Nàng men theo vài đường trong phủ này, vốn dĩ là lần đầu đến đây, nàng không thể tìm được đường nào cả. Lúc nãy, nàng cũng chỉ biết tráo đồ với nam nhân kia, giả làm người gác phòng cũng tốt hơn rồi.

Bỗng dưng nàng nghe có tiếng khóc của em bé, đó chỉ có thể là con gái của nàng, Bạch Thiên Bối lòng đau thắt và hoang mang vô cùng, bây giờ con của nàng đang ở đâu chứ? Nàng cứ chạy đại về hướng có tiếng khóc, nàng không màng chuyện gì nữa, nàng cần gặp con.

Chạy đến phòng có tiếng khóc phát ra, nàng biết mình đã đi đúng, bọn họ ngay cả người canh gác cũng không có, là muốn hại con nàng sao, nàng sợ hãi mở cửa vào phòng thì nhìn thấy Chu Thiên đang nhếch môi nhìn mình trên tay còn đang bế con nàng:

"Chu Thiên, ngươi định làm gì?" - nàng hoảng loạn muốn chạy lại bên con thì đã bị kẻ phía sau giữ chặt lại, đây là một cái bẫy.

"Thiên Bối à! Con của chúng ta khóc quá rồi, nàng còn ở đó nữa sao?"

"Chu Thiên, ngươi là đồ cầm thú, đồ nhẫn tâm, con gái của ta, trả con cho ta!" - nàng điên cuồng la hét, nàng sợ, sợ hắn làm hại con nàng, sợ nghe con bé khóc lóc, con bé sẽ bị bệnh mất.

"Nàng bây giờ có hai lựa chọn, một là giữ được con mình và thành thân với ta, hai là rời khỏi đây và nhìn thấy nó chết" -Chu Thiên vui vẻ nhìn ngắm cô bé mình đang bồng trên tay, cô bé này quả nhiên xinh đẹp y như mẫu thân của nó vậy, nhưng mà nếu như mẫu thân của nó thật sự không cần nó thì hắn đây cũng không ngại đưa nó đến làm con gái nuôi của diêm vương đâu a.

"Ngươi đừng có mà làm càn, đừng nghĩ là sẽ dọa được ta!"

"Nếu nàng không tin thì ta cũng chẳng biết làm thế nào nữa chứ, nhưng mà nàng nên biết, ta vốn là người nhà võ, không phải người nhà văn, ta không quan tâm đến thế nào là ôn nhu là tình người, nhưng mà ta đảm bảo rằng ta nhìn thấy xác chết còn nhiều hơn nàng ăn cơm đấy!" - Chu Thiên vui vẻ nói đùa một câu, nhưng nàng hiểu rõ thấp thoáng bên trong đó là một lời đe dọa.

"Nếu ta đồng ý thì ta sẽ được giữ con gái và tự do đi lại chứ?"

"Tất nhiên, nhưng nàng tuyệt đối không được ra ngoài, nếu không thì sẽ rắc rối lắm!"

"Được, ta đồng ý với ngươi! Bây giờ đưa con cho ta!"

"Đây!" - Chu Thiên đem con của nàng để trước mặt nàng, con bé vừa bình tĩnh lại một chút thì lại bị Chu Thiên hẩy lên trời rồi chụp lại làm cho nó hoảng hốt và khóc thét lên mặc dù ngay sau đó đã được sang bên nàng.

Chu Thiên nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của nàng lại độc ác cười lạnh một cái:

"Như nàng đã thấy ta thân thủ rất cao, con bé nàng nên giữ cẩn thận!" - nói rồi bỏ đi mất..

* * *

Nàng rất lo, nàng muốn thoát khỏi đây ngay lập tức, lúc đầu nàng và Tề Gia Minh chỉ định diễn một vở kịch để Kim Giai Nhân mất cảnh giác rồi mới bắt đầu tìm cách vạch trần cô ta, nào ngờ bây giờ nàng lại bị bắt lại đây.

Ngay ngày hôm sau, Chu Thiên đã chuẩn bị xong mọi thứ để nàng thành thân với hắn ta, nhưng nàng lại không muốn.

Ngồi trước gương, nàng đau khổ nhìn thấy mình trong bộ lễ phục tân nương, bây giờ nàng chỉ mong Tề Gia Minh có thể chạy đến cứu nàng, nhưng chính nàng cũng không có cách nào để báo tin cho hắn cả. Chu Thiên bước vào phòng mỉm cười với nàng:

"Thiên Bối à! Ta yêu nàng ngay lần đầu tiên gặp mặt nàng, nàng xinh đẹp và hiền dịu, thanh tao và cao quý vô cùng. Vậy mà nàng lại là tẩu tử của ta, nàng như vậy lại chấp nhận trở thành nương tử của Tề Gia Minh, hắn ta hết lần này đến lần khác làm nàng khóc, vậy mà nàng vẫn một lòng với hắn, tại sao nàng lại không thử một lần thật lòng với ta?" - Chu Thiên muốn chạm vào nàng nhưng nhận thấy sự khó chịu và không cam tâm của nàng nên đành dừng lại lui ra sau vài bước

"Nàng yên tâm, ta sẽ tìm cách đưa Tề Gia Hoàng đến đây, ta sẽ đối tốt với nàng và cả hai đứa trẻ nhà nàng nữa, vì vậy nàng đừng lo lắng, ta rất yêu nàng"

"Bẩm báo thiếu gia!" - đúng lúc này tên gia nhân của Chu Thiên liền chạy vào

"Có chuyện gì?"

"Dạ! Hoàng hậu và Thất Vương Phi đến ạ!"

"Sao? Bọn họ tại sao lại đến đây chứ?" - Chu Thiên nhanh chóng đi ra ngoài không quên dặn dò gia nhân canh chừng nàng.

Nhưng hắn lại không biết rằng ngay khi hắn bỏ đi, tên gia nhân lúc nãy đã đến mở cửa phòng giúp nàng

"Ngươi là người của ai?"

"Thần là người của hoàng hậu, mong người hãy tin tưởng đi theo thần!" - nàng cắn chặt môi dưới, nàng sợ, nàng không biết có nên tin hắn hay không, nhưng cuối cùng nàng vẫn tin hắn mà đi theo.

Một lúc sau nàng và hắn có mặt tại đại sảnh Chu Gia, Chu Thiên lúc này đang nhíu mày nhìn nàng rồi nhìn tên gia nhân lúc nãy, đối diện chính là Bạch Phùng Phương và Bạch Hồ Ngọc đang tức giận nhìn hắn ta:

"Tam muội, Tứ muội!" - nàng đi đến cũng là lúc họ hốt hoảng chạy lại

"Nhị tỷ, Đại tỷ đoán không sai, nhất định có kẻ đứng phía sau a!" - Bạch Hồ Ngọc lên tiếng.

Thật ra khi nàng đột nhiên quay về nhà, Bạch Khả Khả đã cảm thấy vô cùng lạ lẫm nên quyết gửi thư lên kinh thành nhờ Bạch Hồ Ngọc và Bạch Phùng Phương giúp đỡ. Thật may khi bọn họ rất nhanh đã tìm thấy nàng qua những tên khiêng kiệu hôm đó. Nhìn thấy nàng đang mặc lễ phục tân nương, Bạch Phùng Phương liền âm trầm hẳn lên xoay người nhìn thẳng vào Chu Thiên

"Phó Tướng Quân còn gì để nói?"

"Ta.."

"Tứ muội, đây cũng có một phần là do ta và Tề Gia Minh gia đình không hòa thuận mới để người ngoài có cơ hội mơ mộng, Phó tướng quân là một người tốt, tính tình cũng rất ngay thẳng, chàng cũng lập nhiều công cho Dương Quốc, chúng ta nên để chàng ta lấy công chuộc tội!" - nàng nhanh chóng khuyên nhủ Bạch Phùng Phương

"Được, nể tình tỷ tỷ của ta, ta chỉ phạt ngươi 5 năm ở lại doanh trại không được phép quay về, chỉ trừ những tình thế quá cấp bách, nếu không trong 5 năm đó bổn cung nhìn thấy ngươi quay lại với lý do không thuyết phục thì thủ cấp của Chu gia sẽ bồi táng theo ngươi!" - Bạch Phùng Phương nói xong chỉ chờ Chu Thiên lĩnh chỉ thì liền muốn đưa nàng rời đi, bỗng..

"Thiên Bối à.. thật ra Kim Giai Nhân và Tề Gia Minh chẳng xảy ra chuyện gì cả, ta sợ nàng sẽ buồn phiền vì chuyện của bọn họ nên lúc Kim Giai Nhân lấy thuốc, ta đã đưa Mê Dược cho muội ấy nên Tề Gia Minh vốn dĩ chỉ ngủ thôi, bọn họ không xảy ra chuyện gì đâu!"

"Ngươi nói thật?" - nàng xoay người lại

"Ừm, ta sẽ theo nàng về phủ Tề để đối chứng với Kim Giai Nhân sau đó sẽ lĩnh chỉ của hoàng hậu rời khỏi đây và đến doanh trại rèn luyện binh sĩ"

"Đa tạ ngươi!" - sau đó bọn họ cùng nhau quay về Tề gia, chỉ là lúc này ở Tề Gia đã xảy ra một chuyện..

Tại phòng ngủ của Kim Giai Nhân:

"Tiểu thư, mời người uống trà"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play