“Chống tay được chắc anh hết đau rồi nhỉ?” Giản Tích Nhu vừa nói vừa bước lại chỗ hắn.
Ngay lập tức ai kia thay đổi sắc mặt, từ nhơn nhơn chuyển sang đau đớn.
“Aaa, nãy lỡ động mạnh quá đụng tới vết thương rồi!” Hắn vừa nói vừa đưa tay còn lại lên giữ một bên tay mình tỏ vẻ đau đớn.
“Anh ôm nhầm tay rồi!” Cô vừa nói vừa liếc vào vị trí tay hắn đang để.
Lúc này hắn mới nhận ra, hắn đau tay trái mà sao lại ôm tay phải??
Thực sự lúc này hắn quê không để đâu cho hết, chỉ đành cười trừ.
Ông bà Phong lúc này vẫn đang ngồi trên ghế sofa xem kịch, cuối cùng con trai bà cũng bị thu phục.
Phong Thừa Trạch tung hoành bao nhiêu năm trên thương trường có tiếng là lạnh lùng tàn khốc, ai mà ngờ tới bây giờ hắn lại đang bị giáo huấn bởi một người phụ nữ bé tuổi hơn hắn cơ chứ.
“Hết đau rồi thì anh tự chăm sóc bản thân mình đi, còn nếu muốn được người khác chăm sóc thì mời anh nói với cô Liễu Như Hạ đến chăm sóc ha.
” Giản Tích Nhu nói rồi quay lưng định rời đi.
Hắn nhanh tay giữ lấy tay áo cô, tỏ vẻ đáng thương để níu kéo.
“Ai muốn người đàn bà xấu xí đó chăm sóc chứ, tôi muốn em chăm sóc cơ.
”
Không nhìn mặt chắc chẳng ai ngờ tới hắn lại có giọng nói nũng nịu như bây giờ, thậm chí là vẻ mặt còn khác hẳn ngày thường khiến tất cả mọi người đều suýt ngất vì sốc.
Ông bà Phong thì khỏi nói, tất nhiên là cười không nhặt được mồm rồi.
Thậm chí Sở Minh và đám thuộc hạ bên ngoài cũng không khác gì, bất ngờ tới nỗi áp sát mắt vào tấm cửa kính để nhìn vào bên trong.
Hắn đang trong trạng thái không còn liêm sỉ để giữ vợ thì chợt nhìn thấy ngoài cửa thuộc hạ đang hứng thú nhìn vào bên trong liền thay đổi sắc mặt trong phút chốc, lập tức đám thuộc hạ hiểu ý trở lại vị trí ngay lập tức.
“Anh muốn tôi chăm sóc thì mặc kệ anh, tôi không rảnh!” Cô vừa nói vừa cố gắng rút bàn tay mình ra khỏi tay hắn, nhưng càng cố gắng rút ra thì hắn lại càng nắm chặt hơn.
Phong Thừa Trạch lập tức mặt dày kéo cô lên trên giường bệnh, sau đó nhìn sang phía ba mẹ mình.
“Bố mẹ nếu muốn nhanh có cháu bồng thì con xin đề nghị hai đừng ra ngoài đóng cửa và kéo rèm hộ con.
”
Lời hắn nói ra đã rõ ràng hàm ý, khiến ông bà Phong thì nhìn nhau cười lập tức đứng dậy bước ra khỏi phòng, còn cô nằm trong lòng hắn thì mặt đỏ chót.
Sao hắn có thể nói ra được những lời vô sỉ như thế trước mặt người lớn chứ?
Hắn bị thương tới mất não rồi sao?
“Anh buông tôi ra!” Cô vừa giãy giụa để thoát ra khỏi vòng tay của hắn, vừa cố gắng không chạm vào vết thương trên người hắn.
Cô thực sự rất sợ làm hắn đau, hắn đau cô sẽ đau lòng!
“Không buông thì em làm gì được tôi?” Hắn đắc ý nở nụ cười vui vẻ.
Phong Thừa Trạch hắn dù có bị thương cũng chắc chắn có thể dễ dàng giữ được cô trong lòng, huống hồ vết thương bây giờ của hắn chỉ được ví như muỗi đốt inox.
“Tôi thực sự nghi ngờ anh bị thương tới nỗi rớt mất cái liêm sỉ luôn rồi!”
Cô thực sự quá bất lực đi, tại sao lúc mới quen hắn cô lại nghĩ hắn khó gần lại còn lạnh lùng vậy chứ?
Thật sự là quá sai lầm!
Kinh nghiệm rút ra là chúng ta không nên tin thiên hạ đồn, đồn toàn mấy tin không đúng sự thật!
“Tôi làm gì có liêm sỉ mà mất cơ chứ?” Hắn nhìn cô với ánh mắt khiêu khích, tay vẫn không quên ôm chặt cô trong lòng.
“Anh! Chắc người ngoài kia mù hết mới thích anh, tôn anh thành chồng quốc dân.
” Cô ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thì lại nghĩ khác.
Hắn hoàn hảo như thế thực sự rất xứng đáng làm chồng quốc dân mà.
“Trong đây, liệu em có nghĩ như thế không?” Hắn vừa nói vừa chỉ vào vị trí tim của cô.
Cô theo hướng chỉ của hắn nhìn xuống, cảnh tượng hiện tại khiến cô đỏ mặt.
Tay hắn thì chỉ vào ngực cô, còn dưới kia lại “dựng lều” từ bao giờ.
Không phải chỉ là đụng chạm bình thường thôi sao, sao hắn lại có hứng nhanh như vậy chứ?
“Phản ứng sinh lí bình thường thôi, em không cần phải bất ngờ vậy đâu.
” Hắn biết thừa cô đang nhìn vào chỗ nào, liền cúi xuống nói nhỏ bên tai cô.
“Aaa, anh bị điên sao?”
Cô lùi lại đằng sau, chống hụt tay khiến cả người cô ngả về phía sau.
Giây phút cô tưởng mình ngã xuống đất rồi thì lại cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt trên eo mình kéo lên giường.
“Em là trẻ con hay sao mà ngồi cũng không vững vậy?” Hắn vừa trách móc vừa nhìn quanh người cô xem có bị thương ở đâu không.
Cô mà làm sao người đau đầu tiên chính là hắn!
“Tại anh chứ tại ai?” Cô thẹn quá hoá giận, vừa nói vừa đẩy hắn ra.
Nếu không phải tại nhìn thấy chỗ kia nhô cao của hắn thì cô cũng không đến nỗi bất cẩn khiến bản thân suýt ngã như vậy.
“Sao lại tại tôi? Tôi có làm gì đâu?” Hắn vừa nói vừa tỏ ra vô tội.
“Tại anh tự dưng hứng lên chứ sao?”.