Chuyện cứ trôi qua yên bình, cho đến một hôm bác hàng xóm hối hả chạy về báo tin là mẹ tôi ngất ở xưởng may.
Nghe bác sĩ nói mẹ tôi bị ung thư gian đoạn cuối, tim tôi chợt thắt lại đấy là lần đầu tiên tôi khóc sau bao năm.
Nhìn gương mặt tiều tụy trong phòng hồi sức, tôi nghe theo lời bác sĩ chạy vội về trong mưa lấy thêm chăn và quần áo cho mẹ.
Tôi nhớ là mình ngã, cũng chẳng nhớ là ở chổ nào, cũng chẳng có cảm giác đau mấy.
Chỉ biết là đứng lên vội chạy nhanh về nhà.
Tôi gặp Bùi Yên ở trước cửa, cậu ta bảo thay mặt lớp đến thăm mẹ tôi, nhưng nhìn vào trong mắt cậu ta tôi liền biết là nói dối.
Cũng không thể cả người ướt sũng đầy bùn đất đến bên mẹ được, tôi vội tắm tiện tay đưa cho cậu ta cốc nước.
Bùi Yên thật lạ, cậu ta lúc nào cũng tỏ vẻ cà lơ phất phơ nhưng trong lòng tôi luôn có một sự tin tưởng không biết tên dành cho cậu ta.
Cậu ta băng bó vết trầy xước lúc ngã cho tôi, nhưng nhìn qua tôi như người bị gãy tay.
Cậu ta lại lầm bầm gì đó, mái tóc rối phủ xuống mắt không hiểu sao lúc ấy tôi thấy thương cậu ta vô cùng.
"Mày thích tao à?"
Nhìn cậu ta chợt sững người rồi ngước mắt lên nhìn tôi như kiểu tôi biết được bí mật động trời của ba đời nhà cậu ta vậy, Bùi Yên lấy một tay che mặt tay còn lại vớ lấy balo chạy thụt mạng ra ngoài, trong khi tôi vẫn còn ngơ ngác.
Lúc đó tôi chắc rằng mình đã nở nụ cười từ tận đáy lòng, lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người ngây thơ như thế.
Tôi quay trở lại bệnh viện thì mẹ vẫn chưa ra khỏi phòng hồi sức, tôi đến nói chuyện cùng bác sĩ.
Ông ấy bảo mẹ sẽ sống được thêm mấy năm nếu chịu khó điều trị, nhưng rất tốn kém.
Tôi biết mình đã hết đường quay đầu rồi, đành gọi điện cầu xin người bố bạc tình của mình sau hai năm không nói chuyện.
Gọi một lúc mới bắt máy, có lẽ ông ấy cũng không khoẻ lắm.
Nghe được giọng tôi ông ấy tỏ thái độ mừng rỡ, sau khi nghe tôi kể về mẹ thì ông ấy có vẻ trầm ngâm.
Tôi biết là ông ấy đã tái hôn, cũng không hề làm khó hay trách mắng mà lẳng lặng cầu xin ông ấy giúp mẹ tôi.
Chắc hôm đó là ngày đầu tiên tôi nói chuyện nhiều nhất trong suốt mấy năm qua.
Tôi tựa mình vào băng ghế đá lạnh lẽo, nghe bố tôi đang than thở có lẽ trong mấy năm qua nổi lòng ông ấy chất đống mà không có chổ để tỏ bày.
Sau cùng ông ấy cũng chịu đồng ý giúp mẹ, thì ra người vợ mới cũng đã bỏ ông ấy mà đi chỉ để lại đứa con trai nhỏ.
Ông ấy bảo muốn gia đình mình tái hợp lần nữa đi, tôi chỉ bảo mọi việc nghe theo ý mẹ.
Bố tôi lại bảo ông nhớ món khoai luộc và mái nhà tranh được lợp bằng lá năm nào.
Tôi đoán rằng bố đã khóc, giọng ông ấy nghẹn ngào trong đêm tối.
Sao khi hứa hẹn sẽ đến thăm mẹ vào ngày mai cuối cùng ông cũng tắt máy.
Mẹ tôi sau khi tỉnh dậy sao cơn hôn mê, bà mệt mỏi gượng cười nhìn tôi. Vẻ mặt mà cả năm qua không thay đổi, ngày nào tôi cũng thấy.
Nhưng khi bà nhìn thấy người bố gầy gò già hẳn vì bận rộn công việc, mẹ tôi chợt cười nụ cười hạnh phúc nhất trong suốt bao năm qua.
Bố tựa mình trên giường bệnh mẹ, lại lẩm bẩm những chuyện mấy năm qua mẹ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu bố.
Chắc bọn họ đã làm lành như thế, bố quyết định đón mẹ vào Sài Gòn để tiện cho việc điều trị.
Mẹ và bố muốn tôi rút hồ sơ để cùng xuống Nam để gia đình bên nhau hạnh phúc.
Tôi chợt nghĩ gì đó rồi từ chối
"Ngày thi cận kề rồi bố mẹ cứ về trước, thi xong con xuống mà."
Thuyết phục mãi bố mẹ cũng đồng ý.
Nhìn hành động trẻ con của cậu ta mà tôi nín cười không chịu được.
Không biết cái tên mời tôi đi xem phim bị cậu ta hù dọa thế nào, mà gặp tôi tên đó đến ngước mắt lên nhìn còn không dám.
Kỳ thi ngày một đến gần, tuy tiền trong tài khoản được bố cấp hơn sáu chữ số không, nhưng tôi vẫn như trước lười đi mua gì đó mà toàn ăn đồ gọi là 'thừa' của Bùi Yên mua.
"Bọn mình cược đi, nếu mày làm bài thi toán trên 7 thì mày muốn gì cũng được, còn nếu dưới bảy thì mày phải đồng ý với một yêu cầu của tao. Ok không?"
Bàn tay Bùi Yên xé thịt gà, cậu ta lẩm bẩm nhưng mắt cũng không dám ngước lên nhìn tôi. Thật muốn xoa cái đầu kiêu ngạo này của cậu ta quá.
"Mày muốn gì?"
Một yêu cầu mà Bùi Yên muốn từ tôi là gì nhỉ?
"Mày biết tao thích mày đúng không?"
Tôi thề là mình không nghe được giọng nói run run của cậu ta đâu. Cái người tự luyến đầy mình lúc sáng đâu rồi.
"Ừa."
Tôi tựa người vào bàn nhìn cách cậu ta lau cẩn thận từng ngón tay dính dầu mỡ của tôi, trong tim như có một dòng suối ấm áp ngọt ngào chảy vào.
"Rồi mày tính sao?"
"Qua thi rồi tính."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT