Hoàng hôn nhuộm cả vùng núi một màu đỏ tựa huyết, biến Thanh Vân phái vốn thanh tịnh càng thêm vẻ ảm đạm. Dưới mái hiên đình viện phía trái đỉnh Thanh Vân là An Lạc Cư.
Liễu Ngọc Phong cùng Bạch Vô Ảnh đang ngồi nghe Khả Nham kể lại sự tình khi cứu Mạc Lý Anh từ vách núi lên. Bạch Vô Ảnh đau đầu đưa tay xoa ấn đường, đã ba ngày y đi khắp nơi tìm Trịnh Hiểu nhưng không thấy hắn đâu, đã ba ngày dài rồi y chưa được nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, chưa được nghe lời nói trêu đùa ngả ngớn nhưng cực kỳ dịu dàng của hắn, trong lòng đang rất lo lắng. Lại nghe nói về sự tình của Mạc Lý Anh bị chém một nhát và cắt đứt gân chân mất máu đến hôn mê bất tỉnh. Chứng tỏ trong Thanh Vân phái có kẻ đang gấp tâm âm mưu gây rối, hay có tà giáo ẩn nấp từ lâu hiện tại đã hành động.
"Có thể do ma giáo gây nên." Bạch Vô Ảnh nói.
Khả Nham liếc mắt nhìn y, "Không phải, hành động lần này chắc chắn không phải người của ma giáo."
"Sao ngươi biết đó không phải do người ma giáo làm." Liễu Ngọc Phong hỏi.
Hắn là giáo chủ ma giáo đương nhiên là biết rồi, trong ma giáo ai dám sau lưng hắn mà tự ý hành động chứ, nhưng không thể nói trắng ra cho hai người này biết được.
"Ta nói không phải người của ma giáo các ngươi tin hay không cũng được, nhưng hai người mà ta nhìn thấy chắc chắn là đệ tử của Thanh Vân phái."
Liễu Ngọc Phong trầm mặc không nói gì, cho dù thế nào, y cũng tuyệt sẽ không buông tha kẻ đã hại đệ tử mình sống dỡ chết dỡ. Đột nhiên trong phòng Mạc Lý Anh có động tỉnh, ba người đồng thời nhìn nhau rồi đi nhanh vào phòng. Nhìn thấy chén dược đặt ở đầu giường vỡ tan nằm dưới sàn nhà, Mạc Lý Anh bàn tay run run đưa lên đôi mắt nhìn về hướng Liễu Ngọc Phong, miệng run rẩy không thể bình tỉnh để phát ra âm thanh nào. Liễu Ngọc Phong nhanh chân bước vào nắm lấy tay y.
"Lý Anh, không sao rồi, có ta ở đây đừng sợ."
"Sư.. Sư tôn.."
"Con đừng nói gì cả, tỉnh lại là tốt rồi, mau nghỉ ngơi khi nào khoẻ lại hẳn nói."
Mạc Lý Anh giang nan chớp mi mắt tỏ vẻ đồng ý. Khả Nham liền hỏi.
"Hắn có sao không?"
Mạc Lý Anh há to miệng cố phát ra âm thanh nhưng mỗi lần nói ra gian nan chỉ được một chữ.
"Bị.. Đánh.."
"Hắn bị đánh?" Bạch Vô Ảnh nôn nóng hỏi.
Mạc Lý Anh lại nhẹ chớp mắt một cái.
Bạch Vô Ảnh trong chốc lát ngây ngẩn người không hiểu vì sao hắn lại bị Tiêu Thừa Kính bắt đi còn bị đánh, y bước đến gần hơn, ánh mắt đã ửng đỏ hỏi Mạc Lý Anh.
"Hắn hiện tại như thế nào?"
Mạc Lý Anh lắc đầu không thể nói được gì, y nhắm mắt một giọt nước từ trong khóe mắt chảy xuống, bàn tay run rẩy càng thêm siết chặt lấy tay Liễu Ngọc Phong rất hoảng sợ. Cử chỉ này của y không còn nghi ngờ gì nữa, Trịnh Hiểu đang gặp nguy hiểm.
Bạch Vô Ảnh trái tim nhói đau, liền xoay người bước nhanh chân rời đi, Khả Nham thấy vậy chạy theo.
"Ngươi đợi ta."
Bạch Vô Ảnh bước chân dừng lại quay sang nhìn hắn.
"Ngươi không cần đi theo, chuyện của Thanh Vân phái để ta tự giải quyết."
"Cái gì chứ, Trịnh Hiểu là nghĩa đệ của ta, ta phải cứu hắn."
Bạch Vô Ảnh không muốn nhiều lời đôi co, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đi cứu Trịnh Hiểu. Y gật đầu.
"Được rồi."
Bạch Vô Ảnh cùng Khả Nham ngự kiếm rời khỏi An Lạc Cư một đường bay thẳng đến Diệm Sơn đài, cả hai đáp xuống thu hồi bội kiếm, men theo lối hành lang đi đến sương phòng của Tiêu Thừa Kính. Hai đệ tử gác cửa trông thấy liền ngăn lại.
"Bạch môn chủ, Tiêu chưởng môn đang nghỉ ngơi không muốn tiếp khách."
"Tránh ra."
Ánh mắt y lạnh như dao làm hai đệ tử sợ hãi lùi sang một bên, Bạch Vô Ảnh không khách khí liền một cước đá cửa bước vào. Nhìn thấy Tiêu Thừa Kính đang ngồi thong thả uống trà liền bước đến.
"Chưởng môn sư huynh, nghe nói ngươi gần đây tự ý giam giữ một người?"
Tiêu Thừa Kính không tiếng động mà nhếch khóe môi lên, đáng tiếc Bạch Vô Ảnh ở sau lưng hắn không thể nhìn thấy được nụ cười đắc ý kia, Tiêu Thừa Kính đứng lên xoay người đối mặt với y. Nam nhân lãnh khốc đôi mắt thâm sâu không chút dao động nào mà mở miệng.
"Tự ý bắt nhốt giam giữ người từ lâu vốn đã là chuyện cấm kỵ ở Thanh Vân phái.. Bạch sư đệ cẩn thận lời nói, dựa vào cái gì lại đến đây chất vấn ta giam người?"
"Một đệ tử đã nhìn thấy Yến Thanh bị giam trong mật thất ở chỗ chưởng môn sư huynh, nếu huynh nói không có thì để ta vào xem qua."
"Bạch Vô Ảnh, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám tự ý xong vào chỗ của chưởng môn nhân đòi khám xét, không xem ta để vào mắt sao?" Tiêu Thừa Kính ánh mắt tối lại, lớn giọng.
"Chưởng môn sư huynh, nếu huynh không có bắt giam Yến Thanh thì cần gì phải lo lắng."
Bạch Vô Ảnh mất hết kiên nhẫn, lòng bàn tay phát động linh lực bội kiếm tỏa ánh sáng trắng liền xuất hiện, y vung kiếm một đường bổ xuống chém mạnh một nhát, bàn gỗ trước mặt tách ra làm hai mảnh trước mặt Tiêu Thừa Kính. Khả Nham trừng mắt kinh ngạc nhìn y, đây là chưởng môn cơ đấy, y thật vì Trịnh Hiểu mà bất chấp tất cả sao?
Tiêu Thừa Kính kinh hãi lùi lại mấy bước.
"Ngươi.. Dám làm loạn."
"Chưởng môn sư huynh, mau mở cửa mật thất, ta không đủ kiên nhẫn."
Tiêu Thừa Kính giận tím mặt mũi, nhưng không thể làm gì hơn liền không nhanh không chậm đi đến bức tường bên cạnh đưa tay chạm vào cơ quan mở cửa. Bạch Vô Ảnh liếc nhìn Khả Nham ra hiệu cho hắn ở ngoài, còn y rất đi vào mật thất. Nhìn mọi ngóc ngách đều không thấy người đâu, Bạch Vô Ảnh bước ra ngoài nhìn Khả Nham lắc đầu.
"Sao hả? Đã tìm thấy người cần tìm chưa?" Tiêu Thừa Kính mặt giận xanh xanh tím tím vì cục tức không được phát tiếc, hiện tại thật sự muốn cười châm chọc một phen.
Bạch Vô Ảnh cúi đầu, "Chưởng môn sư huynh, đắc tội rồi, Vô Ảnh có việc cần giải quyết khi xong chuyện sẽ đến bồi tội cùng huynh."
Bạch Vô Ảnh khách khí mà ứng đối nên hắn không thể nói gì để bất hoà, ít nhất là phía ngoài mặt, bởi vì cả hai đều là huynh đệ đồng môn. Bạch Vô Ảnh rất nhanh lui ra để đỡ không nói phải lời nào dư thừa mất thời gian.
Nói xong y xoay người cùng Khả Nham nhanh chóng rời đi. Tiêu Thừa Kính trong lòng bừng bừng lửa giận cố nén xuống. Thử xem ngươi muốn giở trò gì! Ta đây sẽ chiều tất. Thế nên đừng làm ta phải thất vọng sớm quá đó.
Kịch hay còn phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT