Trương Dương đã đàm phán tư cách đại lý khu vực với công ty đối phương, ít nhất là đại lý cấp thành phố. Nếu được thì Khương Tiêu còn muốn giúp anh ký luôn hợp đồng đại lý ở thành phố bên cạnh. Chỉ cần sau này không bị rút não làm bừa là đời này anh ấy sẽ không phải sầu lo tiền bạc nữa.
Công ty này là công ty nội địa, tuy sản xuất máy MP3 có chút quy mô nhưng hiện giờ vẫn chỉ là một công ty tầm trung mới thành lập mấy năm mà thôi, độ nổi tiếng không cao, chênh lệch rất nhiều so với cánh chim đầu đàn ngành sản xuất điện thoại di động sau này.
Tỉnh Vinh Tương là một tỉnh thành hơi lạc hậu. Hiện tại cạnh tranh đại lý khu vực của thương hiệu này chưa gay gắt, với kinh nghiệm và tài nguyên trong ngành sản xuất của mình, Trương Dương hoàn toàn đáp ứng đủ tư chất.
Thêm vào đó còn có người trung gian là Lâm Trí Viễn trước kia anh đã hợp tác vận chuyển, đôi bên từng tiếp xúc nên việc đến Liễu Giang ký hợp đồng này thực chất đã được chốt hơn 50% rồi.
Hiện tại Khương Tiêu dành phần lớn tâm tư cho việc học, tuy nhiên nhờ mối quan hệ hợp tác với Trương Dương, về sau hàng hóa còn nhiều lên nên dù chỉ lấy chút ít lợi nhuận thì anh cũng có thể kiếm rất nhiều tiền.
Tài khoản ngân hàng của anh hiện đã có gần hai trăm nghìn tệ.
Về phần Trương Dương, anh ấy tập trung hoàn toàn vào mặt này, dĩ nhiên số tiền trong tay hơn Khương Tiêu rất nhiều. Anh ấy hỏi vay người khác một ít, chọn bộ quần áo đẹp nhất rồi cùng Khương Tiêu đến Liễu Giang.
Hiện giờ anh ấy khác lúc mới gặp Khương Tiêu rất nhiều, mặc vest đi giày da, bắt đầu có chút phong thái của quý ông thành đạt.
Quá trình ký hợp đồng ở công ty cũng thuận lợi vượt xa tưởng tượng. Trương Dương đã ký được hợp đồng đại lý của thành phố mình và thành phố sát bên.
Ký hợp đồng này xong đồng nghĩa với việc Khương Tiêu không cần thiết phải làm công việc mua hộ máy MP3 nữa, cửa hàng nhỏ kia của Trương Dương cũng sẽ được sang nhượng. Khương Tiêu đã có sự chuẩn bị, anh sẽ tranh thủ thanh lý hết hàng hóa nhân dịp nghỉ Đông.
Đến lúc đó tiền trong thẻ chính thức đột phá mốc hai trăm nghìn tệ, với anh bây giờ thế đã coi như đủ rồi. Đầu năm 2005, đừng nói là với một học sinh cấp ba, dù với một gia đình bình thường thì đây cũng là một khoản tiền thiết thực khổng lồ.
Ai mà ngờ được chỉ hai năm rưỡi trước thôi, Khương Tiêu còn chắp vá khắp nơi mới gom được hơn tám trăm tệ, Diệp Binh phải bỏ thêm tiền để mức đó tạm thời lên đến ba nghìn tệ.
Trên đường về, Trương Dương ngồi trong xe ăn bánh mì. Anh ấy nhìn Khương Tiêu chăm chú một lát, đưa khô bò cho anh, có vẻ định nói gì đó, song cuối cùng lại ngậm miệng.
Lời cảm ơn anh ấy đã nói rất nhiều lần, chẳng bằng nói gì đó thực tế chút.
"Tiêu này, chờ anh kiếm được nhiều tiền rồi..." Trương Dương gặm bánh mì: "Chờ em thi đỗ Đại học xịn, anh sẽ đảm nhận cáng đáng chi phí bốn năm Đại học của em."
"Anh cứ yên tâm mà làm, đừng áp lực." Khương Tiêu liếc qua anh ấy, sau đó cười khe khẽ: "Em có dự định của riêng mình."
Sống lại một lần không chỉ thay đổi được bản thân mà còn có thể giúp đỡ người khác, Khương Tiêu rất vui.
Qua Tết Nguyên Tiêu này là anh trưởng thành rồi.
Trưởng thành có thể làm rất nhiều thứ.
Khương Tiêu sống lại, ngoài kinh nghiệm sống và làm việc thì cũng không có gì để lại cho anh đầu cơ, chẳng hạn như vé số các kiểu. Vận may của Khương Tiêu chỉ bình bình, vì vậy anh chưa từng mua vé số.
Tuy nhiên vào năm 2005, khi ra ngoài làm công, ít nhiều anh cũng thấy được chút sự đời.
Năm nay, do cải cách phân chia cổ quyền*[chia thành cổ phiếu có thể lưu thông (cổ phiếu đại chúng) và cổ phiếu không thể lưu thông (cổ phiếu nhà nước, cổ phiếu pháp nhân)], thị trường chứng khoán trong nước nghênh đón thời kỳ đau đớn nhất kể từ khi thành lập, rất bấp bênh. Thế nhưng khi vượt qua đợt cải cách năm nay, nó sẽ trở thành bull market*[thị trường cổ phiếu có đà tăng] nổi tiếng.
Hồi đó Khương Tiêu không dám đầu tư chứng khoán. Tiền anh vất vả lắm mới kiếm được, anh không dám chơi loại đầu tư có độ rủi ro cao này. Tuy nhiên bầu không khí đầu tư ở Liễu Giang thuở ấy thực sự rất tươi đẹp. Đồng nghiệp Khương Tiêu, thậm chí cả ông chủ cũng tham gia đầu tư, tin tức ngập đầy trên báo, muốn không nhìn thấy cũng khó, còn có tổng kết mười cổ phiếu lớn nhất hàng năm nên dù Khương Tiêu không động đến phương diện này thì cũng biết được đại khái. Trí nhớ của anh không tồi, vẫn nhớ rõ việc đó.
Hai trăm nghìn tệ của anh đủ lăn xả mấy đợt.
Thời này chưa có chứng khoán online, phải tới tận sàn giao dịch chứng khoán. Hậu Lâm không có sàn giao dịch, song Khương Tiêu không phải dân chứng khoán, do đó anh trích thời gian đi mở một cuốn sổ tiết kiệm, tìm trong trí nhớ xem mấy cổ phiếu kia mua đặt vào đâu là ổn rồi. Sau đó anh chú tâm học hành, không phải nghĩ ngợi gì khác nữa.
Khương Tiêu đầu tư chứng khoán cũng là vì một hai năm gần đây anh thực sự không rảnh đi kinh doanh, cộng thêm việc anh nhớ rõ về bull market nên mới động vào, còn theo lâu dài thì anh không dám. Độ rủi ro của thị trường chứng khoán cao, anh cũng không có lòng chú ý đến rất nhiều đợt biến động về sau, lần này kiếm lời tích góp làm vốn khởi đầu, chờ lên Đại học là có đủ thời gian gây dựng sự nghiệp chân chính đến nơi đến chốn.
Vào phiên chợ Xuân dịp nghỉ Đông, Khương Tiêu đã bán sạch hàng hóa của mình với giá chiết khấu, số tiền trong thẻ anh vượt ngưỡng hai trăm nghìn tệ. Anh chia tiền thành hai phần, hai trăm nghìn tệ chẵn dự định đầu tư lên thị trường chứng khoán, giữ lại số lẻ là hơn mười nghìn tệ, nếu gặp vấn đề gì có thể ứng ra kịp.
Tết Nguyên Tiêu sau nghỉ Đông, Khương Tiêu chính thức trải qua sinh nhật mười tám tuổi của mình.
Anh sắp xếp rõ ràng kế hoạch mấy năm gần đây, toàn thân nhẹ nhõm. Quãng thời gian này Lâm Hạc Nguyên không phải tập huấn, được nghỉ nên cũng đã trở lại.
Ngoài thời gian tập huấn, cha mẹ Lâm đã tìm cho cậu một giáo sư ở tỉnh, huấn luyện một kèm một, về cơ bản Lâm Hạc Nguyên cũng không quay lại trường học, có điều sinh nhật Khương Tiêu đánh dấu cột mốc trưởng thành, kiểu gì cậu cũng phải trở về gặp người ta.
Nghỉ Đông, cậu bán hàng phụ Khương Tiêu. Tết Âm lịch năm nay vẫn có bánh gạo hấp và kẹo lạc mè đen ăn, Lâm Hạc Nguyên làm ra dáng ra hình. Mùng chín Tết trường học khai giảng, Lâm Hạc Nguyên lên tỉnh học mấy ngày, về tối hôm Tết Nguyên Tiêu.
