*Bịch* - hắn sau khi đưa nàng về phủ thì liền thô bạo ném nàng lên giường.

"Á, chàng.. chàng là đang làm gì vậy chứ?" - nàng sợ hãi lùi vào trong, từ kinh thành về đến phủ, hắn một câu cũng không nói với nàng, hiện tại sao lại làm vậy cơ chứ? Thật khiến nàng sợ hãi.

"Ta đã tìm nàng rất lâu đấy nương tử!" - hắn nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài của mình, động tác không chút gấp gáp, bởi vì hắn thật sự chắc chắn rằng nàng sẽ khó mà trốn đi một lần nào nữa.

"Ta đã để lại giấy từ hôn cho chàng, phải chăng chàng còn có chỗ không vừa ý?"

"Có rất nhiều chỗ!" - hắn lấy dây quấn thắt lưng của mình nhanh chóng chụp tay nàng trói lại.

"Chàng là muốn làm gì chứ, ta không muốn vậy.. ưm.." - hắn dùng một tay ôm sau đầu nàng, ép nàng đưa về phía hắn còn cưỡng hôn nàng, mặc cho nàng chống cự lại, hắn vẫn mạnh mẽ ép sát khiến cho nàng thật sự không thở nổi.

"Chán ghét ta sao?" - hắn đứng dậy nhìn nàng, ánh mắt có chút đau thương, phải chăng mọi chuyện đều là do hắn mà ra?

"Ta.. ta không có!"

"Hôm nay đến đây thôi, ta sẽ quay lại vào tối nay, nàng không được phép ra khỏi phòng, ta sẽ không để yên như lần này đâu!" - hắn cởi trói cho nàng, sau khi mặc y phục xong thì liền ra ngoài, còn dặn dò lính canh không được lơ là, phải canh chừng nàng thật cẩn thận.

Hắn cuối cùng cũng ích kỉ đến mức nhốt nàng trong phòng, xem nàng như bảo vật trân quý sợ làm mất mà đem đi cất giấu, hắn sợ mất nàng, rất sợ.

Một lúc sau, cửa phòng nàng mở ra, có một số nô tì đem vào cho nàng những bộ y phục mới, vô cùng xinh đẹp, tự nhìn lại mình, thật sự mà nói nhất định nàng sẽ bị hiểu lầm mất thôi, hiện tại y phục của nàng vì hắn mà xộc xệch vô cùng, nhìn họ đang cố gượng lại không cười, nàng thật sự xấu hổ, thật ra không giống như họ nghĩ đâu mà..

* * *​

Tối hôm đó, nàng chợt tỉnh giấc sau giấc ngủ lúc trưa, bản thân đột nhiên có chút gì đó không đúng. Phải, nàng đang mặc lễ phục tân nương, chuyện gì vậy chứ?

Ngay lúc đó, hắn bước vào trong bộ lễ phục tân lang trang trọng, uy nghiêm, vẫn như lần đầu nàng nhìn thấy:

"Đây là mơ sao?" - nàng nhẹ nhàng dụi mắt mình, là nàng đang mơ chăng?

"Nương tử, đây là sự thật, ta đến đây để hoàn thành những gì đã thiếu với nàng!" - hắn tiến đến gần nàng, mỉm cười, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn ôn nhu mỉm cười với nàng, làm sao nàng lại dám tin đây là thật chứ?

"Chàng là có ý gì? Ta vẫn chưa hiểu!"

"Rồi nàng sẽ hiểu thôi, mau đến đây, chúng ta dù gì cũng chưa uống rượu giao bôi, hôm nay chúng ta uống cạn!" - hắn kéo nàng còn đang ngơ ngác nhìn ngồi xuống ghế, đem rượu giao bôi rót vào li rồi đưa cho nàng, còn ma mị hỏi nhỏ nàng một chuyện.

"Hôm đó có biết tại sao nàng lại bạo gan đến vậy không?" - hắn còn cố ý thổi hơi vào tai nàng, rốt cuộc nhìn thấy sự phản ứng của nương tử nhỏ bé, rồi hắn mới thật sự muốn cảm tạ đám lính bên cạnh nơi doanh trại vì nhớ thương mỹ nữ mà không kiềm được đem theo vài cuốn "Đông Cung Đồ" (nói chung đây là loại sách đen a! Mọi người không cần hiểu nhiều đâu) mà bị hắn tịch thu làm của riêng, đêm ngày học hỏi xem cách làm nàng vui vẻ, hiện tại đã dùng được!

"Ta.. ta không rõ!" - nàng đang uống li rượu, vì sự tấn công bất ngờ của hắn mà run lên một cái rồi mới có thể trả lời hắn.

"Nhờ vị muội muội tốt của nàng đấy!" - hắn cười vui vẻ, ôm chặt lấy nàng.

"Ý chàng là gì?"

"Bạch Hồ Ngọc phái người bỏ 'Dục Mê Dược' vào li rượu mà chúng ta đúng ra sẽ uống vào tối đó!"

"Sao chứ?" - nàng giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn.

"Nàng không tin ta sao? Ta biết từ hôm đó rồi, là do lính canh nhìn thấy báo lại cho ta!"

"Tại sao chàng lại không nói cho ta biết?"

"Ta không nghĩ nàng sẽ một mình uống rượu giao bôi! Ta hiện tại là làm theo những gì hôm đó Bạch Hồ Ngọc chuẩn bị cho chúng ta mà thôi!" - hắn cười tà mị rồi tiến về phía nàng.

"Ý chàng không phải là rượu ta vừa uống có.." - nàng sợ hãi lùi lại.

"Thông minh, nương tử ta quả nhiên là thông minh!"

"Chàng.." - chết rồi, lần này nhất định không đơn giản chỉ là "Dục Mê Dược" bình thường, hiện tại nàng có chút nóng a, rốt cuộc có gì trong đó chứ?

"Liều cực mạnh, nhưng nàng uống ít sẽ không sao đâu!" - hắn như hiểu rõ ý nghĩ của nàng nên đáp lại, bản thân còn lấy bình rượu trên bàn uống thêm chút nữa.

"Đừng uống nữa, ta.. cái gì cũng sẽ nghe chàng!" - nàng sợ hãi chạy đến ngăn hắn.

"Bạch Thiên Bối, ta yêu nàng, giao cho ta cả cuộc đời của nàng được không?"

"Ta.. từ đầu khi bước lên kiệu hoa thì ta đã là của chàng, cuộc đời này cũng là của chàng, chàng muốn gì thì cứ việc làm đi!" - nàng nhẹ nhàng cúi đầu trả lời, những lời nói đó như ân xá cho hắn vậy thật sự hắn rất hạnh phúc.

"Vậy ta sẽ chuộc tội với nàng, bắt đầu từ chuyện này đi!" - hắn vui vẻ đứng dậy bế nàng lên giường.

"Khoan, chàng muốn gì chứ?"

"Làm tròn trách nhiệm của mình" - hắn mỉm cười.

"Á khoan.." - có lẽ đây sẽ là một đêm hạnh phúc nhất đời của nàng, một đêm mà có quá nhiều sự đầu tiên, lần đầu tiên hắn mỉm cười với nàng, lần đầu tiên trêu chọc nàng và lần đầu tiên cầu xin nàng, nàng yêu hắn bất chấp như vậy, cuối cùng.. cũng được đáp trả rồi, nàng, Bạch Thiên Bối, nhất định sẽ làm tròn bổn phận của mình và yêu hắn thật nhiều.

"Bối Bối! Ta Yêu Nàng!"

*còn tiếp*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play