Trịnh Hiểu bị một gáo nước lạnh hất vào mặt lạnh đến mơ màng thanh tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên. Tiêu Thừa Kính thấy hắn đang híp cả hai mắt nhìn mình liền nở một nụ cười châm chọc.
"Bản chân nhân có hai chuyện muốn báo cho ngươi biết, ngươi muốn nghe chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Hay chuyện xấu trước đi.. Mạc Lý Anh.. Chết rồi, thật đáng thương đúng không? Tất cả là do ngươi, nếu chịu nói ra Âm Dương Sát dấu ở đâu thì tiểu tử đó đâu phải chết oan uẩn."
Trịnh Hiểu căm phẫn nhìn thẳng vào gương mặt Tiêu Thừa Kính. Đôi mắt đen trong suốt như bảo thạch đột nhiên hiện lên sát ý như muốn ăn tươi nuốt sống người đứng trước mặt, khiến cho khuôn mặt tuyệt mỹ bỗng trở nên trắng bệch quỷ dị và băng lãnh vô cùng, hắn nghiến răng trừng mắt.
"Đồ chó chết, tiểu nhân bỉ ổi, hành vi còn thua loài súc sinh, ta nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi."
Tiêu Khừa Kính trong phút chốc trở nên tức giận, dứt khoát vung một chưởng đánh thẳng vào ngực Trịnh Hiểu, hắn chỉ cảm giác cả người một trận tê dại đau nhức, linh hồn như bị một áp lực kinh hồn đánh tan nát. Ngay lập tức một dòng máu cuồn cuộn trong người từ miệng phun ra, khiến cả sàn nhà vương toàn máu tươi, hắn đau đớn ngất lịm đi. Tiêu Thừa Kính nâng tay bóp lấy cổ Trịnh Hiểu.
"Ngươi, ngay cả cơ hội để thành quỷ cũng không có đâu."
Tiêu Thừa Kính quay sang gọi hai đệ tử đi vào mở trói đưa Trịnh Hiểu đi. Nhạc trưởng lão bước vào cung kính.
"Tiêu chưởng môn, tất cả đã chuẩn bị xong.. Nhưng, nếu đến khi đó tên kia vẫn không chịu nói ra Âm Dương Sát được dấu nơi nào, chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ thi thuật đánh tan hồn phách của hắn rồi giúp Yến Thanh hồi hồn sao?"
Tiêu Thừa Kính phất tay, "Không vội.. Ta tự có tính toán khác."
"Vâng." Nhạc trưởng lão nghe đến đây gật đầu, trong lòng có điểm thắc mắt lẫn hứng thú muốn biết mà hỏi dồn.
"Chẳng lẽ Tiêu chưởng môn hoài nghi ngoài cái tên đoạt xá này ra còn có kẻ khác biết về Âm Dương Sát sao?"
Quả nhiên không hổ là lão bằng hữu nhiều năm, lão già nhiều chuyện, mới nói một chút đã hiểu rõ. Về phương diện này hắn rất tín nhiệm năng lực của lão già này, nhưng cũng một mực đề phòng. Hắn không muốn bị chó nhà cắn chủ. Tiêu Thừa Kính quay sang nhìn Nhạc trưởng lão mỉm cười.
"Đúng vậy, Nhạc trưởng lão, lần này nhất định phải thành công không được sơ suất, tất cả nhờ hết vào lão."
"Tiêu chưởng môn quá lời, được người coi trọng lão rất vinh hạnh."
Nhạc trưởng lão gật đầu cung kính rồi rời đi.. Có trời mới biết trong lòng Tiêu chưởng môn đang bày mưu tính kế thâm sâu hung hiểm gì, nhưng đối với Tiêu Thừa Kính một người bất chấp thủ đoạn dám giết chết cả sư tôn của mình để đoạt vị, thì chẳng có gì đáng nói. Từ một đệ tử tầm thường trở thành chưởng môn chân chính của Thanh Vân phái, hắn có bao nhiêu thủ đoạn đã được dùng qua?
