CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Đời trước, hầu như Lận Thành Duật chưa bao giờ bước vào phòng bếp, y chẳng quan tâm mấy đến vấn đề này. Khương Tiêu chăm sóc y rất chu đáo, thế nên y đã không thèm để ý.

Đời này, sau khi vội vã tiến vào phòng bếp để níu lấy chút hoài niệm, y lại có một trải nghiệm hơi khác biệt.

Củi gạo mắm muối là những chuyện nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống sinh hoạt. Để có thể yên tĩnh nấu được một bữa cơm thật không dễ dàng, nhưng lòng nghĩ tới người ấy, nhớ rõ món người ấy thích, nghĩ rằng đối phương ăn được có lẽ sẽ thích thì những điều nhỏ nhặt bình lặng cũng trở nên thú vị.

Chắc hẳn đây chính là hạnh phúc đồ ăn đem đến.

Đôi lúc tâm trạng bất ổn, y nghĩ đến Khương Tiêu, nghĩ đến việc mình sống lại cứ như chẳng thể thay đổi được gì. Chuyện Khương Tiêu ở bên người khác như cây dùi đâm vào tim y, không thể tránh thoát. Y đã từng phát điên, song dẫu điên lên cũng vô ích.

Khương Tiêu đang vô cùng vui vẻ trong mối quan hệ đó. Nếu y ra tay phá hỏng, Khương Tiêu sẽ không tha thứ cho y.

Y thường xuyên cảm giác trong đầu mình có một sợi dây căng chặt, lúc nhìn thấy Khương Tiêu, nó sẽ lỏng ra chút; bắt gặp anh và Lâm Hạc Nguyên ở bên nhau thì lại căng lên. Cả bộ não của y đều đang đau đớn, cõi lòng bắt đầu chua xót.

Một căng một lỏng. Tóm lại, y rất khó bình tĩnh được, kể cả khi nỗ lực tự nhủ rằng không sao đâu, bây giờ mình có thể ở bên Khương Tiêu đã là tốt lắm rồi, nhưng con người luôn không dễ gì kiểm soát nổi cảm xúc của chính mình.

Vào bếp trái lại trở thành một phương pháp giải tỏa.

Y nhớ rõ những ngày nhỏ nhặt bình lặng trước kia của mình và Khương Tiêu. Y đi làm về, rất nhiều lúc mở cửa ra đã mệt đến chẳng thiết ăn; đôi khi trở lại lúc trời đã khuya, Khương Tiêu vẫn sẽ chờ y.

"Trong bếp có canh nóng đấy." Khương Tiêu mặc áo ngủ, giúp y cởi cà vạt, dịu giọng nói với y: "Em còn muốn ăn gì nữa không?"

Cơn mỏi mệt như lập tức vơi bớt, cơ thể vừa thả lỏng đã cảm nhận được sự đói khát.

Vào tối khuya, từ từ uống một bát canh hoặc một bát cháo nhỏ sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ôm người ấy trong lòng, y cực hiếm khi mất ngủ.

Sau đó, Khương Tiêu đi rồi, không còn ngày lành như vậy nữa.

Đời trước Lận Thành Duật lấy bản thực đơn chép tay kia của Khương Tiêu ra đọc. Trí nhớ của y luôn rất tốt, giờ nhắm mắt cũng có thể chép ra một bản.

Khương Tiêu viết rất chi tiết. Y sống lại, làm theo công thức, dù từng thất bại vài lần nhưng dần dà cũng được ra dáng ra hình chút.

Hiện giờ thỉnh thoảng y có thể ăn ra hương vị Khương Tiêu làm từ đồ ăn mình nấu. Dẫu sao cũng học làm, với y mà nói, điều này rất quý giá.

Đời trước, kể từ khi phát hiện Khương Tiêu đã mất, y không đến công ty nữa, công việc như mất hết ý nghĩa. Y đã có đủ tiền, song không cách nào làm người đã chết đi sống lại.

Bạn bè không tác động được đến y, không ai quan tâm y nữa.

Y thẫn thờ trong nhà một thời gian dài như trốn trong ổ thú của mình, khung cảnh trước mắt luôn mơ hồ, có lúc bóng dáng Khương Tiêu sẽ xuất hiện trong nhà, y không phân biệt được cảnh tượng trước mắt là mơ hay thực.

Nếu có thể gặp được Khương Tiêu, y thà mình chìm đắm mãi trong giấc mơ.

Đôi khi Lận Thành Duật lại không ăn gì vài ngày liền. Y không cố ý, chỉ là trong lúc nửa tỉnh nửa mơ y không cảm giác được sự đói khát. Vậy nên y mới ổn sau hai ngày tuyệt thực lúc mới sống lại kia, tâm lý đã quen rồi, cũng không phải lần đầu tiên, rất thành thạo.

Đôi khi lại ăn uống quá độ.

Một ngày nọ, y lục ra một túi nước cốt lẩu trong tủ lạnh. Khương Tiêu hào hứng châm lửa bắc nồi, bầu không khí giữa hai người cũng có vẻ náo nhiệt.

Ngày đó y như vực dậy chút tinh thần, thậm chí còn tắm rửa thay đồ, ra ngoài đi siêu thị mua một túi đủ loại nguyên liệu nấu ăn, có thịt, có viên, có rau củ, một mình dọn từng khay đĩa rồi nấu nước lẩu như một người bình thường.

Y đặt hai phần bát đũa lên bàn.

Vì ăn được mùi vị hơi quen thuộc nên giữa làn khói lững lờ, y nhìn thấy Khương Tiêu ngồi ở phía đối diện mình.

Lận Thành Duật một mình ăn hết mọi thứ trên bàn, ăn đến nôn ra. Sau đó cơ thể y đã khó chịu rất nhiều ngày, do đau đớn về mặt sinh lý, y đã tỉnh táo được mấy hôm.

Nỗ lực tìm kiếm chút thân quen sau khi người ấy mất đi chẳng qua cũng chỉ là tốn công vô ích.

Sống lại gặp được Khương Tiêu, y mới thực sự có thú vui vào bếp.

Đặc biệt là giây phút này.

Khương Tiêu nói bánh kem hạt dẻ rất ngon, Lận Thành Duật cảm nhận được niềm sung sướng từ sâu tận đáy lòng.

Anh ấy thích, vậy là tốt lắm rồi.

Đặc biệt thêm chút lòng riêng nữa là sau khi học kỳ này khai giảng, Lâm Hạc Nguyên thường xuyên vắng mặt.

Trong đội tuyển tập huấn, cậu cũng thuộc tốp người nổi bật nhất, khả năng cao sắp tham gia kỳ thi châu Á diễn ra tháng Năm. Trường học cho phép cậu nghỉ dài hạn, Lâm Hạc Nguyên chưa từng ngơi nghỉ việc huấn luyện.

Dưới tình huống này, Lận Thành Duật có thể lừa mình dối người một thời gian. Có điều dù Lâm Hạc Nguyên không ở đây thì Khương Tiêu cũng chẳng nói được mấy câu với y.

Anh xử lý xong việc kinh doanh thì bỏ tiền vào thị trường chứng khoán ở một điểm thấp rồi không quan tâm đến nó nữa, tập trung học hành. Anh vững gót tại vị trí số một khối Xã hội lớp 12. Lận Thành Duật còn chương trình học và nhiệm vụ khác nên giữ hạng hai.

Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên vẫn liên lạc với nhau. Nhà anh có chiếc máy điện thoại bàn, đôi lúc nhân thời gian Hạ Uyển Uyển không ở nhà, anh sẽ gọi cho Lâm Hạc Nguyên.

Thời này không hiếm thấy điện thoại di động, tuy nhiên gửi thư vẫn phổ biến. Thỉnh thoảng Khương Tiêu lại nhận được thư tay Lâm Hạc Nguyên gửi tới. Bạn trai nhỏ của anh nghiêm túc viết thư cho anh, viết rằng dạo này làm gì, có thu hoạch nào.

Vài tờ giấy viết thư đầy ắp những con chữ, cầm trong tay hơi trĩu nặng. Khương Tiêu lén đọc trong phòng, sau đó rất đỗi vui vẻ cất đi.

Tháng Bảy là thời điểm thi cấp Quốc tế.

Lâm Hạc Nguyên có thể tham gia kỳ thi này là đã chiếm chắc một suất trong Đại học đứng đầu cả nước.

Khương Tiêu cũng rất vui cho cậu.

Bấy giờ Khương Tiêu đang chuẩn bị thi cuối kỳ. Thi cuối kỳ lớp 11 là thi chung toàn thành phố, xem từ tiến độ của trường học thì các học sinh đã học xong toàn bộ chương trình học cấp ba từ năm lớp 11, lên lớp 12 sẽ tiến hành ôn tập lại toàn diện.

Chủ nhiệm lớp đứng đó ân cần dặn dò ràng phải coi kỳ thi này như một kỳ thi Đại học nhỏ.

Khương Tiêu lại hơi lơ đễnh. Anh nghĩ Lâm Hạc Nguyên thi xong chắc sẽ trở về, rồi lại tiếp tục nghĩ đến những chuyện khác trong đời sống.

Chẳng hạn như chú Diệp Binh của anh.

Tuổi tác chú Diệp cũng không còn trẻ, lớn ngang tuổi cha Khương Tiêu. Hơn bốn mươi tuổi làm tài xế xe vận tải rất vất vả, nhiều lúc chẳng phân biệt ngày đêm. Chú ấy cũng có không ít bệnh cũ, khớp xương đầu gối đều có vấn đề.

Hiện giờ tích góp được ít tiền, chú không muốn làm tiếp nữa, thay vào đó là mở một cửa hàng mặt tiền ở phố huyện, làm ăn kinh doanh nhỏ để có thời gian dành cho người nhà.

Thời này giá nhà ở phố huyện rất rẻ, mua bây giờ rất đáng giá. Mặc dù đời trước năm lớp 11 Khương Tiêu đã rời khỏi đây nhưng về sau dời mộ cho cha mẹ anh đã từng về một lần, có chút ấn tượng với phố huyện.

Khi đó Hậu Lâm đã thay đổi lớn, náo nhiệt hơn rất nhiều.

Khương Tiêu nhớ rõ cảnh tượng ven đường lúc mình lái xe qua. Phố huyện phát triển về hướng Nam, rất nhiều chung cư mới xây, siêu thị và khu vực sinh hoạt các loại cũng di chuyển về phía Nam, nghe nói sau này trường THPT số 1 cùng mấy trường Tiểu học cũng dọn tới khu nhà học đường mới phía Nam.

Hiện giờ phía Nam phố huyện còn rất hoang sơ, có một chỗ đang xây chung cư, song vì mở đường xây dựng nên bốn phía toàn là đất đỏ và cát, căn hộ cũng khó bán.

Diệp Binh giúp đỡ Khương Tiêu rất nhiều, Khương Tiêu cũng muốn tham mưu giúp chú, để cuộc sống của chú sau khi về hưu có thể tốt lên chút.

Thi cuối kỳ xong, Khương Tiêu đeo cặp sách đi tìm người luôn.

Chung cư bán căn hộ này thuộc loại nhỏ, không xây cực kỳ cao lớn như sau này, bên trong có mô hình mấy căn hộ, cạnh đó bày biện vài chiếc sô pha cũ, cũng không nhìn thấy ai.

Diệp Binh muốn mua một cửa hàng mặt tiền. Chú làm tài xế xe tải kiếm được không ít, mặc dùng không tiết kiệm chi phí tiêu xài trong gia đình thì những năm gần đây chú cũng tích góp được năm, sáu trăm nghìn tệ. Hiện tại giá nhà mới rơi vào khoảng trên dưới một nghìn tệ. Cửa hàng mặt tiền chín mươi mét vuông, thêm các loại phí khác thì tầm hơn một trăm nghìn tệ. Mua cửa hàng xong, dùng một trăm nghìn tệ làm kinh doanh nhỏ, những khoản khác để dành tiết kiệm.

Chú vốn không định tới đây mua, bởi bên đây không có mấy người qua lại, rất hoang vắng. Tuy nhiên Khương Tiêu đã kéo chú tới.

Khương Tiêu biết suy nghĩ của chú thiên về bảo thủ, nhưng bảo thủ thế nào mà cứ giữ tiền trong tay mãi chỉ là chờ nó giảm giá trị. Đặc biệt vào mấy năm gần đây, tốc độ giảm giá trị của tiền quá nhanh, đến lúc đó mấy trăm nghìn tệ trong tay chú Diệp của anh sẽ chẳng đáng kể chút nào.

Anh cũng không vội, đến chung cư tham khảo giá cả trước, sau đó dẫn Diệp Binh đi dạo ở đây. Chỗ này toàn là công trường, giẫm chân đầy đất cát, tuy nhiên những thứ họ muốn xây dựng đã hình thành bước đầu.

Đối diện có một siêu thị lớn sắp xây, đã đổ bê tông sàn gác xong, bên kia còn có một cái chợ. Đường xá ở đây cũng được làm rộng rãi, sáu làn xe chạy, không cùng đẳng cấp với hai làn xe chạy cũ hẹp tại phố huyện, cạnh đó có cả mấy mảnh đất đã được bán đi, không biết định xây dựng gì, máy xúc chạy lên chạy xuống, có chút khí thế ngất trời.

Diệp Binh không phải người chưa trải việc đời gì. Đi theo Khương Tiêu hai vòng, chú đã biết ý định của anh.

Rõ ràng phố huyện Hậu Lâm đang mở rộng về hướng bên này. Bây giờ mua bất động sản ở đây sẽ không thiệt, là một loại đầu tư rất có lợi.

Chú bắt đầu phân vân, nghĩ rằng mua một cửa hàng mặt tiền chín mươi mét vuông ở đây đã lớn lắm rồi, đủ dùng.

Chẳng qua Khương Tiêu lại cảm thấy như thế vẫn chưa đủ.

Anh vẽ lên tờ giấy rao bán căn hộ chung cư kia, khoanh tròn bốn điểm cho Diệp Binh.

Một cửa hàng mặt tiền chín mươi mét vuông, thêm cả ba căn sáu mươi mét vuông bên cạnh. Trong chung cư cũng có căn hộ, giá trung bình mỗi căn rẻ hơn cửa hàng mặt tiền, diện tích rơi vào khoảng một trăm mét vuông. Tổng cộng năm chỗ, cộng lại khoảng bốn trăm nghìn tệ.

Diệp Binh nghe số tiền này thấy hơi khó chấp nhận, nhưng so với thực tế thì giá nhà năm 2005 đã khá là hữu nghị rồi.

Hơn nữa những năm nay kinh doanh bất động sản không giống về sau, đặc biệt là giá cả ở khu vực nhỏ như thế này sẽ hơi chênh lệch. Môi giới bất động sản muốn nhanh chóng thu hồi tài chính nên có thể thỏa thuận giá.

Với cái giá bốn trăm nghìn tệ, nếu mua nhiều và có chút quan hệ nữa thì còn giảm được đến khoảng ba trăm năm mươi nghìn tệ.

Căn chín mươi mét vuông để kinh doanh nhỏ, ba cửa hàng mặt tiền còn lại để cho thuê, nguồn thu cố định. Sau này kể cả ở phố huyện nhỏ thì giá thuê cửa hàng mặt tiền dọc con phố mỗi tháng cũng đã được rao hơn ba, bốn nghìn, khỏi phải lo không cho thuê được. Mỗi tháng kiếm được hơn mười nghìn tệ là đủ cho chú Diệp Binh nuôi cả gia đình rồi.

Căn nhà kia của nhà họ Diệp đã cũ, sớm muộn gì cũng bị phá bỏ di dời. Mua một căn nơi này cho tiện đi lại tới cửa hàng mặt tiền, không chọn mua ở khu dọc phố mà chọn ở khu bên trong kia, yên tĩnh hơn nhiều, hướng nhà cũng đẹp.

350.000 tệ mua nhà, khoảng 100.000 tệ làm vốn khởi đầu, giữ lại 150.000 tệ cất đáy hòm dự phòng, xem từ góc độ của Khương Tiêu thì rất hời.

Diệp Binh lại hơi do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play