Mới sáng tinh mơ, nàng đã nhanh chóng thức dậy, tuy không cần phải đi thỉnh an ai cả và cũng không cần dậy sớm để làm gì nhưng nàng vẫn cố gắng thức dậy sớm nhất có thể để lo cho hắn.

Hôm nay là ngày đầu tiên nàng ở Tề gia, danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân của hắn, nàng muốn bản thân nhanh chóng hòa nhập, nhanh chóng lay động trái tim hắn. Một lúc sau tất cả người hầu, kẻ hạ đều có mặt đầy đủ nghe nàng phân công, Trương quản gia nhanh chóng lên tiếng:

"Thưa phu nhân, tất cả mọi người đều đã tụ hợp đầy đủ!"

"Ừm, chào mọi người, ta là Thiên Bối, từ nay mong mọi người có thể cùng ta lo lắng và chăm sóc cho phủ Tướng quân được tốt nhất!" - nàng mỉm cười hiền dịu.

"Thưa phu nhân, chúng ta bắt đầu từ đâu ạ?" - quản gia cung kính hỏi, lão đã an lòng rồi, lần này thiếu gia của lão đã tìm được một nữ nhân tốt thật rồi.

Đến trưa, nàng cùng gia nhân dọn thức ăn lên bàn ăn rồi đến mời hắn. Hắn bước vào nhìn lướt hết một lượt thức ăn được bày biện trên bàn rồi nhìn nàng lên tiếng.

"Phiền phức!" - nụ cười của nàng chợt cứng đờ lại, rồi nhanh chóng bình thường.

"Có gì không vừa ý chàng sao?" - nàng nhẹ nhàng, mỉm cười.

"Ta ở quân doanh còn nhiều hơn ở phủ tướng quân, đã quen ăn đạm bạc." - hắn lạng lùng, gương mặt không chút cảm xúc nào nói.

"Nhưng cũng phải bồi bổ chút chứ!" - nàng nhẹ nhàng ngồi xuống cùng hắn.

Sau bữa ăn đó mọi chuyện trong phủ Tề đã không được bình thường nữa. Phủ Tề sau khi có nàng liền trở nên tươi tỉnh hẳn, không cùng u ám như xưa nữa. Cây cối, hoa lá được cắt tỉa gọn gàng, còn được nàng và bọn gia nhân tưới nước thường xuyên, không khí trong lành, vui vẻ và ấm áp hơn. Mọi thứ đã dần thay đổi chỉ có một thứ là mãi mãi không thể thay đổi được đó chính là hắn..

* * *​

Hai tháng sau đó, tại phủ Tề chợt xảy ra vài chuyện rối loạn, câu chuyện này bắt đầu vào một ngày nọ khi Chu Thiên, đệ đệ kết nghĩa của hắn đến chơi..

"Dạ, bẩm tướng quân, có phó tướng đến đây thăm ngài ạ!" - tên nô bộc vào thông báo.

"Chuẩn bị thịt rượu, gọi phu nhân các người ra đây cho ta!" - hắn lạnh lùng lên tiếng, âm thanh có chút vui mừng.

Tại đại sảnh, sau khi được đám nô tì trang điểm lại, nàng cũng nhanh chóng cùng hắn bước ra chào khách

"Tề đại huynh lâu rồi không gặp!" - một vị nam nhân, gương mặt lạnh lẽo, khỏe mạnh mỉm cười với hắn, cử chỉ khá thân thiết.

"Ừm, đây là tẩu tử của người, mau chào hỏi đi!" - hắn ra lệnh.

"Chào, ta là Chu Thiên, là đệ đệ kết nghĩa của đại huynh Gia Minh, rất vui gặp được tẩu. Tẩu quả là xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần!" - chàng ta mỉm cười nhìn nàng, không thèm quan tâm đến sự có mặt của hắn, hắn chợt lúc này có chút khó chịu, tên kia không phải đã bảo là chào hỏi sao, sao hiện tại lại thân thiết với nàng ta như thế, thật sự xem hắn là không khí à?

"Đa tạ ngươi đã quá khen!" - bởi vì lịch sự nàng cũng mỉm cười lại một cái.

"Không sao, tẩu thật sự rất đẹp mà, đại huynh thật sự rất có phúc mới có được người thê tử xinh đẹp như tẩu đây!" - Chu Thiên vẫn vô cùng phóng khoáng cười nói với nàng, bản thân hắn thật sự có chút tiếc nuối khi hắn ta đã không nhìn thấy nàng sớm, nếu không hắn nhất định sẽ nhanh chóng thành thân với nàng còn phải sủng ái, yêu thương nàng thật nhiều, sẽ không như đại huynh của hắn.

"CUỐI CÙNG NGƯƠI MUỐN SAO HẢ?" - hắn tức giận gầm lên làm cho nàng giật mình lui ra phía sau, còn quản gia lại vô cùng thích thú dường như vị thiếu gia của ông đã biết ghen tức rồi.

"Ây da, ta chỉ là khen tẩu tẩu thôi mà! Không cần căng thẳng a!"

"Mau vào phòng cùng ta, còn nàng, lo mà đem rượu thịt đến!" - hắn tức giận bỏ vào trong. Nàng cũng nhanh chóng đi đem thức ăn cho hắn.

Tại phòng tiếp khách..

"Đại huynh, huynh có thấy tẩu tẩu rất xinh đẹp không? Ta thật sự yêu thích nàng rồi đấy!" - Chu Thiên vẫn cứ lo luyên thuyên về nàng, không hề biết rằng kẻ bên cạnh đang vô cùng tức giận:

"NẾU NGƯƠI MUỐN THÌ CỨ VIỆC ĐEM NÀNG TA ĐI, TA KHÔNG QUẢN" - Hắn lại một lần nữa gầm lên.

*XOẢNG* tiếng đổ bể giòn giã vang bên ngoài, vài giây sau đó là tiếng của một nô tì la lên.

"Phu nhân!" - hắn và Chu Thiên nhìn nhau hoảng hốt, chạy ra bên ngoài thì đã thấy nàng tay lau nước mắt chạy đi, lòng hắn khó chịu rất muốn chạy theo nàng giải thích đó chỉ là nhất thời tức giận nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng nói.

"Mặc kệ nàng ta!" - rồi bước vào trong.

Hôm sau, Chu Thiên liền tức giận bỏ về, hắn ta thực sự tức giận cho nàng, hắn không hiểu rốt cuộc là vì sao nàng lại yêu Tề Gia Minh, tại sao lại vì Tề Gia Minh mà lại giữa đêm âm thầm ngồi khóc, tại sao phải giả vờ vui vẻ ra chào tạm biệt hắn tuy rằng bản thân nàng không muốn? Hắn thực khó chịu cho nàng..

*còn tiếp*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play