Sau khi kéo Lili đi, cô gái tránh camera rồi vào nhà vệ sinh "biến thân". Thay ra bộ váy chói mắt, gỡ mái tóc giả xoăn sóng, tháo xuống chiếc mặt nạ che mặt và tẩy trang cô gái trở thành Liên Hoa. Sau đó hai người rời đi bằng cửa sau.

Trên một chiếc taxi nào đó, hai bóng người ngồi âm trầm.

"Mình biết cậu sẽ tới.. tiểu khả ái!" Lili trầm mặc nhìn xuống đùi, nơi mười ngón tay cô đang đan xen kẽ, hai móng tay ngón cái liên tục cạ vào nhau.

"Mãn nguyện rồi chứ, Lili?"

Đôi môi nhỏ trắng bệch khẽ chuyển động, ánh mắt u buồn đăm chiêu nhìn xuyên qua tấm kính đục màu có vài vết xước của chiếc taxi.

Bên ngoài là những vệt sáng to nhỏ đang lướt qua liên tục để lại những đường sáng mờ mờ song song, lại gặp phải vệt sáng lớn kết hợp rồi lại vụt qua để lại từng đường sáng song song.. Liên Hoa không chớp mắt, ánh mắt cô dìu dịu, trầm mặc nhưng không mang vẻ buồn ngủ, có lẽ là đang nhìn sâu vào thứ gì đó. Phải chăng là những suy nghĩ, tình cảm ẩn sâu bên trong?

"Sao cậu không nói mình biết về nơi đó?" Lili mặt cúi gằm, mắt không nhìn Liên Hoa thấp giọng nói nhỏ.

"Mình có cảnh báo!" Nơi đó khi đến cậu có thể tỉnh, nhưng khi bước ra.. chưa biết a! "

" Cậu nói vậy sao mình hiểu chứ! "

Mặt không chút cảm xúc, mắt vẫn đăm chiêu, từng vệt sáng ánh lên trong đôi mắt đó, Liên Hoa nói

" Cậu nghĩ vậy? "

"... "

Im lặng một chút Lili nói nhỏ

" Mình xin lỗi! "

Khẽ thở dài, cô đáp" Dù có nói nhiều hơn cậu cũng sẽ đi, mình biết! "

"... "

" Mẹ mình giục lắm rồi! E.. hèm.. "đem con rể về đây, con không cần lo mẹ nuôi hết!" Vậy đấy! Hơn nữa tiểu thịt tươi ngon như vậy, mình thật không khỏi không mê!

Lili bỗng chuyển mặt vui vẻ vừa nói vừa vẫy vẫy tay về phía Liên Hoa

"Ai là tiểu thịt tươi chứ?" Liên Hoa cười lạnh, mắt hơi khép đáp lại vẻ mặt kia

Lili ngại ngùng có chút bẽ mặt

Liên Hoa trầm mặc, lời nói của Lili làm cô chợt suy nghĩ đến bản thân, đến mẹ. Ký ức cuộc gọi với mẹ qua điện thoại cứ vang lên trong suy nghĩ cô.

Sắc mặt Lili biến nghiêm túc

"Tiểu khả ái, mình biết cậu lợi hại.." ngưng một chút "nhưng không thể nói ra sao?"

Lili nhìn sang, khuôn mặt kia lạnh băng không chút thay đổi

"Không!"

Là bạn chơi từ thuở ngây ngô, Lili đương nhiên quan tâm đến cô bạn Liên Hoa. Hai mươi năm trước xảy ra chuyện đau lòng như vậy, tung tích Liên Hoa cũng biệt tăm. Dì Tuyết khốn đốn, dằng xé trong hai nỗi mất mát quá lớn, suốt ngày chỉ tới lui đồn cảnh sát, không thì lại ngồi bơ phờ như thất thần bên những bức ảnh.

Lúc đó Lili chỉ mới 5 tuổi, một đứa nhóc tâm hồn trẻ thơ chốc chốc lại chạy sang nhà hỏi Liên Hoa, vô tình xát muối vào vết thương của dì Tuyết. Cha mẹ cô biết chuyện liền căn dặn, cô cũng tự nhủ khi lớn sẽ tìm lại người bạn thân, tìm lại đứa con cho người mẹ tội nghiệp đó. Nhiều năm trôi đi lại chẳng thu về tin tức gì, bên cảnh sát dần nguội lạnh, Lili vẫn thường qua nhà thăm hỏi dì Tuyết. Đến cả cô cũng những tưởng Liên Hoa đã xảy ra chuyện nhưng không ngờ vào một ngày năm 20 tuổi, chẳng biết tại sao dì Tuyết tìm ra Liên Hoa, cũng chính dì báo tin cho Lili.

Gặp lại người bạn thất lạc, Lili không khỏi vui mừng. Nghe Liên Hoa kể lại cô được nhận nuôi bởi một gia đình khá giả. Còn quá nhỏ, lại chịu cú sốc lớn khiến đầu óc cô lan man, không nhớ gì về gia đình nữa. Đó cũng là điều dễ hiểu đối với một đứa nhóc 5 tuổi còn ngây ngô, nhưng điều kì lạ là Liên Hoa được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh. Người toàn máu và vết thương, cũng may chỉ là vết xây xát nhỏ. Khi được hỏi lại đưa ra lí do bị xe quẹt.

Thế thì cũng có thể chấp nhận, nhưng đó chỉ là với dì Tuyết. Lili đa nghi hơn nhiều, có lần nhà cô Lili ở vùng quê gửi đến một túi vải lớn. Từ nhỏ Liên Hoa đã thích vải nên có ý đem đến cho. Đêm đó Lili đứng đợi ngoài căn hộ khá lâu, liên lạc lại không được, đến khi Liên Hoa về đã khuya lắm. Người lại rũ rượi, nhơ nhếch, Lili liền ở lại chăm sóc. Liên Hoa đừ người, không đợi được liền nằm luôn lên ghế sofa thiếp đi.

Không biết chuyện gì nhưng hẳn phải là chuyện mờ ám, lúc đỡ Liên Hoa vào giường trên cơ thể đó thoang thoảng mùi tanh luồn vào mũi Lili.

Hôm sau cô tìm cách khỏi khéo nhưng dù có gặng thế nào vẫn thu về con số 0. Hôm nay cũng vậy.

Tới nhà Lili, Liên Hoa nhìn cô bạn xuống xe đi vào nhà kéo cổng, khóa cửa lại mới yên tâm bảo bác tài quay đầu. Trên đường về lại điệu bộ trầm mặc nhìn bên ngoài tấm kính đục màu của chiếc taxi, đôi mắt mệt mỏi như muốn nói giấc ngủ ban trưa không đủ, cơ thể cô lại suy nhược, cần được nghỉ ngơi nhiều thêm.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play