Taichi cả người run lên, hai mắt như tối dại đi. Hai tay cậu đưa lên mặt hét lớn. Cả người cậu cũng liền phát ra ánh sáng khiến người ở gần chói mắt.
Người đứng xung quanh cậu liền che mắt lại, khi ánh sáng đó biến mất thì mọi người mới mở mắt ra, liền kinh ngạc khi nhìn thấy Taichi. Cậu cư nhiên lại có những biến đổi, mắt của cậu biến thành màu đỏ, sau lưng là đôi cánh giống như bạch phù thủy vĩ đại tiền nhiệm.
Truyện Teen HayTaichi liền nhảy xuống dưới đứng trước mặt của ba tên quái vật kia. Demando để lộ rõ vẻ mặt khó chịu, ánh mắt đầy sát khi nhìn cậu.
"Sức mạnh của cậu ta đã được giải phóng, nếu không nhanh chóng trừ khử cậu ta sẽ không thể lấy được sức mạnh đó." Demando liền nói.
Yodoka cũng không mấy lo lắng, khóe miệng cong lên nói: "Ngài không nên lo lắng quá đâu bệ hạ! Cho dù sức mạnh của cậu ta đã được giải phóng nhưng cậu ta cũng chưa sử dụng được sức mạnh đó. Với lại sức mạnh đó giờ nó vẫn đang tập trung ở cánh của cậu ta, ta chỉ cần bẻ gãy nó.."
Hắn vừa nói vừa nhanh chóng lao tới phía Taichi, nửa số bạch phù thủy liền nhanh chóng bay xuống ngăn chặn. Taichi cũng phản ứng tốt hơn mà né được, cậu liền kết hợp cùng với mấy vị bạch phù thủy đó mà giao chiến với ba tên quái vật kia.
Tuy cậu có sức mạnh lớn nhưng vì từ nhỏ đã không mấy khi luyện tập, cũng chỉ là gần đây được Ryou với Pisamon dạy kiếm thuật và một chút phép thuật từ Ryu nên không thể đánh hết mức được.
Demando vừa đánh với các bạch phù thủy vừa cau mày khó chịu nghiến răng nói: "Sao quân ta còn chưa tới chứ?"
"Không phải là chưa tới.." giọng nói lạnh cùng với vẻ thờ ơ vang lên, ".. Mà là không thể tới với không thể vào thành phố được nữa!"
Tất cả mọi người đều đưa mắt tìm kiếm người vừa nói đó, lại vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy được mặt của người đó. Taichi liền lên tiếng:
"Ryu!"
Ba tên quái vật cũng kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy cô còn chưa chết, lại quay qua chỗ lúc nãy Demando giết cô nhưng không thấy đâu. Bầu trời trong thành phố cũng tối đi.
Yodoka liền lên tiếng, vẻ mặt rất khó coi: "Sao ngươi còn chưa chết?"
"Tại sao ta còn có thể đứng đây sao?" Ryu đưa mắt lên nhìn trời rồi lại nhìn bọn chúng đáp: "Ta căn bản đã không thể chết chỉ bởi vậy được rồi!"
Bọn họ đều rất ngạc nhiên khi cô không hề có một chút thương tích gì. Taichi liền như được sống dậy khi nhìn thấy cô, liền dùng lực mà bay tới chỗ của cô. Vừa tới nơi liền ôm chặt lấy cô, giọng cậu run nên:
"Tôi đã rất sợ khi thấy cô ngã xuống." nói tới từ cuối hai hàng lệ liền rơi xuống.
Khóe miệng Ryu cong lên rồi ôm lấy cậu, "nếu cậu mà để tôi thích cậu thì cậu sẽ khổ cả một đời đó, tân bạch phù thủy vic đại ạ!" đoạn cuối cô chạm vào cánh của Taichi mà nói. Đôi cánh này là đôi cánh mà cô rất nhớ từ Hibari-bạch phù thủy vĩ đại tiền nhiệm.
Cậu lắc lắc đầu vẫn ôm cô: "Tôi không muốn xa cô đâu!"
Demando rất khó chịu khi nhìn thấy hai người họ không thèm coi bọn họ ra gì. Hắn vừa muốn thi triển pháp thuật thì lại không thể thi triển được, cả người hắn như nặng đi rất nhiều. Không chỉ riêng hắn mà tất cả mọi người bao gồm cả đức vua, hoàng hậu đến người dân trong thành phố. Tuy nhiên, nó đối với con người và hắc bạch phù thủy không gây nghiêm trọng mà chủ yếu là quái vật. Mà Ryu lại không phải trong số họ nên không có vấn đề với cô.
Ba tên quái vật kia ngã khuỵu xuống nửa quỳ nửa ngồi vì hiện tại trong vùng chỗ năm người ở đây thì lại có một không gian khác. Ryu không muốn Taichi nhìn thấy bản thân lúc này nên cứ ôm chặt cậu.
"Taichi này! Cho tôi muộn chút sức mạnh của cậu nha!" vừa nói cô liền lắm tay cậu.
Hai mắt Taichi liền mở lớn, hai tai cũng đỏ lên. Ryu vẫn thi triển pháp thuật ngày một mạnh hơn khiến cho ba kẻ đó sắp không chống lại được nữa.
"Demando, ta.. Sẽ cho người nếm trải mùi vị mà mẹ ta đã phải nhận khi bị các bạch phù thủy thiêu sống." ánh mắt cô không khác gì một con quỷ vậy. "TA SẼ KHÔNG BỎ QUA CHO CÁC NGƯƠI ĐÂU!"
"Aaaaa!"
Lực ở không gian kia dần tách ra khỏi Ryu và Taichi mà bóp chặt lấy ba tên quái vật kia. Quái vật ở ngoài kết giới cũng rơi xuống như bọn chúng sống được tới giờ là nhờ vào sức mạnh của ba tên đó vậy.
Sau một hồi thì kết giới bảo vệ thành phố cũng đã mở ra, mọi người cũng thấy cả người bình thường trở lại. Không những thế mà sức mạnh cũng hồi phục hẳn luôn. Xung quanh là những đốm sáng từ xác của những con quái vật bay ra hương lên trên bầu trời.
Demando cả người đau nhức gào lên: "KHÔNG THỂ VẬY ĐƯỢC.."
Tiếng của hắn vừa dứt thì Ryu liền ngã ra xuýt tụt khỏi vòng tay của Taichi, nhưng cậu đã nhanh chóng ôm được cô. Cậu lộ rõ vẻ lo lắng với sợ hãi, "Ryu à! Cô sao vậy? Ryu! Ryu!"
Mấy người khác cũng liền chạy tới chỗ hai người họ. Ryuukyu, Ryou và Pisamon liền ôm lấy Ryu, cô đang trong vòng tay cậu liền đã ở trong vòng tay của người khác. Đức vua cùng những người khác kéo Taichi ra chỗ họ hỏi han các thứ.
Nhưng hiện tại cậu hoàn toàn không có nghe được gì, mắt cậu đều là đặt trên người của Ryu. Giờ cô đang bất tỉnh không biết mức độ nguy kịch ra sao. Chưa được lâu thì Ryuukyu và Ryou liền ôm lấy cô vào mà khóc vẻ đau khổ.
Cảnh này khiến cậu như mất tự chủ, hai tay ôm đầu, mắt trợn tròn tròng mắt liền đỏ sọng lên. Cậu liền hét lớn: "Aaaaa!" cậu càng hét lớn lên thì cánh của cậu ở sau dần xuất hiện màu đen, một màu của sự sa ngã.
Những người ở gần đó thực sự rất lo lắng cho cậu nhưng cậu lại không hề để ý tới điều đó. Đến ngay cả cậu cũng không biết chính xác vì sao mà mình lại cần cô tới như vậy.
Ban đầu, khi lần đầu tiên gặp cô, cô thực sự rất đáng sợ, là một con người vô cùng lạnh lùng không hề quan tấm tới điều gì. Nhưng càng về sau, cậu thấy được rằng cô rất tốt, ở cạnh cô cậu thấy thực sự rất ấm áp. Thứ cảm nhận đó cậu chưa từng thực sự có được, mọi người đều quan tâm tới cậu.
"RYUUU.."
"Im ngay đi, tôi nhức đầu lắm!"