Lúc này hợp đồng cũng đã kí xong, Tiêu Mỹ Nhàn cùng đám người Tiêu thị ra về vừa đến cửa liền nhìn thấy Hứa Tiêu. Phát giác dáng đi Tiêu Mỹ Nhàn có phần thay đổi Hứa Tiêu khẽ cười khiến cho Tiêu Mỹ Nhàn đỏ mặt, muốn nhanh chóng đào một cái hố để trốn.

Trên đường về, ngồi cùng xe với cấp dưới Tiêu Mỹ Nhàn nghe rất nhiều lời.

"Dự án bên kia khẳng định không thể tốt bằng chúng ta."

"Từ giờ có Hắc Hải đứng phía sau đầu tư, thật không còn gì phải sợ."

"Không phải chứ, Phong thiếu làm sao dám từ chối lời nghị của bà xã đại nhân, còn không muốn ngủ ngoài phòng khách sao!".

"Chổ chúng ta đã có Tiêu tổng thì lo cái gì. Đúng rồi phu nhân à ngài làm cách gì để thuyaát phục ông xã khó tính kia vậy?" Hoa Tình đang nói bổng nhiên xoay hướng sang Tiêu Mỹ Nhàn.

Tiêu Mỹ Nhàn xoa xoa thái dương, nghĩ đến loại phương thức cô dùng để thuyết phục kia thật sựu rất xấu hổ, mặt liền ửng hồng xoay câu chuyện sang hướng khác: "Gần đay tất cả đều vất vả, hợp đồng đã kí xong. Hôm nay tôi cao hứng, lập tức mời khách."

Lời nói làm mọi người triệt để phấn khích suy nghĩ xem nên đi đâu ăn thì tốt đây, hiếm khi đucợ Tiêu tổng mời khách nhất định phải tiêu cho sạch hầu bao của cô. Trong lòng Tiêu Mỹ Nhàn cũng hào hứng, quay người bảo thư kí Hoa Tình: "Hôm nay vui vẻ như vậy, hay là mời Hàn Trĩnh đi cùng, hai bên sắp cùng nhau hợp tác nhanh chóng tạo chút quan hệ cũng tốt."

Hàn Trĩnh chính xác là vị nam thần điện ảnh được nhắc đến trong hợp đồng vừa rồi.

Tại câu lạc bộ "Biển xanh" Tiêu Mỹ Nhàn ngồi giữa bàn rộng trong bộ đầm lộng lẫy, đối diện là một nam nhân vẻ mặt ôn nhu, thoáng nhìn vô cùng ấm áp. Nam nhân tiêu soái ấy là Hàn Trĩnh, nam thần nổi tiếng bật nhất trong giới điện ảnh. Bên cạnh anh có biết bao cô gái sẵn sàng trồng cây si, nhưng người đàn ông này chưa từng có tiếng xấu về chuyện trai gái.

Bbọn người cấp dưới vui vẻ nhiệt tình làm ầm ỉ một gốc, trong lòng Tiêu Mỹ Nhàn cũng đặc biệt cao hứng uống rất nhiều rượu. Hàn Trĩnh vô cùng đỉnh đạt ngồi đối diện quan sát nét mặt cao hứng của cô, lấy đó làm vui. Tiến gần trò chuyện vài ba câu liền cảm giác Tiêu Mỹ Nhàn ngồi không vũng ngã về phái sau, Hàn Trĩnh dùng áo ngoài của mình khoác lên cho cô.

Vui vẻ suất một đêm cuối cùng cũng đem đám nhân viên đuổi về, Tiêu Mỹ Nhàn được Hàn Trĩnh dìu từ câu lạc bộ bước ra. Cô bị đám nhân viên chuốc rượu say khướt chẳng biết trời trăng gì, lảo đảo vài bước liền ngã vào người Hàn Trĩnh.

Hàn Trĩnh đang đợi quản lí mang xe đến, tìm một chổ để cố dịnh Tiêu Mỹ Nhàn dựa vào người mình. Phía sau một bàn tay mành mẽ nắm lấy tay Tiêu Mỹ Nhàn kéo về phía mình, Hàn Trĩnh bất ngờ trước tình huống vừa xãy ra liền để người trong ngực ngã về phía đối phương.

"Nhàn Nhàn." Trình Thiếu Phong gằn giọng gọi tên Tiêu Mỹ Nhàn, vòng tay ôm cô thật chặc.

"Phong thiếu, anh không cần khẩn trương, cô ấy chỉ quá say thôi."

Hàn Trĩnh đã nhìn liền nhận ra đối phương là Phong thiếu.

"Cảm ơn Hàn thiếu đã quan tâm, phiền cậu từ nay về sau đừng quá thân thiết với vợ người khác."

Trình Thiếu Phong vốn cao hứng tự mình đến đón Tiêu Mỹ Nhàn không ngờ bắt gặp một màng tình tứ, trong lòng nổi lên lữa giận. Nếu như hắn không đến kịp chẳng phải Phong thiếu hắn bị người khác mang nón xanh mà không biết sao.

Sắc mặt Tiêu Mỹ Nhàn vì rượu mà đỏ ửng, trong mắt mơ hồ nhìn nam nhân trầm mặt trước mặt, cô đưa tay ôm lấy cổ hắn, đem đầu mình đặt vào trong ngực hắn cọ cọ, mơ mơ màng màng nói: "Em uống quá nhiều rồi."

"Em cũng biết điều đó!" Trình Thiếu Phong nghiên đầu nhìn Tiêu Mỹ Nhàn hỏi.

"Cho nên." Tiêu Mỹ Nhàn híp mắt nói: "Đêm nay, bổn cô nương sẻ bao anh. Chỉ cần anh ngoan ngoãn, đêm nay bổn cô nương sẽ thương yêu anh." Bộ dáng bá đạo mười phần.

Vừa nói dứt lời đôi môi nhỏ của Tiêu Mỹ Nhàn liền dán lên môi Trình Thiếu Phong, mang mùi vị của rượu hòa cùng mật ngọt trong miệng, toàn bộ tư vị trao cho hắn. Trình Thiếu Phong nhẹ nhàng đón nhận, lữa giận trong lòng cũng dập tắt đi phần nào. Chẳng mấy khi cô tự mình chủ động, hắn phải từ từ tận hưởng còn tâm trí đâu hờn giận vu vơ.

Tiêu Mỹ Nhàn đem nam nhân đặt dưới thân, hôn triền miên mà nhiệt tình. Hôn cho đến khi bản thân sắp thở không nổi mới tách ra, giống như con rắn nhỏ bò xuống dưới thân Trình Thiếu Phong mở ra thắt lưng.

Trình Thiếu Phong tỉ mỉ quan sát từng hành động nhỏ của cô, thầm cười vì những hành động vụng về kia, liền mở miệng hỏi: "Sau đó phải làm gì?"

"Cởi áo." Vừ dứt lời bàn tay nhỏ luồn về phía trước ngực hắn mở ra từng cái cút áo, phơi trần bộ ngực nam tính của Trình Thiếu Phong.

Cô từ từ đặt lên ngực hắn từng dấu hôn như đánh dấu lãnh thổ, sau đó lần mò ra phía sau cổ hắn, nghiêng đầu tự lên bờ vai Trình Thiếu Phong, hai tay buông thỏng. Bạc môi Trình Thiếu Phong hiện lên một đường cong tuyệt mỹ, thả lỏng cơ thể thưởng thức sự phục vụ của cô gái nhỏ.

"Em không biết làm gì tiếp theo nữa sao?" Cảm nhận được mọi động tác của Tiêu Mỹ Nhàn đều dừng lại, Trình Thiếu Phong lên tiếng hỏi: "Nhàn Nhàn."

Trình Thiếu Phong xoay cả người Tiêu Mỹ Nhàn đối diện với mình mới phát hiện người trước mặt hoàn toàn bất động. Trình Thiếu Phong thở dài một hơi đem cô đặt trong lòng ôm chặt lại, nhìn thấy cô gái nhỏ đã ngủ say như chết. Hắn tự mình cài lại cút áo, chỉnh lại trang phục. Đối với người say bất động hắn cũng không còn hứng thú làm những chuyện kia, chỉ cho xe chạy một mạch về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play