Ngày thứ ba Bạch Hiểu thức dậy đã thấy Liên Hoa rời đi, dù cho hắn cũng đã dậy sớm.

Tối đó cả phòng kinh doanh đều về sớm kéo nhau mở tiệc mừng nhân viên mới. Bạch Hiểu tuy không thoải mái nhưng đây là bữa tiệc chào mừng hắn, lại không thể từ chối.

Đám người hăm hở kéo nhau vào quán nhậu, ban đầu còn nói khách khí, thảo luận lịch sự, men vào rồi bắt đầu ầm ĩ, bàn tán sôi nổi ầm quán. Bạch Hiểu hắn vốn từu sớm đã ăn chơi thác loạn, rượu nếm còn sợ chưa đủ, vài ly này chưa đủ trình hạ hắn. Nhưng vì ngại chủ quán mà kéo đám kia ra. Phiền hơn đám say xỉn đó lại cao hứng kéo tăng hai vào kara, Bạch Hiểu hắn biện đủ lý do cuối cùng cũng chuồn về được. Trên đường cuối cùng cũng yên tĩnh được một chút, vừa nãy còn bị lùng bùng hết cả tai với bọn kia. Hạ tấm kính xe xuống một chút, bánh xe lăn chậm dần. Từng luồng gió se lạnh thổi vào. Trời đang trở mình sang đêm đông giá lạnh, sắc thu đến hồi kết lại lụi tàn.

Bóng người đi đường lướt qua lăng kính, Bạch Hiểu ngoái đầu nhìn lại, nghĩ nghĩ bất chợt tấp vào lề chạy lui.

"Lên không?" Từ phía trong chiếc ô tô lạ phát ra giọng nói thấp trầm quen thuộc.

Trên hè đường một bóng người chững lại, chẳng cần nhìn vào Liên Hoa cũng biết là ai. Bình thường cô không có xe nên thường đi bộ đến phòng khám, cũng không xa lắm nhưng vẫn mất 30p. Nay có người mời dịp tốt như vậy cô không ngại, kéo cánh cửa tự nhiên ngồi vào. Tên kia sắc mặt có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó cười nhẹ lái đi.

"Cô định nấu gì sao?"

Liếc qua thấy túi thực phẩm trên tay cô gái Bạch Hiểu liền hỏi.

Liên Hoa im lặng, nhìn thẳng đường đi

"Ừm!" Một tiếng nhỏ phát ra, đôi môi trái tim không chút cử động.

Bạch Hiểu cười nhẹ, đây là lần hiếm hoi cô gái này mở miệng với hắn, xem chừng có chút biến chuyển.

"Không biết tôi có vinh hạnh thưởng thức không a?" Bạch Hiểu quẹo vào một con đường khác, bất giác thốt ra câu nói.

Liên Hoa vẫn im lặng, sắc mặt không mảy may biến chuyển chút nào. Đến nhà hai người đi bộ từ bãi đỗ xe vào thang máy. Liên Hoa xuống xe trước, nhanh chóng bước đi, tên Bạch Hiểu chỉ biết nhìn theo bóng người nhỏ nhắn mà khẽ than.

Dưới nhà bếp tiếng dầu sôi, tiếng thức ăn xèo xèo trôi nổi, mùi thơm lan tỏa khắp nhà. Con chó con thè lưỡi chạy lên chạy xuống, mắt long lanh nhìn Liên Hoa. Cả Bạch Hiểu ngồi xem tivi cũng không yên, thi thoảng lại hóng xuống. Dạo này Liên Hoa có vẻ rảnh, cô ít khi ăn bữa cơm đàng hoàng, hôm nay lại có cả thời gian nấu nhiều món như vậy.

Đợi khá lâu cuối cùng cũng hoàn thành. Trên bàn những món ăn bày kín, Liên Hoa đã ngồi vào.

"Không ăn sao?" Giọng nói mỏng nhẹ, hiếm khi vang lên

Bạch Hiểu hơi chút bất ngờ, không ngăn nổi mà bụm miệng cười. Không ngờ cô gái lạnh lẽo này lại biết nấu ăn, còn có lòng mời hắn. Công sức bỏ ra cứu người xem như không uổng phí.

"Chà, thịnh soạn thật đấy, nhìn không ra cô có chút kĩ nghệ" nhìn bàn thức ăn bắt mắt, Bạch Hiểu liền khen một câu

Liên Hoa vẫn im lặng, mặt thoáng qua đôi chút ngượng ngùng rồi vụt tắt.

Bữa cơm đầu tiên hai người ăn chung, cả con chỏ nhỏ cũng có phần. Bữa cơm chung đầu tiên của một "gia đình" nho nhỏ.

"Cô muốn đi chung chứ?" Bạch Hiểu dừng đũa. Тr𝙪yện chính ở ~ tr𝙪 mtr𝙪yen.ⅴn ~

Liên Hoa nhìn hắn, vẻ mặt không khỏi thú vị "Không phản đối!"

Bạch Hiểu cười nhẹ, thế là hôm nào hắn cũng dậy sớm thêm chút đưa cô đến phòng khám.

Ngày chủ nhật cuối tuần, chiếc xe đang lăn bánh êm êm.

"Muốn đi uống không?" Liên Hoa nói nhỏ, đôi mắt u sầu phóng tầm nhìn qua khung kính tối màu.

"Được thôi!" Bạch Hiểu cười nhẹ

Chiếc xe dừng lại trên một quán bia nhỏ ven đường. Sau đó lại lăn bánh.

"Tôi còn phải lái xe, về căn hộ sẽ xử lí đống này"

Liên Hoa vẫn im lặng

Đến căn hộ chưa thay đồ cả hai đã ngồi phịch xuống nền, Bạch Hiểu cởi áo ngoài ném cùng chiếc cặp lên ghế. Liên Hoa gỡ balo đẩy đi, đặt bịch bia và đồ nhắm xuống, gỡ ra.

"Xìiiiii" tiếng lon bia khui thoát ga, hai lon cụng nhẹ, hai gương mặt thỏa mãn ừng ực từng hớp.

"Liên Hoa, không ngờ cô cũng có mặt này" Bạch Hiểu khui lon thứ hai, nhe răng cười khoái chí nhìn khuôn mặt đo đỏ đối diện.

"Anh nghĩ sao?" Liên Hoa nhướng mày, đôi mắt tinh nghịch đối đầu

"Ha, phải xem hôn nay tửu lượng cô đến đâu" Bạch Hiểu hớp một hơi hết nửa lon, quay qua khà khoái chí.

"Nào có!" Cô xua xua tay thở hơi bia, "tôi cái gì cũng tốt, có điều tửu lượng không tốt thôi!" khóe môi cong cong cười nhẹ.

Quả thật bình thường cô chẳng bao giờ đụng đến đồ cồn. Ban ngày là bác sĩ, ban đêm đi leo tường, thời gian đâu mà xả hơi. Chẳng qua vẫn chưa hết thời gian cấm túc, cũng là dịp tốt để nghỉ ngơi. Cô cũng không ngờ hôm nay lại nổi nhã hứng, vốn còn định giữ kẽ với tên trước mặt mà lại được hắn cứu mấy lần. Thật có hơi cảm động, trước giờ cô chỉ biết giết người, liều mạng, sơ sót là chết, không bao giờ được phép và cũng không có ai đến cứu. Cuộc sống cô đơn, buồn tẻ, máu thịt bao giờ đã thành bạn tâm giao.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play