Trường THPT số 1 vẫn theo tiết tấu nghỉ lễ kia. Vào Tết Nguyên Tiêu, ban ngày đi học, tối không có tiết tự học buổi tối.
Mùa Đông trời tối nhanh. Khi Khương Tiêu từ trường về nhà, anh đi ngang qua chợ mua chút trái cây, hai lạng rưỡi hạt dẻ rang đường, một que hồ lô ngào đường, đến dưới nhà thì trời đã đen kịt.
Lúc đi tới ngõ nhỏ dưới nhà, có người bỗng ôm lấy eo anh kéo sang bên cạnh.
Khương Tiêu thảng thốt, song thoáng cái đã thả lỏng lại.
Anh đã quen với đôi cánh tay này, là Lâm Hạc Nguyên.
Chiếc áo lông vũ màu vàng nhạt anh mặc hôm nay cũng là đồ Lâm Hạc Nguyên đưa cho, nhìn anh bây giờ y hệt một cục bột nếp.
"Cậu muốn ăn không?" Khương Tiêu quay người lại từ trong lòng cậu, nhìn cậu. Sau khi biết đối phương là ai, bị bắt đi bất ngờ dáng vẻ cũng rất ngoan, lấy một hạt dẻ vẫn còn nóng hổi trong túi giấy ra: "Ngọt lắm."
Hạt dẻ hồng hồng mềm mềm, Lâm Hạc Nguyên ôm anh cắn một miếng, tiếp đó nhìn anh đầy chăm chú.
Khương Tiêu đạp xe đạp, hơi lạnh, anh còn đội chiếc mũ lông vũ lên, chóp mũi vì lạnh mà ửng đỏ.
Môi cũng lạnh.
Lâm Hạc Nguyên cắn thử một ngụm, lạnh như băng, có điều chẳng mấy chốc đã nóng lên.
Khương Tiêu ngại, khẽ cựa mình nhưng không chạy. Anh giơ tay lên, lấy tay áo lông vũ che cho hai người khuất hơn chút như là bịt tai trộm chuông.
Ngõ nhỏ đằng sau khu nhà này của bọn họ là khoảng trống giữa nhà và tường vây, bình thường không có ai tới đây.
"Niên Niên..." Lâm Hạc Nguyên vươn tay che mặt anh lại: "Sinh nhật vui vẻ."
Lông mi Khương Tiêu rung rung. Kế đó, anh cong khóe môi cười với cậu: "Ừ."
Anh cũng rất thích Lâm Hạc Nguyên. Hôm nay vừa gặp cậu lập tức vui vẻ.
Buổi tối về nhà muộn chút, Khương Tiêu chia cho Lâm Hạc Nguyên hơn nửa số hạt dẻ và trái cây.
Anh xách chiếc túi đã nhẹ đi rất nhiều lên nhà. Cửa nhà đối diện chợt mở, Lận Thành Duật đứng đó, không biết đang chờ đợi điều gì.
Cả người y hơi đơ ra, nhưng thấy Khương Tiêu đi lên, y vẫn nở một nụ cười theo thói quen.
"Khương Tiêu."
Lúc Khương Tiêu đi ngang qua, anh nghe được y cất lời:
"Sinh nhật vui vẻ."
Khương Tiêu đã cắm chìa khóa vào ổ khóa cửa nhà. Nghe những lời này, động tác của anh thoáng dừng, tiếp đấy ngoảnh đầu nhìn y, đáp lại một câu: "Cảm ơn."
Ban ngày học trên trường, Khương Tiêu tịch thu quà của Lận Thành Duật. Hiện giờ nhà y giàu, ra tay luôn hào phóng, dẫu chỉ là một chiếc hộp nhỏ, không biết bên trong có gì nhưng Khương Tiêu cũng không nhận nổi.
Cuộc đối thoại này rất ngắn ngủi, tiếp theo anh mở cửa về nhà.
Hạ Uyển Uyển giờ trông đã khỏe mạnh hơn rất nhiều. Nói sao thì điều dưỡng lâu như vậy, chút bệnh cũ đọng lại trong người cũng thuyên giảm hẳn.
Hai năm trước, Khương Tiêu ra ngoài mở sạp, bà phụ giúp một ngày đã thấy hơi khó kham nổi, hiện tại thì không, sắc mặt hồng hào lên rất nhiều, khí sắc cũng trẻ trung.
"Tạm ngồi một lát." Bà nấu canh ở phòng bếp, nghe thấy tiếng Khương Tiêu về liền đón tiếp từ rất xa: "Niên Niên xem TV trước một lát nhé, mẹ sắp xong rồi."
Năm nào con trai đón sinh nhật, bà cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon. Đồ ăn tối nay rất phong phú, có điều bánh kem lại khác với năm ngoái.
Tuy không cầu kỳ gì, có vẻ là một chiếc bánh kem hết sức đơn giản, nhưng loại bơ sử dụng hơi khác với bơ chất lượng thấp trong cửa hàng bánh kem ở phố huyện nhỏ, màu nâu nhạt, vị hạt dẻ.
"Nhà đối diện đưa cho." Hạ Uyển Uyển nói với anh: "Mẹ nhớ rõ rằng con thích ăn hạt dẻ."
Từ lần đánh nhau được giúp đỡ, Hạ Uyển Uyển với tính cách vốn đã mềm mỏng có cơ hội này, do đó mối quan hệ với nhà đối diện đã tốt lên khá nhiều.
Nhà đối diện còn có một cáo già Nhạc Thành rất giỏi xử lý các mối quan hệ. Chú tìm cơ hội giải thích với Hạ Uyển Uyển rằng lần đầu gặp mặt hoàn toàn là hiểu lầm. Ấn tượng xấu của Hạ Uyển Uyển với nhà đối diện kể từ đó không mãnh liệt như trước nữa.
Về sau Nhạc Thành còn giới thiệu bác sĩ cho Hạ Uyển Uyển. Bác sĩ nhà họ Lận dĩ nhiên sẽ giỏi tay nghề hơn người ở phố huyện này chút, hiệu quả cải thiện sức khỏe của bà tăng lên thấy rõ. Sau đấy Khương Tiêu biết chuyện, nhưng anh không thể làm ảnh hưởng đến sức khỏe của Hạ Uyển Uyển vì vấn đề cảm xúc của mình được.
Lúc này nhà đối diện đưa qua một chiếc bánh kem, nói chúc con mình sinh nhật vui vẻ, không lý nào Hạ Uyển Uyển lại từ chối. Đây cũng không phải thứ đồ quý giá gì, chỉ là một chiếc bánh kem mà thôi.
Tuy Nhạc Thành làm rất nhiều chuyện nhưng Khương Tiêu cũng hiểu rõ người đứng sau chú ấy là ai.
Lận Thành Duật, người này...
Nghĩ đến y, Khương Tiêu lại cảm thấy phức tạp. Sự đắn đo trong đầu không quá rõ ràng, cảm giác mông lung lại xuất hiện.
Bánh kem hạt dẻ nhỏ thôi, Khương Tiêu vẫn ăn hết miếng bánh của mình.
Đúng là cực ngon, vị hạt dẻ đượm ngọt, càng trùng hợp hơn chính là hôm nay Khương Tiêu cũng tự đi mua hạt dẻ rang đường, sinh nhật này cứ như toàn vị hạt dẻ.
Hôm sau đến trường, Khương Tiêu nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói một câu: "Cảm ơn bánh kem ngày hôm qua."
Lận Thành Duật sửng sốt, tiếp đó khẽ cười: "Ngon chứ?"
Khương Tiêu gật đầu.
Vất vả học làm bánh kem lâu như vậy coi như không phí công rồi.
Chút vị ngọt lại tỏa ra trong lòng Lận Thành Duật.
Xương tay khỏi, y bắt đầu học làm bánh.
Năm ngoái làm bánh trôi gặp không nhiều khó khăn, năm nay y đã tự làm cho mình ra hình ra dạng, ít nhất lúc ăn chúng, Nhạc Thành đã không còn thể hiện dáng vẻ thấy chết chẳng sờn nữa.
Thế nên năm nay y ấp ủ dự định làm đồ ngọt phức tạp hơn.
Y tự nướng cốt bánh, bơ hạt dẻ phiền hơn chút, thất bại rất nhiều lần. Y tập lâu rồi, bánh đưa cho Khương Tiêu chính là chiếc làm thành công nhất.
Khương Tiêu không nghĩ nhiều về chiếc bánh kem kia, chỉ lịch sự nói một câu mà thôi.
Anh cho rằng Lận Thành Duật lại mua từ đâu tới, một chiếc bánh kem hạt dẻ cũng không đáng bao nhiêu tiền. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện y sẽ tự tay làm ra nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT