An Tống trầm tư trong chốc lát, rốt cục vẫn là đè lại ham muốn chia sẻ.

Cảm xúc về mối tình đầu của con gái vẫn luôn rất khó diễn đạt, ngoài sự ngại ngùng, còn có một loại tâm lý độc chiếm luôn quấy phá.

Không muốn chia sẻ những thứ nhỏ bé của họ với người ngoài, chỉ muốn một mình tận hưởng những ý niệm tuyệt đẹp và tươi sáng này.

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước hàng rào của ngôi biệt thự xếp chồng.

Lăng Kỳ và An Tống cùng nhau kéo vali xuống, sau đó hai người đứng trước cổng đưa mắt nhìn nhau.

"Phu nhân, cô nhìn tôi làm gì, nhập mật mã đi."

An Tống liếc xéo, khuôn mặt vô tội, "Tôi còn tưởng rằng cô có."

Lăng Kỳ ngửa đầu nhìn lên trời, đầu ngón cọ cọ mặt đất, suy nghĩ ba giây xong, đề nghị: "Hay là... cô gọi cho boss hỏi xem?"

An Tống cảm thấy khả thi, lấy điện thoại ra, đi tới bên cạnh, "Ừ, vậy tôi hỏi anh ấy xem."

Lăng Kỳ: "?"

Gọi cuộc điện thoại hỏi mật khẩu, có cần đi bộ hơn chục mét để tránh cô ấy không?

Ở bên kia, An Tống đi đến rất gần hàng rào, đưa điện thoại lên tai, chờ người đàn ông nhận cuộc gọi.

Thời gian hơi lâu, hơn mười giây trôi qua, vẫn không có người trả lời.

An Tống nghĩ thầm, có lẽ là anh bận rộn, xem ra hôm nay trở về không rồi.

Ngay khi âm thanh nhắc nhở gần như tự động cúp máy, giọng nói ấm áp và từ tính của người đàn ông cuối cùng cũng vang lên trong ống nghe, "An An?"

Trái tim An Tống lệch một nhịp, phản xạ có điều kiện muốn cúi đầu, nhưng rồi một nỗi bịn rịn có chút ngọt ngào lại hiện lên trong lòng.

Anh gọi cô là An An, khác với dì Nguyễn, giọng điệu trầm mà chậm, giống như tiếng thì thầm của người yêu.

An Tống rung động cười thẹn thùng, nhẹ giọng nói: "Anh đang bận sao?"

"Không bận, tìm anh có chuyện?"

Khoảnh khắc người đàn ông nói xong, trong phòng họp chật cứng lặng như tờ.

Một nhóm giám đốc điều hành lặng lẽ lật xem tài liệu trong tay, giả vờ như không nghe thấy gì.

An Tống vén tóc hai má ra sau tai, nhẹ giọng hỏi: "Mật mã cửa của Hương Chương Duyệt Phủ là gì?"

"Đang ở bên chung cư?" Dung ận cười dịu dàng, "Mật khẩu sáu số, sinh nhật em."

Giám đốc điều hành: "..."

Có phải là bị nhồi thức ăn chó một cách tàn nhẫn không?!

Có lẽ là dấu hiệu nghe lọt tai của các giám đốc điều hành đã quá rõ ràng, người đàn ông hơi liếc nhìn quanh, thấy mọi người trong bàn đều quay đầu giả vờ làm việc, anh mím môi đứng dậy và bước ra khỏi phòng họp.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, náo động tứ phía.

Bên kia, An Tống biết được mã cửa, khóe miệng nhất thời nhịn không khỏi kéo lên, "Ờ, biết rồi, vậy anh bận..."

"Định ở trong căn hộ bao lâu?" Cô chưa kịp nói xong thì người đàn ông quăng ra câu hỏi.

An Tống dựa vào hàng rào màu đen, nhẹ giọng đáp: "Vẫn chưa biết, em sẽ cất vali vào trước, có thể... lại tham quan chút."

Suy cho cùng, đó là nơi bọn họ sẽ sống cùng nhau sau này, hiếu kỳ cũng không thiếu gì mong đợi.

Dung Thận đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Đi một mình hay cùng Lăng Kỳ?"

An Tống nói, cùng Lăng Kỳ.

"Ừ." Người đàn ông ước lượng thời gian một cách đại khái, trầm giọng dặn dò: "Vậy thì đừng trở lại lâm viên nữa. Sau bốn giờ, để Lăng Kỳ đưa bạn đến phố Kim Bảo, đến rồi gọi cho anh. "

An Tống hỏi anh: "Muốn đi ăn cơm sao?"

Có được câu trả lời chính xác, An Tống nhìn xuống quần áo của mình, "Có những ai? Nếu có nhiều người, em vẫn nên trở về thay quần áo. Quần áo thể thao không thích hợp đi tiệc tối."

Mặc dù trang phục của An Tống luôn thoải mái và giản dị, nhưng nếu có người ngoài, cô tuyệt đối cũng không thể quá tùy ý, để tránh khiến người ta cười nhạo bộ dạng không đứng đắn của mình.

Trong ống nghe, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, "Còn muốn gọi cho người khác à?"

An Tông lập tức hiểu ra, "Không phải, em tưởng giống lần trước..."

"Tối nay không có người ngoài." Dung Thận không quan tâm đến lo lắng của cô, trong lời nói lấp đầy sự bao dung và độ lượng điển hình của người đàn ông trưởng thành, "Ngoài trời có gió, mở cửa vào nhà trước, đến phố Kim Bảo nhớ gọi điện thoại. "

Cúp máy, An Tống mím môi cười ngốc một hồi, sau đó xoay người, nụ cười đông cứng lại.

Trước biệt thự xếp tầng không xa, Lăng Kỳ ngồi trên vali, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cứng đờ run rẩy trước gió lạnh.

"Xin lỗi, Kỳ Kỳ." An Tống vội vàng đi tới, vuốt lưng cô ấy xin lỗi, "Sao cô không ở trong xe... Có lạnh không, chúng ta mau vào đi."

Lăng Kỳ hít một hơi, nói đầy ẩn ý, ​​"Tôi cũng không ngờ, phu nhân gọi điện thoại hỏi mật khẩu phải mất mười... Ách xì."

An Tống chớp mắt, nhưng không tiếp lời.

Ninh cháo qua điện thoại là niềm vui giữa những người yêu nhau, nhưng cô cảm thấy rằng Lăng Kỳ có thể chưa có kinh nghiệm, nói ra cũng không chắc hiểu.

...

Ở lầu hai của biệt thự duplex, An Tống đặt vali vào trong phòng thay đồ, sau đó đi vòng quanh từng phòng.

Khác với sự hoang tàn và lộn xộn khi đã đến lần trước, những căn phòng sau khi hoàn thành mang đầy vẻ ấm cúng trang nhã.

Những bức tranh trên tường, đồ trang trí bên cạnh tủ, thậm chí cả chăn ga gối đệm trong mỗi phòng ngủ đều được sắp xếp gọn gàng, mọi thứ đều hoàn hảo.

Không chỉ có vậy, An Tống còn tìm được một phòng làm việc ở phía trong cùng của lầu hai.

Tương tự như phòng đọc sách của cô ở nhà riêng trên đường Vân Hải, ngay cả vị trí của bàn cà phê và ghế sofa cũng giống y chang.

An Tống quan sát, trong lòng không tránh khỏi trào dâng sự cảm động khó nói nên lời.

Sau đó, cô quên mất làm thế nào để ra khỏi Hương Chương Duyệt Phủ, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ mạnh mẽ, rằng cô muốn gặp anh càng nhanh càng tốt.

Mới ba giờ, Lăng Kỳ ngâm nga một bài hát nhỏ rồi lái xe nhàn nhã lái xe chuẩn bị trở lại lâm viên.

An Tống yên lặng ngồi bên ghế lái phụ, không nhịn được thúc giục cô ấy, "Kỳ Kỳ, nhanh lên chút, tôi về trước thay quần áo, lát nữa phiền cô đưa tôi đến phố Kim Bảo."

Lăng Kỳ liếc nhìn tốc độ sáu mươi dặm, nghĩ đến dáng điệu An Tống đang lái xe, cô không khỏi co rụt vai lại, "Phu nhân, giới hạn tốc độ trên con đường này là sáu mươi, tôi lái xe đến sáu mươi rồi..."

An Tống thở dài, nóng lòng hạ mắt xuống, nháy mắt bắt đầu suy nghĩ lát nữa gặp mặt anh Cửu...phải mặc cái gì đi.

...

Phố Kim Bảo, là khu trung tâm của thành phố Trạm Châu.

Hàng dãy tòa nhà thương mại sừng sững trong mây, đường phố đông đúc xe cộ, người đi bộ hối hả, thể hiện đầy đủ nhịp sống vội vã của đô thị.

An Tống xuống xe gần tòa cao ốc Trạm Châu, sau khi gọi điện liền dừng lại trong đám đông chen chúc, yên lặng chờ người đàn ông xuất hiện.

Mà khi một phụ nữ trẻ đẹp như cô xuất hiện trên phố, thật khó để không thu hút sự chú ý.

An Tống hôm na, chỉ lướt qua là biết đã trải qua quá trình chăm chút chỉnh tề rồi.

Cô mặc một chiếc dạ dáng dài có dây đai màu xanh da trời và trắng sữa, với quần bút chì và bốt ở phần thân dưới.

Và chiếc khăn sẫm màu che kín cằm, chỉ để lộ đôi má to bằng lòng bàn tay và một đôi mắt tròn đen mơ màng.

Có một loại cảm giác trong sáng và quyến rũ của thiếu nữ và phụ nữ.

Lúc này, phía sau tòa cao ốc Trạm Châu, một bóng người màu đen cao quý thon dài vững vàng bước ra khỏi thang máy.

Khi người đàn ông đi qua sảnh, cửa cảm ứng từ từ mở ra hai bên.

Khi một bóng người đổ xuống bên người, An Tống liếc nhìn nghiêng qua, đầu ngón tay đã được lòng bàn tay khô ấm bọc lấy, "Không phải nói vừa mới tới sao, tay sao lại lạnh thế này?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play