu rừng có hắc phù thủy chứ!"

"Thì cứ đi vào không phải được rồi sao?" một tên khác lên tiếng.

Nghe vậy thì cả bọn cùng đi tới căn nhà đó. Mở cửa đi vào, căn nhà hoàn toàn giống với một căn nhà bình thường, chúng liền tìm cửu hoàng tử. Đồng thời trong lúc tìm cậu thì chúng còn lật tung đồ lên, một căn nhà gọn gàng ngăn nắp trong vài phút thành bãi chiến trường.

Tìm được một hồi lâu rồi mà vẫn không thấy cậu đâu. Bỗng chúng nhìn thấy một cái tủ thì liền đi tới đó. Cánh cửa từ từ mở ra, khi mở ra thì chúng chỉ thấy quần áo bên trong.

"Shit! Cậu ta đâu rồi chứ?"

"Các người làm gì ở đây vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play