Rất nhanh đã đến bệnh viện Bạch Giang, Tiêu Mỹ Nhàn được đưa ngay vào phòng phẫu thuật, các bác sĩ và y tá khẩn trương bận rộn chạy qua lại, Trình Thiếu Phong còn khẩn trương hơn. Hắn luôn miệng bảo: "Gọi trưởng khoa Liêu", "Gọi bà ấy đến đây nhanh."
Liêu Bối Giản nhanh chóng đã có mặt, nhìn Tiêu Mỹ Nhàn đang trong phòng phẩu thuật, lại nhìn đến Trình Thiếu Phong đang khẩn trương bên ngoài, khí thế bức người tựa như muốn lấy mạng hắn. Sở dĩ Liêu Bối Giản có mặt không chỉ vì người nằm bên trong là con gái bà, mà là những ca khó bà luôn là người chịu trách nhiệm, không phải hữu danh vô thực mà tở thành một trong năm người giỏi nhất ngành y.
Trong suốt quá trình phẩu thuật, bên ngoài luôn có một thân ảnh đứng yên một chỗ, đợi ở ngoài phòng phẩu thuật. Trình Thiếu Phong đứng yên thật lâu cho đến khi hai chân hắn mềm nhũng ra mới từ từ tựa vào tường, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa phòng phẩu thuật, không muốn dời đi nữa bước.
Có trời mới biết, lòng của hắn lúc này thế nào? Chỉ có duy nhất ba chữ: Tiêu Mỹ Nhàn. Hắn ngay cả thở còn khó khăng đừng nói đến việc di chuyển. Ngay lúc này, hắn chỉ ước Tiêu Mỹ Nhàn có thể bình an đứng trước mặt hắn, cho dù bắt hắn đánh đổi bất kể điều gì cũng đáng.
Trong một căn phòng rộng lớn sạch sẽ, bốn bức tường trắng tinh, đặt giữa căn phòng là một chiếc giường lớn, phía trên là một cô gái thuần khiết đang ngủ. Bên cạnh là một bàn trà và ghế dài mà Trình Thiếu Phong cũng đang tựa người trên đó, vì đây là phòng bệnh đặc biệt nên không gian khá rộng rãi và sáng sủa.
Cô gái nằm trên giường, mái tóc dài che phủ vành tai trắng nõn. Ánh mặt trời tươi sáng chiếu qua cửa sổ, tia nắng thuần khiết không vương bụi, phản chiếu vào khuôn mặt trầm lắng càng tôn lên vẻ mềm mại, xinh đẹp. Cô gái thuần khiết dưới ánh nắng cuối ngày, từ từ mở ra đôi mắt đẹp, dưới dánh nắng mặt trời, cảm thấy mắt mình cay cay, đầu óc lâng lâng, toàn bộ hình ảnh trong quá khứ như sống động trở lại. Tiêu Mỹ Nhàn muốn nâng người dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân đau nhức, cô khó nhọc dòi ánh mắt khỏi cửa sổ nhìn về phía Trình Thiếu Phong.
Đây là Trình Thiếu Phong, thật sự là Trình Thiếu Phong. Đôi mắt ấy, khôn mặt ấy đang nói cho cô biết đây chính là Trình Thiếu Phong bằng xương bằng thịt. Chỉ có điều, hắn gầy hơn trước thì phải, cả râu cũng không thèm cạo, không biết hắn đã ngủ ở tư thế đó bao lâu rồi. Còn cô, đã nằm ở đây bao lâu?
Tiêu Mỹ Nhàn ngỡ mình đã sắp chết trong tay bọn sát lang kia, cuối cùng sao lại sống tiếp đây. Miên man suy nghĩ, cảm nhận được đầu mình đau nhức vô cùng, Tiêu Mỹ Nhàn khẻ phát ra tiếng rên nhỏ, nhưng không ngờ có thể đánh thức người trên ghế.
Trình Thiếu Phong mừng rỡ khi nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô đang nhìn hắn, vội vàng chạy đến bên giường giữ lấy tay Tiêu Mỹ Nhàn đang quơ loạng trên đầu, sau đó, nhấn chiếc chuông phía đầu giường. Tiêu Mỹ Nhàn nhìn hắn khẩn trương, lại nhìn đến thân thể cao lớn của hắn trong ánh nắng, như một tượng thần phản phất hương vị ngọt ngào, một dòng cảm xúc hỗn tạp từ lồng ngực tràn ra, khó nói nên lời.
Không lâu sau, Liêu Bối Giản cùng y tá vội vả chạy vào phòng. Liêu Bối Giản cẩn thận quan sát bệnh án của cô, sau đó, tiêm cho Tiêu Mỹ Nhàn mũi thuốc giảm đau, xem như thở phào nhẹ nhõm.
"Không có di chứng ở đầu, chỉ còn một ít máu bầm tụ lại, hy vọng dùng thuốc có thể làm tan hết phần máu tụ đó." Liêu Bối Giản nhìn về phía Trình Thiếu Phong ôn tồn nói, nhưng xem ra lại không mấy hài lòng về chàng rể trước mặt. "Nếu không sao rồi thì cậu nhanh chóng trở về đi, làm sạch sẽ cơ thể hẵn quay trở lại đây."
Trình Thiếu Phong nhìn thấy Tiêu Mỹ Nhàn đã không sao, hơn nữa còn có Liêu Bối Giản ở đây, đành trở về. Bản thân hắn bây giờ nhếc nhác đến khó coi, cần phải chỉnh đốn lại. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Mỹ Nhàn rồi sải bước ra khỏi phòng.
Liêu Bối Giản nhìn thấy hắn đã ra ngoài, hạ người ngồi vào bên cạnh Tiêu Mỹ Nhàn, bàn tay thon dài được chăm sóc tỉ mỉ nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô, không mặt xinh đẹp được bảo dưỡng tốt nên chẳng nhìn ra tuổi tác thật của bà.
"Xem ra, cậu ta đã yêu con." Liêu Bối Giản đưa dôi mắt nhìn chằm chàm khôn mặt đang đỏ hồng của Tiêu Mỹ Nhàn, rồi nói tiếp: "Còn nhớ lúc nó mang con đến đây, nhìn cậu ta như một tên điên, điên cuồng gọi bác sĩ và y tá, mất cả phong thái đỉnh đạt thường ngày."
Càng nói lại càng thấy buồn cười, nghĩ ra hắn cũng không phait bạt đãi con gái bà, hơn nữa, cả hai đã kết hôn nếu có thể hàn gắn thì thật là tốt.
Tiêu Mỹ Nhàn không có nói gì, chỉ biết lắng nghe, hiện tại không biết bản thân phải làm thế nào, chỉ biết rằng những chuyện vừa qua đều là sự thật, những đau khổ mà cô phải nhận cũng chẳng phải giả dối, mà những điều này đều do Trình Thiếu Phong gây ra.
"Con thật sự không muốn tha thứ cho cậu ta." Liêu Bối Giản một trực tiếp đánh thẳng vào suy nghĩ của cô, làm cho Tiêu Mỹ Nhàn lưỡng lự liền tìm cách phó thác.
"Con không biết. Mẹ à, con muốn nghỉ ngơi, chuyện này nói sau đi."
Liêu Bối Giản cũng rất biết điều liền trở về phòng làm việc, bà cũng biết cô cần có thời gian để chấp nhận, cần có thời gian cho sự lựa chọn của mình.
Buổi chiêu Trình trình Phong nhanh chóng trở lại bệnh viện, còn mang theo một thố canh, tự tay hắn hầm lấy. Rót canh ra bát, hắn tận tay đưa đến môi Tiêu Mỹ Nhàn.
"Uống một chút đi" Trình Thiếu Phong ở bênh cạnh dỗ ngọt Tiêu Mỹ Nhàn, cô lại không nguyện ý hé răng. "Đây là do anh nấu, không có đọc đâu mà sợ. Nếu em không tự ăn được anh sẻ dùng cách cũ uy hiếp em ăn".
Tiêu Mỹ Nhàn vẫn thủy chung không chịu mở miệng, Trình Thiếu Phong đành bất lực đặt bát canh lên bàn, nắm lấy bả vai Tiêu Mỹ Nhàn xoay mặt cô hướng về phía hắn.
"Nhàn Nhàn, nhìn anh đi. Nói cho anh biết làm thế nào em mới tha thứ cho anh, làm thế nào em mới trở về bên anh, chẳng lẽ không thể tha thứ cho anh sao?" Trình Thiếu Phong ôn tồn, ánh mắt nhu tình nhìn chằm chằm lấy cô.
"Tôi không biết phải tha thứ cho anh thế nào, những tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi quá sâu sắc." Tiêu Mỹ Nhàn bối rối, giương mắt nhìn Trình Thiều Thiếu Phong từ từ áp sát, sau đó hôn lên môi cô, cổ Tiêu Mỹ Nhàn bị bàn tay to lớn của Trình Thiếu Phong chế trụ, vô lực giãy dụa, khớp hàm cô liền bị cạy mở.
Trình Thiếu Phong tiến quân thần tốc, vô cùng ôn nhu ở trong cổ họng cô càng quét, quấn lấy đầu lưỡi của cô, kỹ xảo vô cùng cao siêu, một nụ hôn bá đạo nhưng không thô bạo, cứ như vậy duy trì được khoảng hai ba phút.
"Ngô.. Đủ rồi, đủ rồi!" Tiêu Mỹ Nhàn đẩy hắn ra, xoa xoa đôi môi bị hôn đến xưng đỏ.
Trình Thiếu Phong miết tới vết thương trên trán cô, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, hắn dùng môi hôn lên chổ vết thương.
"Em trước tiên nên ăn một chút, đừng tự bạt đãi bản thân mình." Trong phòng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau không nói gì, một người ôn nhu uy, một người diệu ngoan uống.
Tiêu Mỹ Nhàn yên lặng uống xong bát canh, thấy Trình Thiếu Phong vẫn ngồi bất động, cô nhíu mày: "Phong, anh có thẻ cho tôi một sự bảo đảm."
Trình Thiếu Phong như mở cờ, vui vẻ ra mặt: "Chỉ cần em nói anh liền cho em sự bảo đảm."
"Nếu thật lòng yêu tôi, từ nay đừng bao giờ dối gạc tôi bất kể chuyện gì" Nhìn đến khuôn mặt rạng rỡ của hắn, Tiêu Mỹ Nhàn nhàn nhã nói tiếp: "Còn nữa, chuyện của Mạn Lệ tự anh đi giải quyết sạch sẽ, khi nào anh và cô ấy không còn quan hệ tôi sẻ trở về."
Trình Thiếu Phong hít một hơi thật sâu, gật đầu khẳng định: "Anh cam đoan sẻ cho em được hạnh phúc", lời hứa của hắn vô cùng chắc chắn, nhưng trong lòng hắn còn lo lắng một chuyện khác.
"Nhàn Nhàn, em trước nên nghỉ ngơi đi. Đợi sau khi em xuất viện liền có thể về nhà rồi."
Tiêu Mỹ Nhàn có thể yên tâm, cô tin chắc người như Trình Thiếu Phong sẽ giữ lời.
"Phong, có thể mang em đến phòng của Lưu Hổ? Em rất muốn cảm ơn cậu ta." Tiêu Mỹ Nhàn thông qua Liêu Bối Giản được biết Lưu Hổ nằm cùng bệnh viện với mình, hơn nữa bị thương không nhẹ.
Chuyện xảy ra đã ba ngày, Trương Báo sau khi mang Mạn Lệ trở về thì hay tin, chuyến hàng đã bị người ta cướp mất. Khi Trình Hào đến chỉ còn lại đám đàn em nằm trên đất. Từ ngày đó đến nay, Trình Thiếu Phong túc trực bên cạnh Tiêu Mỹ Nhàn một bước cũng chưa rời, còn chưa có đi nhìn qua Mạn Lệ một lần.
Trình Thiếu Phong ân cần bế Tiêu Mỹ Nhàn lên hướng đến phòng bệnh Lưu Hổ mà đi. Đây cũng là một dạng phòng VIP, chỉ có một giường bệnh, có thể nhìn thấy Lưu Hổ đang nằm trên giường, toàn thân hắn là băng gạc.
Thương thế Lưu Hổ rất trầm trọng, nhiều chổ bị gãy xương, xem ra phải nằm ít nhất một tháng. Lưu Hổ nhìn thấy hai người Trình Thiếu Phong liền ngạc nhiên.
"Không cần cử động." Trình Thiếu Phong đặt Tiêu Mỹ Nhàn ngồi vào ghế.
"Lưu Hổ, rất cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi." Tiêu Mỹ Nhàn thật lòng cảm ơn hắn.
"Phu nhân không cần như vậy, đây là trách nhiệm của tôi. Chỉ cần là việc của lão đại giao tôi sẻ hết mình làm." Lưu Hổ nói ngữ khí lại có phần yếu ớt.
Trước đây hắn chẳng mấy xem trọng Tiêu Mỹ Nhàn, đánh đồng cô với những người phụ nữ khác bên cạnh Trình Thiếu Phong: Yếu ớt, nhu nhược, xem trọng tiền bạc. Nhưng xem ra hắn đã sai, Tiêu Mỹ Nhàn không chỉ có bản lĩnh bên ngoài mà nội tâm lại vô cùng kiên cường. Trước đây bảo vệ cô cũng là bắt đắc dĩ nhưng hắn thề sau khi xuất viện sẻ toàn tâm bảo vệ cô.
"CỐC CỐC.."
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, bước vào là một lão nhân mặc Đường trang mặt mũi lạnh lạnh băng, nhìn qua hơn năm mươi tuổi, đi tới gần, ngữ khí phi thường kính cẩn hỏi:
"Thiếu gia, lão gia tử cần gặp người." vừa dứt lời lão nhân một lượt quét qua Tiêu Mỹ Nhàn, khéo léo đánh giá, lão nhân lóe lên ý băng sương, rất nhanh thu liễm.
Lão nhân, nguyên danh là Trần lão, chưa đầy hai mươi đã đi theo Trình lão gia tử, không biết vì Trình gia đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí.
Trình Thiếu Phong xoay người: "Tôi biết rồi."
Trái tim Tiêu Mỹ Nhàn nhảy loạn, 'Lão gia tử' mà lão nhân kia nhắc đến chẳng phải vị cha chồng bí ẩn bấy lâu cô cần gặp. Lưu Hổ bên cạnh thầm hiểu Trần lão đến tận đay thì chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Trình Thiếu Phogn ôm Tiêu Mỹ Nhàn về phòng liền cùng lão nhân kia rời khỏi bệnh viện.
END
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT