Giấu đi sự mệt mỏi, Liên Hoa quay sang dì Tuyết cười dịu dàng
"Mẹ không cần lo cho con, con bệnh lâu ngày rồi, hôm nay đã khỏi, ngày mai sẽ lại đi làm, không phải chăm sóc con đâu"
Trong lòng Liên Hoa rất không muốn để dì Tuyết ở lại, nhỡ đâu lại liên lụy như lần Lili bị bắt cóc.. nếu chuyện như vậy tái diễn chắc chắn đến chút tôn trọng bản thân cuối cùng cũng sẽ không giữ được nữa.
"Mẹ biết con có những chuyện khó nói, không muốn nói mẹ cũng không ép nhưng Liên Hoa, mẹ chỉ muốn con có cuộc sống bình yên"
Lili nói thêm "Đúng vậy, những chuyện riêng của cậu, mình không truy vẫn nữa, chỉ mong cậu có thể sống mạnh khỏe, lại cùng mình đi mua sắm nhiều một chút là được"
Thấy bọn họ nói chuyện, Bạch Hiểu lặng lẽ rời phòng. Cánh cửa phòng mở hờ, những lời nói bọn họ Bạch Hiểu đều nghe được, bất giác hắn nghĩ ngợi "bình yên mạnh khỏe sao?" Lát sau, Lili ở lại cùng Liên hoa, dì Tuyết ra ngoài khép cánh cửa, tiến đến chiếc bàn chỗ Bạch Hiểu ngồi xuống.
"Gặp lại cháu, dì rất bất ngờ"
"Cháu cũng vậy"
"Dì xin lỗi"
"Sao dì lại nói vậy?" Bạch Hiểu ngạc nhiên hỏi lại
Khuôn mặt dì Tuyết có chút khó coi, môi cứ mấp máy lại thôi, vài giây sau mới bật thành tiếng
"Năm năm trước, hôm đó Jenny đi cùng dì.."
Đôi mắt dì Tuyết có chút dao động, khóe mắt ướt ướt.
Truyện Sắc"Dì không cần áy náy, tính bà ấy cháu cũng không lạ"
Dì Tuyết khẽ thở dài, nét đau xót hiện rõ qua từng bó cơ "Lúc nghe tin dì rất bất ngờ, Jenny cùng Bạch Minh đều xảy ra chuyện, cháu lại mất tích, đều cùng một ngày, dì không thể ngờ giây phút cuối cùng giữa mình và Jenny mờ nhạt đến vậy.."
"Chuyện cũ qua rồi, dì không cần nặng lòng" Hai người đều im lặng, không khí cuốn theo dòng tâm trạng, nặng nề, thương tâm khiến người ta lười biếng nói chuyện. Dì Tuyết mở lời "Cảm ơn cháu đã chăm sóc Liên Hoa"
"Không có gì, chăm sóc cô ấy, là nhiệm vụ của cháu"
Dì Tuyết thoáng vẻ bất ngờ "Vậy sao?" Giọng nói trở nên nhỏ nhẹ, khe khẽ như tự nói, lại cười nụ cười hiền dịu
"Vậy sau này dì yên tâm rồi, Liên Hoa nhờ cháu!"
"Vâng!" Bạch Hiểu nhìn chăm chú về cửa phòng bất giác gật đầu một cái. Đến chiều, cả dì Tuyết và Lili đều về, trước khi đi còn dặn dò Liên Hoa vài điều. Lili lao đến chỉ thẳng mặt Bạch Hiểu mà hăm dọa
"Anh dám làm gì cậu ấy, tôi lột da anh!"
Bạch Hiểu nghe vậy liền muốn bật lại ngay, nhưng cuối cùng nghĩ nghĩ lại thôi. Trong lòng Bạch Hiểu vốn biết cô gái kia không cho phép thì chẳng ai động vào được. Hai người vừa đi được một lúc thì đám Khắc Long, Xích Lam, Tư Huyễn ập vào. Tay xách nách mang mấy thứ đồ ăn bổ dưỡng, đều mua từ mấy nhà hàng nổi tiếng. Trong bữa cơm ánh mắt đều dán về phía Liên Hoa, tuy đang mang thương thế nặng, nhưng sức ăn không tầm thường, đồ ăn chẳng mấy chốc đều bị quét sạch. Khắc Long bỗng chốc nghĩ lại, rõ ràng bữa trước là anh ta diễn trò trước mặt Liên Hoa rồi. Chỉ có điều hắn ta chỉ không ngờ đến Quỷ Lục Tử lại là một cô gái gầy yếu xơ xác như vậy. Được gặp mặt, Xích Lam giờ mới biết nhân vật thần bí năm năm trước đập hắn tơi tả là người này, nghĩ lại không khỏi ngại ngùng.
Còn Tư Huyễn nghĩ đến cảnh Bạch Hiểu chăm sóc cho Liên Hoa đã không nhịn được. Từ lúc vào nhà đã hận không thể lườm sập nhà. Sau bữa cơm, mọi người lười biếng chẳng ai chịu xách mông về, cuối cùng đều ngủ lại. Còn Bạch Hiểu đã rời đi được một lúc.
D coffee bàn 7
Về đêm, cả tiệm coffee lung linh dưới ánh đèn huyền ảo, hàng trúc quân tử điểm những bóng đèn li ti đủ màu. Từng phiến lá xao động nhẹ nhàng mượt mà. Khách không gọi là quá đông nhưng mỗi người một vẻ, đắm chìm trong khung cảnh yên tĩnh của màn đêm. Bức tranh cô đơn tắm trong màu sắc tưởng tượng nhưng không kém phần lãng mạn.
"Lần này lại là bọn chúng nhúng tay vào" Bạch Hiểu nghĩ ngợi
"Lãnh Quân Dao, bà muốn hợp tác chứ?"
"Không tệ, ta đồng ý, nhưng lần này cứu được Liên Hoa phải cảm ơn cậu rồi"
"Không cần, hơn nữa lại không phải một mình tôi.."
Rõ ràng Lãnh Quân Dao cảm thấy câu nói của Bạch Hiểu có vấn đề nhưng nhìn sắc mặt lại không hỏi đến "Dù sao cậu về nói lại với Liên Hoa 005 đã an toàn, nó không cần lo lắng"
"Được, mọi chuyện tôi sẽ trao đổi với bà sau"..
Hai bóng người đứng dậy bước đi, mỗi người đều mang phong thái lạ thường khác biệt.
Ở căn hộ 203, đám người kia đều nằm sõng soài dưới sàn nhà, có vẻ sau khi hắn rời đi còn một bữa tiệc nhỏ dành cho mấy con men. Liên Hoa đã vào nghỉ ngơi trong phòng, Bạch Hiểu cũng nằm xuống giường, từ bên này nhìn sang mắt hắn hiện rõ một cô con người mạnh mẽ, cũng là một cô gái bé nhỏ yếu đuối. Nghĩ đến dì Tuyết, bình yên và mạnh khỏe, hắn cũng mong đem đến cho Liên Hoa cuộc sống như vậy..
(Còn tiếp)