Mùa xuân cây cối đâm chồi, nơi nơi xanh tươi, cả thành phố một màu hồng lãng mạn của hoa anh đào, khắp trời rực rỡ đèn hoa.

Biệt thự Hoa Lệ một màu vàng sáng rực, không khí nhộp nhịp. Trình Thiếu Phong ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha lớn, bên cạnh là Tiêu Mỹ Nhàn. Sáng đầu năm mới mọi người cùng nhau tổ chức một buổi tiệc nhỏ gồm có Chiêu Hòa, Tiểu Ngư và ba cánh tay đắc lực của Trình Thiếu Phong là Hứa Tiêu, Lưu Hổ và Trương Báo.

"Phong, anh xem. Hoa đào năm nay đặc biệt đẹp." Tiêu Mỹ Nhàn đặt một cành hoa vào lòng bàn tay, khóe môi mĩm cười nhẹ nhàng nói với Trình Thiếu Phong: "Phong, ngày mai chúng ta đến dùng cơm cùng Trình lão gia có được không?". Lấy nhau được vài tháng nhưng con dâu chưa có dịp ra mắt cha chồng thật sự rất thất lễ, Trình Thiếu Phong nhiều lần diện cớ vẫn chưa mang cô đi giới thiệu cùng Trình lão gia.

Trình Thiếu Phong hành động hơi khựng lại nhưng nhanh chóng trở về vẻ bình thường, dang tay kéo Tiêu Mỹ Nhàn vào lòng "Còn gọi Trình lão gia!".

"Chị Nhàn Nhàn, phải gọi là Cha chứ." Tiểu Ngư ở bên cạnh ngây ngốc chọc Tiêu Mỹ Nhàn đỏ mặt. "À, Nhàn Nhàn chẳng phải cậu nói có quà tặng cho Phong thiếu sao." Chiêu Hòa ở bên cạnh nhắc nhở.

Tiêu Mỹ Nhàn vội lên lầu mang món quà mà cô đặc biệt chuẩn bị để tặng trình Thiếu Phong, vừa bước xuống lầu gương mặt xinh đẹp của bỗng chốc trắng bệch.

"Phong thiếu." Đó là giọng cô gái đối diện Trình Thiếu Phong, sắc mặt hắn lúc này đều là đau khổ cùng bối rối, môi mỏng khẻ mở, gọi tên cô ta: "Mạn Lệ."

Ánh mắt trình Thiếu Phong luc này dán trên người cô gái, tâm tình chấn động đưa tay kéo cô ta vào lòng. Giờ phút nào chồng của cô gọi tên một cô gái lạ khác, vòng tay ôm chặt cô ta. Tiêu Mỹ Nhàn đờ người, món quà trên tay rơi xuống, tầm mắt mơ hồ mông lung dâng lên một tầng sương lấp lánh. Lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn kích động như thế, lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn vì một cô gái mà lo lắng. Cô gái tên Mạn Lệ kia rất đẹp, không đúng khuôn mặt cô ta hình như rất quen.

"Chị Nhàn Nhàn." Tiểu Ngư hét lên khi nhìn thấy Tiêu Mỹ Nhàn đứng trên cầu thang, Tiêu Mỹ Nhàn nhìn Trình Thiếu Phong, rồi lại nhìn Mạn Lệ tầm mắt dừng trên khuôn mặt cô gái kia, sắc mặt cô cắt không còn một giọt máu, nước mắt cũng không có chảy xuống nhưng có giống như người điên ôm mặt chạy đi. Trình Thiếu Phong nhìn thấy cô trong mắt có chút bối rối, hai cánh tay ôm chặt Mạn Lệ từ từ nới lỏng, buông thỏng ra.

Đau, tâm kịch liệt đau, đến nỗi cô muốn nhanh chóng rời đi, không thể nhìn tiếp cảnh này. Tiêu Mỹ Nhàn vội vã chạy ra khỏi nhà lướt qua những người kia, nhưng Trình Thiếu Phong cũng không có đuổi theo, cảm xúc lúc này vẫn giữ chặt trên người Mạn Lệ.

"Chị Nhàn Nhàn".

"Phong thiếu, sao anh có thể ôm cô gái khác trước mặt Nhàn Nhàn"

Tiểu Ngư cùng Chiêu Hòa giận dữ với Trình Thiếu Phong sau đó đuổi theo Tiêu Mỹ Nhàn.

Chạy, cô cứ chạy, cuối cùng chẳng ai chẳng biết phải chạy về đâu. Về nhà, không được! Không thể để mụ mụ nhìn thấy cô nhếch nhác thế này được, không thể để ba ba lại nhìn cô bằng con mắt khinh thường lại nói "Chẳng ra thể thống gì". Trái tim cô giờ đây như kết thành khối băng vạn năm, mỗi nhịp đập như muốn phá vỡ lòng ngực, là nỗi đau xé nát tâm can.

Không biết từ lúc nào mà cô đx chạy đến giữa quảng trường, xung quang người đông như kiến lại khiến cho Tiêu Mỹ Nhàn cảm thấy lạc lõng. Cô ngồi bệch xuống đường, hai tay ôm mặt cố kìm nén để bản thân không rơi nước mắt, từ nhỏ cô đã quen vơi việc bắt mình không được khóc. Nhưng lần này cô không làm được, tâm rất đau, dù nén thế nào nước mắt vẫn cứ tuông rời lúc càng nhiều.

Cô đã hiểu, cuối cùng cô đã hiểu vì sao lúc trước Trình Thiếu Phong một mực muốn cưới cô, là cô chứ không phải là một ai khác. Bởi vì giữa cô và Mạn Lệ có ba phần giống nhau, Trình Thiếu Phong tùng nói: "Ngày đó lần đầu nhìn thấy em, tôi đã biết em là người tôi tìm kiếm."

Giả dối, tất cả đều là giả dối. Tiêu Mỹ Nhàn thống khổ cười, cô còn nhớ ngày đó trên lễ đường lời hắn nói, ánh mặt hắn nhìn cô là yêu thương, là hy vọng. Cô vì ánh mắt ấy mà động lòng nhưng đến cuối cùng thiên thần mà hắn muốn lấy không phải là cô, hắn chỉ thông qua cô để nhớ tới một người phụ nữ khác. Thế mà cô lại si ngốc tin tưởng hắn, cảm động đến sung sướng, hồ đồ, tưởng chừng hạnh phúc đó thuộc về cô.

Hóa ra cô buồn cười đến vậy, trở thành trò cười của kẻ khác mà không hay không biết. Đến bây giờ người ta đã trở về hắn liền vứt bỏ cô, ngay cả đuổi theo cũng không có.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khiến cho đầu óc mê muội của Tiêu Mỹ Nhàn trở nên thanh tỉnh.

"Hàn Trĩnh".

Tại sao lại gọi cho cô lúc này, là ai cũng vậy cô không muốn nghe máy. Bây giờ cô rất cần sựu yên tĩnh, tại sao người cần gọi lại không gọi.

Trái tim Tiêu Mỹ Nhàn rất đau, cô không muốn Trình Thiếu Phong xem cô là một mảnh vá trong quá khú của hắn, không muốn chỉ là khách qua đường trong cuộc sống của hắn. Trời bắt đầu đổ mưa, giữa cảnh sắc mùa xuân thật đẹp lại có một cơn mưa, mưa như trút nước. Tiêu Mỹ Nhàn bị một cơn gió xuân làm cho run rẫy, mưa che hết tầm mắt khiến cô không mở nổi mí mắt, cô nheo mắt nhìn dòng người từ từ thưa thớt dần.

"Két"

Một chiếc audi màu đen dừng lại trước mặt cô, một người đàn ông bước xuống mặt kệ mưa gió sải bước đến ôm chầm lấy Tiêu Mỹ Nhàn vào lòng ngực ấm áp vũng trãi của mình, vòng ôm thật chặt như muốn khảm cô vào thân thể mình, hào nhập làm một. Cơ thể Tiêu Mỹ Nhàn lạnh ngắt nằm trọn trong vòng tay Hàn Trĩnh, mang đến cho cô cảm giác ấm áp và an toàn nên Tiêu Mỹ Nhàn cũng không có ý bài xích. Trái tim cô dần bình tĩnh trở lại, tựa người vào lòng ngực của Hàn Trĩnh. Nắm tay Hàn Trĩnh cuộn tròn đến mức hiện ra cả gân xanh, nhưng đôi mắt lại ôn nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Mỹ Nhàn. Trình Thiếu Phong người phụ nữ tốt thế này, anh cũng có thể làm tỗn thương, nếu anh đã không cần vậy thì đừng trách tôi mang cô ấy đi.

"Tại sao anh lại ở đây?" Tiêu Mỹ Nhàn run run hỏi, đẩy vòng tay của Hàn Trĩnh r.

"Anh đã nghe Tiểu Ngư nói nên mới đi tìm em." Hàn Trĩnh cũng không có níu kéo, chỉ nhẹ nhàng trả lời, "Nhàn Nhàn để anh đưa em về nhà có được không."

Tiêu Mỹ Nhàn vừa nghe nói đến nhà, trái tim lại dâng lên nỗi thống khổ. "Nhà, tôi không muốc về." Tựa đầu vào vai Hàn Trĩnh nước mắt cô lại rơi hòa cùng nước mưa mà mất đi sự ấm nóng.

"Nhàn Nhàn đừng khóc, có thể đến nhà anh uống một tách trà không."

Hàn Trĩnh biết cô rất đau lòng, về nhà lúc này chỉ để ba mẹ cô lại thêm lo lắng, chi bằng đến nhà anh cho cô yên tĩnh để nghỉ ngơi một lát.

Tiêu Mỹ Nhàn khẻ gật đầu, cô cũng muốn được nghỉ ngơi nhưng không phải ở nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play