Mười năm trước, Thanh Vân phái chủ tọa chưởng môn nhân Tạ Dịch có ba đệ tử, Tiêu Thừa Kính Bạch Vô Ảnh và Liễu Ngọc Phong, nhưng chỉ có thể chọn một người xuất sắc làm đệ tử chân truyền sau này có khả năng nhất trở thành tân chưởng môn của Thanh Vân phái. Trong đại lễ luận võ Tiêu Thừa Kính đã bại trong tay Bạch Vô Ảnh, còn Liễu Ngọc Phong bản thân không thích tranh quyền đoạt lợi, chỉ chuyên tâm học y thuật. Sau đại lễ luận võ Bạch Vô Ảnh được chưởng môn truyền lại kiếm phổ của Thanh Vân phái và phải bế quan trong ba tháng để tu luyện.
Đến khi Bạch Vô Ảnh xuất quan thì sư tôn chưởng môn Thanh Vân phái Tạ Dịch đã qua đời. Nghe các trưởng lão nói lại, vì luyện công quá độ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma kinh mạch đứt đoạn thất khiếu chảy máu không ngừng mà chết. Trước khi chết chưởng môn đã giao ngọc bài lại cho Tiêu Thừa Kính muốn hắn lên làm chưởng môn Thanh Vân phái. Thế là Bạch Vô Ảnh dù trong lòng hoài nghi nhưng không bằng chứng, thân xác sư tôn lại được tuẫn táng từ lâu, y không thể làm gì được. Bạch Vô Ảnh đi đến An Lạc Cư hỏi Liễu Ngọc Phong mới biết, khi sư tôn tẩu hỏa nhập ma Liễu Ngọc Phong đã đến chuẩn mạch xem xét thì tình hình không thể cứu vãn được nữa, Liễu Ngọc Phong chỉ có thể đứng nhìn sư tôn ra đi trong đau đớn. Tất cả các trưởng lão đều đứng về phía Tiêu Thừa Kính cho nên thuận lý thành chương Tiêu Thừa Kính cứ như vậy mà thành chưởng môn đời thứ sáu của Thanh Vân phái. Về phía Bạch Vô Ảnh, y cũng không muốn gây điều thị phi, hễ ai có thể giúp Thanh Vân phái phát dương quang đại y liền không chấp nhận, y cũng không màn cái vị thế chưởng môn kia. Nhưng trong lòng thừa biết người sư tôn trọng là y không phải Tiêu Thừa Kính.
Đôi con ngươi mở lớn, Tiêu Thừa Kính cắn chặt răng. Quá khứ trong nháy mắt như thủy triều ùa về, nhắc nhở hắn về chuyện bản thân đã hạ độc sư tôn đoạt vị là sự thật. Hắn nhếch miệng cười, mấy năm qua dù bỏ công tu luyện thế nào cũng không đạt kết quả như mong muốn, một phần là do tâm pháp sư tôn đã giao cho Bạch Vô Ảnh, hắn thân là chưởng môn lại không bằng một môn chủ, nếu để chúng đệ tử Thanh Vân phái biết được thật là truyện cười khắp tu chân giới. Hắn không thể chân chính muốn Bạch Vô Ảnh giao ra tâm pháp của sư tôn. Cho nên lần này nhất định phải lấy được Âm Dương Sát.
Cảm giác chán ghét mãnh liệt tràn ngập trong lòng, Tiêu Thừa Kính không bao giờ muốn ra tay với Tạ Dịch, nhưng hết lần này đến lần khác sư tôn đều mang Bạch sư đệ ra mà so sánh với hắn, hắn hận sư tôn thiên vị, cớ sao hắn là đại sư huynh nhập môn trước y lại không được chọn, mà người sư tôn chọn lại là Bạch Vô Ảnh, đã vậy thì đừng trách hắn ra tay tàn độc không niệm tình sư đồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT