“Cô ta mà có tư cách nhận được sự bảo vệ như vậy từ anh sao?” Thẩm Chỉ Nhu nhếch môi cười lạnh, sau đó cầm lấy ly rượu của mình đi tới sân khấu của đại sảnh.
Dù sao, đêm nay cô ta cũng là nhân vật chính!
Thẩm Chỉ Nhu tao nhã cầm lấy ly rượu vang đỏ đi tới cạnh sân khấu được bố trí ngay giữa không gian rộng lớn của buổi tiệc, được trang trí bắt mắt thể hiện sự chịu chi của Thẩm gia dành cho con gái của mình.
Mọi người đều hướng mắt về phía sân khấu khi Thẩm Khánh - Chủ nhân của Thẩm gia bước lên phát biểu.
“Xin chào và cảm ơn tất cả mọi người hôm nay đã tới đây để tham dự buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi - Thẩm Chỉ Nhu.” Nói rồi ông ta đưa tay hướng về phía Thẩm Chỉ Nhu đang đứng như muốn nói rằng đó chính là con gái lớn của ông ta.
Thẩm Chỉ Nhu nhìn thấy động tác của cha mình liền nhẹ nhàng bước lên sân khấu, dáng vẻ của cô ta lúc này thập phần là tiểu thư gia giáo.
“Cảm ơn tất cả mọi người hôm nay đã nể mặt cha tôi mà đến đây tham dự bữa tiệc này, Thẩm Chỉ Nhu tôi rất trân trọng tấm lòng của mọi người.
Vì vậy, hôm nay mong mọi người có thể tận hưởng bữa tiệc một cách thoải mái nhất.” Cô ta đứng trước mic phát biểu, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ không chút che giấu khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn phía dưới nhưng sau đó ánh mắt lại tối sầm khi nhìn thấy người con gái bên cạnh anh ta, sự thay đổi trong ánh mắt nhanh chóng được cô ta che giấu.
“Bữa tiệc sinh nhật hôm nay của Chỉ Nhu còn mang một mục đích khác là tìm đối tượng phù hợp cho con bé.” Thẩm Khánh phất tay bèn có người đưa vào một cuốn sổ đỏ nổi bật.
Ông ta nhận lấy món đồ từ tay thuộc hạ sau đó nói tiếp: “Mảnh đất phía Nam rộng 10 ha này chính là của hồi môn của con bé.”
Sau khi nghe Thẩm Khánh nói xong mọi người đều trầm trồ với sự hào phóng của ông ta.
Tất cả mọi người đều biết mảnh đất đó quý giá như thế nào.
Nó là một mảnh đất rộng lớn, vị trí rất thuận lợi để xây dựng trung tâm thương mại lớn nhất cả nước, hoặc không cũng có thể đầu tư xây dựng một trường học chất lượng cao.
Mọi người không ngừng bàn tán, Thẩm Chỉ Nhu tiếp lời cha mình nói tiếp: “Tôi cũng đã chọn được người phù hợp với các tiêu chí mà nhà chúng tôi đề ra.”
Nghe đến đây mọi người lại càng bàn tán sôi nổi hơn, ai cũng biết Thẩm gia là một gia tộc lớn trong nước, người làm rể nhà này chắc chắn cũng phải có một gia thế không hề nhỏ nếu không muốn nói là cũng thuộc dạng khủng.
“Và người đó chính là Phong tổng của tập đoàn tài chính Phong Thịnh!” Thẩm Khánh nói to với vẻ đắc ý, ngoài Thẩm gia làm gì còn gia tộc nào đủ lớn để liên hôn với Phong gia chứ?
Nghe ông ta nói xong cả đại sảnh rơi vào trầm lặng, ông già này quả thực rất to gan.
Ai ai cũng đều biết hôm nay Phong Thừa Trạch dẫn theo bạn nhảy, lại hiên ngang tuyên bố rằng đó là vợ chưa cưới của hắn.
Ấy vậy mà lão già này còn dám nói rằng đối tượng kết hôn của con gái lão là hắn.
Phải chăng ông ta đã chê mình sống đã đủ lâu?
“Ông vừa nói gì?” Ánh mắt hắn tối sầm lại khi nghe Thẩm Khánh nói ra câu vừa rồi.
Ông ta vậy mà lại có lá gan này sao?
“Trừ Thẩm gia ta còn có gia tộc nào đủ tư cách liên hôm với Phong gia chứ, được chúng tôi chọn đã là vinh hạnh của cậu rồi.” Thẩm Khánh ông ta vẫn luôn tự cao tự đại nghĩ rằng gia tộc ông ta luôn là gia tộc lớn nhất nhì nước M mà không biết rằng có rất nhiều gia tộc đac vượt mặt ông ta.
“Hừ ! Ông nghĩ Thẩm gia ông có tư cách đó sao?” Hắn chỉ cười lạnh một cái sau đó cầm tay cô bước lên trước mặt ông ta.
“Mở to đôi mắt chó của ông ra và nhìn cho rõ vợ sắp cưới của tôi!” Hắn chẳng kiêng nể gì cũng chẳng để ông ta nói thêm câu nào đã bế cô một bước bước lên sân khấu đối diện với ông ta.
“Ha, cậu vậy mà lại dám coi thường Thẩm gia tôi sao?” Ông ta cũng chẳng phải dạng vừa, dám chọc giận hắn lại còn tự cho rằng việc làm của mình là đúng.
Ngay lúc này chiếc đèn trùm trên đầu hắn và cô bỗng nhiên rơi xuống, rất may thân thủ của hắn tốt nên đã nhanh chóng né được.
Cả hội trường trở nên xôn xao, lão già của Thẩm gia này ấy vậy mà lại dám công khai ám sát hắn và phu nhân!
“Khá khen ngợi thân thủ của anh đấy, nhanh như vậy mà đã né được chiêu trò của tôi!” Ông ta còn ung dung vỗ tay làm như tán thưởng hắn nhưng trong lòng lại càng trở nên phẫn nộ.
Ông ta dùng kế này chỉ muốn uy hiếp hắn đính hôn với con gái ông ta để gia tộc ông ta ngày càng phát triển, thật không ngờ rằng hắn lại có thể dễ dàng tránh thoát khi có một người con gái trong lòng.
“Đủ rồi, ông có tư cách cướp anh ấy khỏi tôi sao?” Cô tức giận ngẩng đầu nói vào gương mặt đang dương dương tự đắc kia.
Nghe thấy giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang sức uy hiếp to lớn kia ông ta nhìn kĩ gương mặt của cô gái trước mặt sau đó hoảng hốt.
“Cô… cô chính là cháu gái của Mạch Từ Khiêm sao?”.