Bạch Hiểu trong năm năm ở Anh quốc đã mài dũa thành công răng nanh sắc nhọn để chống lại Lương Xích Hữu. Từ tài sản trong cuốn sổ tiết kiệm cùng sự giúp sức của một nhân vật không tầm thường, hắn gây dựng nên một tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy trong giới giải trí. Gần đây đã lấn sân sang nước Simala xây dựng một công ty con. Và hôm nay là buổi lễ ra mắt tìm kiếm hợp tác cũng như tuyên chiến với các công ty trong ngành.
Bên trong khách khứa đã đến đông đủ, người người tụ họp thành nhóm xì xầm bàn tán to nhỏ. Chủ yếu là bàn về chủ đề hợp tác trên thương trường.
Cũng có người đến đây chỉ vì muốn nhìn thấy vị chủ tịch chỉ trong vài năm đã gây dựng được một tập đoàn hùng mạnh. Thật khiến lòng người hiếu kỳ không biết lại là lão cáo già nào?
Bên trong phòng chờ Bạch Hiểu đang nói chuyện cùng thư ký Kim
"Tên Lương Xích Hữu đó đã đến rồi chưa?"
"Hắn đã tới thưa chủ tịch, còn có vẻ khá hứng thú"
"Cái lão già xảo quyệt này, muốn chơi thì ta chơi với ông."
"Ngoài ra.."
"Còn có chuyện gì sao?"
"Vị nữ chủ tịch của Shala cũng đã đến. Còn đem theo hai vị xem ra là hộ vệ."
"Hể? Người này có vẻ cũng không tầm thường. Xem ra hôm nay toàn đại nhân vật, cũng không thể để mất mặt."
Bạch Hiểu cong môi cười nhạt rồi bước ra sảnh chính nơi khách khứa đều đang đợi nhập tiệc. Trong lòng hắn cũng không khỏi hiếu kì với vị chủ tịch tài giỏi đã vực dậy được Shala trước khó khăn khó nhằn, mặt khác cũng không khỏi mong chờ để được gặp kẻ thù lớn nhất của mình.
"Quý vị xin dành chút chú ý. Xin được chào mừng ngài Cris Johan chủ tịch công ty giải trí danh tiếng Salaman!" Người dẫn chương trình nói vào micro, tay đưa lên mời nhân vật chính.
Bạch Hiểu bước ra từ trong cánh gà, mọi ánh đèn đều chiếu về phía hắn, một người đàn ông cao lớn có vẻ tiêu soái với chiếc mặt nạ nửa mặt. Một số người đã biết mặt hắn nên việc bị bại lộ thân phận là điều đương nhiên. Nhưng vào giờ phút này việc đó không có lợi, hơn nữa làm người bí ẩn vờn kẻ khác trong bóng tối cũng là thú vui nho nhỏ.
"Quý vị! Lời đầu xin cho tôi được cảm ơn vị chủ tọa đã cho mượn phòng triển lãm này. Sau đó cũng xin được hân hạnh đón tiếp quý vị đến tham dự buổi ra mắt công ty chúng tôi."
Bạch Hiểu vừa dứt lời những tiếng vỗ tay biểu dương liền vang lên. Những ánh mắt bên dưới đang hướng lên đánh giá con người đứng trên kia.
"Tôi hiện tại mặt có chút bất tiện, cũng mong mọi người bỏ qua cho. Trong tương lai xin được nhờ những vị khách quý ở đây giúp sức cùng hợp tác đưa tập đoàn của chúng ta cùng phát triển. Xin cảm ơn! Sau cùng kính mời quý vị nhập tiệc!"
"Người này có vẻ không đơn giản" nữ chủ tịch tập đoàn Shala
"Sư phụ, có cần điều tra về hắn không?" Một người con gái trong bộ trang phục dạ hội đen lộng lẫy nói nhỏ
"Không vội! Nhưng lần sau con đừng tự ý ra mặt."
"Vì hôm nay ảnh hưởng đến an toàn của người."
Một người phục vụ trên tay bưng hai thứ thức uống màu đỏ sóng sánh, đến cắt ngang cuộc trò chuyện
"Hai vị! Chủ tịch chúng tôi có lòng mời thưởng thức"
Hai người cầm ly thức uống nhìn qua bên Bạch Hiểu. Lúc này hắn đang trò chuyện cùng vài vị khách. Thấy Liên Hoa và vị nữ chủ tịch liền gật đầu cười nhẹ, tay nâng nhẹ ly rượu tỏ ý thân thiện.
Lại nói đến Shala sau khi chịu tổn thất nặng nề còn mất đi chủ tịch liền điêu đứng, khi ấy sư phụ của Liên Hoa vốn là thủ lĩnh tổ chức Hắc Bạch không thể đứng nhìn cơ đồ nhà họ Tống sụp đổ liền đứng ra gánh vác, tổ chức Hắc Bạch giao lại cho Liên Hoa. Nhưng cô vẫn chưa nhận chức thủ lĩnh chỉ là giúp sư phụ mình quản lý mà thôi.
Phía bên kia
"Chủ tịch Lương! Ngưỡng mộ đã lâu. Hân hạnh khi được ông coi trọng lời mời."
"Cậu quá lời rồi. Đây là vinh dự của tôi."
"Thời gian tới vẫn còn mong được ngài chiếu cố a"
"Tôi cũng mong tiếp tục hợp tác cùng quý công ty"
Bạch Hiểu đang tiếp lời với vị chủ tịch đương nhiệm của KA Queen, hay nói cách khác là kẻ thù không đội trời chung hại hắn lâm vào cảnh gia đình ly tán âm dương cách biệt – Lương Xích Hữu. Bạch Hiểu vô cùng lãnh đạm cùng Lương Xích Hữu diễn vở kịch những người thương nhân hiếu khách.
Cuối buổi tiệc là không khí lãng mạn trang trọng dành riêng cho những điệu nhảy. Âm thanh trầm bổng của bản nhạc không lời vang lên xao xuyến lòng người.
"Tiểu thư đây, không biết có cho tôi vinh dự.."
Từ lúc nào Bạch Hiểu đã tiến đến gần Liên Hoa. Hắn đưa tay ra mời.
"Xin lỗi ngài nhưng tôi không biết khiêu vũ"
Liên Hoa khéo léo chối từ nhưng Bạch Hiểu lại tiến tới cầm tay nắm eo cô. Hắn đưa cô vào cảnh khó xử vì không thể nào hất tay hắn ra trong bữa tiệc do hắn làm chủ tọa. Đành chịu thiệt diễn trò cùng hắn.
Hai người từng bước nhảy ăn ý, đôi chân Bạch Hiểu và Liên Hoa như lướt trên tấm thảm. Bạch Hiểu kéo mạnh eo Liên Hoa đến gần rủ rỉ "Tôi có vinh dự được biết tên tiểu thư đây không?".
Dứt câu hắn đẩy cô ngửa ra sau. Với sự thân thủ của mình Liên Hoa phối hợp ăn ý, cô linh động di chuyển theo lực đẩy của Bạch Hiểu tạo ra một động tác thật đẹp thật hoàn mĩ.
"Rất hân hạnh nhưng xin lỗi tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé theo sau một vị khách đến đây mà thôi!"
Nói hết câu cô liền rút tay lùi một bước cúi chào rồi lui đi khuất sau đám người đang khiêu vũ. Bạch Hiểu nhìn theo bóng lưng kiêu gợi, hắn cong môi, một nụ cười nham hiểm đầy ẩn ý.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT