An Tống bất động dựa vào vòng tay của người đàn ông, phá vỡ sự gần gũi thông thường, không thể tránh khỏi căng thẳng.
Trên thực tế, cái ôm này không chặt, chưa đến mức thân mật cho lắm.
Nhưng đối với hai người nhất thanh nhị bạch mà nói, đã là một tiến bộ chưa từng có rồi.
"Sao không nói?" Lòng bàn tay ấm áp của Dung Thận duy trì động tác vỗ vai An Tống, lực vỗ nhẹ nhàng thầm lặng.
An Tống ngẩn ngơ liếc mắt qua, ánh mắt chăm chăm vào nụ cười mềm mại của người đàn ông, không tự chủ thả lỏng thần kinh, mang phần lớn sức nặng của cơ thể vào vòng tay anh.
Cô điều chỉnh tư thế, nắm lấy ngón tay anh nói: "Tôi không phải muốn, chỉ là... có hơi ngạc nhiên anh có thể về sớm như vậy."
khuôn mặt đẹp trai của Dung Thận nén xuống, liếc nhìn góc miệng hơi nhếch lên của cô gái, yết hầu khẽ trượt.
Anh không nói gì. Ngẩng đầu gối lên ghế sofa, nhưng cánh tay mạnh mẽ thắt chặt một cách tỉnh bơ, gia thêm sự kiên cố khóa An Tống vào lòng.
Cả hai tận hưởng sự bình tĩnh và yên tĩnh hiếm hoi, An An cũng có vẻ mệt mỏi, đang nằm chổng vó trong tổ chó ngủ ngáy rõ to.
.....
Khi Trình Phong đến biệt thự, bước vào phòng khách liền mở miệng và nói: "Cửu gia, vị đó..."
"Nhỏ tiếng chút." Trên ghế sofa trước mặt, chân của người đàn ông chồng lên nhau, bàn tay phải của anh dường như đang xử lý việc.
Nghe thấy giọng nói lớn của Trình, anh cau mày và ngước mắt lên và cảnh báo.
Trình Phong ngay lập tức nín miệng, còn làm một động tác kéo khóa miệng như thật.
Sau đó, giống như môn thần, chày ở cửa xem phim.
Mặc dù trời đã tối, nhưng còn chưa đến bảy giờ... Cửu gia đã dỗ Tiểu An ngủ rồi?
Trong chiếc ghế sofa dài trước mặt, An Tống dựa vào vòng tay của ngài Cửu ngủ rất ngon, cánh tay mảnh khảnh vẫn còn vắt trên người người đàn ông.
Trình Phong bị tàn sát trong một giây mà không thể giải thích được, đứng một cách chán nản, không biết nên rời đi hay ở lại.
Một âm thanh lớn vang lên, chỉ thấy người đàn ông di chuyển cánh tay của cô gái hết sức nhẹ nhàng.
Ngay lập tức, anh đặt vai An Tống xuống nhẹ nhàng, để cô nằm một bên trên ghế sofa.
Cuối cùng, khi khom người kéo cánh tay của mình lại, dường như hôn nhẹ lên trán của An Tống.
Trình Phong không quay mặt đi, chỉ cảm thấy thức ăn cho chó được anh phát ra loạn xạ từ mọi hướng.
Lúc này, Dung Thận rũ mắt nhìn An Tống đang "ngủ say", đôi môi mỏng nở một nụ cười, liếc ra sau, thấp giọng nói: "Đem áo khoác trên tủ qua đây."
Trình Phong còn đang đi chậm thời đại, vòng vèo đến tiền đình lấy áo khoác, nhẹ bước về phía trước đưa cho người đàn ông.
Dung Thận dở áo khoác đắp lên cơ thể cô gái, sau đó xoa đầu cô, rồi ra hiệu cho Trình Phong theo anh đi lên lầu.
Khi những bước chân xa dần, An Tống đang được cái áo che nửa cả mặt cũng bí mật mở mắt ra.
Nghiễm nhiên, cô sớm đã tỉnh rồi, nhưng vì có người ngoài ở đây, phải giả vờ ngủ.
Hai tay An Tống bấu lấy đường viền cổ áo, trên quần áo đều là mùi của Dung Thận.
Cô xoa xoa vào cái trán nơi mà cô được hôn, sau đó kéo áo khoác lên che mặt, ở trong phòng khách vẫn còn dư vị.
.....
Trên lầu trong phòng làm việc, Trình Phong nhận uống thuốc lá do người đàn ông đưa qua, hít một ngụm, bĩu môi, "Cửu gia, vị thuốc lá này khá nồng, không bằng hương thuốc lá sấy."
Dung Thận ngồi trên ghế sếp, cúi đầu châm thuốc, giọng nói mơ hồ nói: "Giờ còn qua đây, có chuyện tìm tôi?"
"Vâng, liên quan đến Thần Mã ạ." Trình Phong nhìn thẳng mặt, "Sáng nay nhận được hồi âm rồi, anh ấy đồng ý gia nhập với chúng ta, nhưng điều kiện hơi nhiều..."
Trình Phong mang điều kiện tham gia của Thần Mã truyền đạt đủ điều, sau đó, lại rất cẩn thận bổ sung thêm: "Cũng nói có thể có chút kỳ cục. Anh ta có thể viết ra mã cao cấp như thế, kèm theo chút điều kiện cũng...thấu tình đạt lý thôi."
Vào thời điểm này, Trình Phong chỉ nhớ mau chóng kéo Thần Mã vào về đội, sớm quên mất những gì bản thân đã nói trong phòng livestream.
Ví dụ--
[Masala Tu: Nếu Mã Thần trả lời tin nhắn riêng của tôi, tôi nguyện ý tắm rửa chay tịnh trong một năm]
Bây giờ Thần Mã không chỉ trả lời tin nhắn riêng của anh ta, sau này nhận ra... cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Điều này cũng dẫn đến việc Trình Phong dùng bài học sương máu của bản thân khuyên răn những người bên cạnh không lâu sau này, cái gì gọi là.
Lúc này, sau khi nghe lời giải thích của Trình Phong, thuốc lá ngậm dưới môi, như nheo mắt suy nghĩ phần nào đó, "Chắc chắn anh ta đồng ý gia nhập?"
"Mười phần được tám." Trình Phong gật đầu, "Cửu gia, trên thực tế, điều kiện của vị đó đưa ra cũng không tính là ngặt nghèo, anh xem..."
Dung Thận quay ghế sếp sang bên ngoài cửa sổ, im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Có thể đáp ứng."
Trình Phong vui mừng nhìn qua, xoa xoa tay một cách hào hứng, "Được ạ, tôi di trả lời email liền."
Anh ta quay người, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Nhân tiện, App livestream của lập trình viên đêm qua đột nhiên sụp đổ, đến giờ trang chủ vẫn chưa được sửa chữa. Thông báo chính thức của bọn họ đưa ra nói là máy chủ bị quá tải, đang tăng cường sửa chữa, nhưng tôi cảm thấy, chuyện này không loại trừ có liên quan đến vị kia. "
Người đàn ông nhả khói thuốc, móc môi một cách đầy ý vị. "Làm sao biết được?"
"Trực giác." Trình Phong ưỡn ngực. "Anh nghĩ, mã anh ấy viết thậm chí các kỹ sư của chúng ta cũng không viết ra được. Nếu như không phải trang web làm rạn nứt, có lẽ sẽ không dễ dàng gia nhập với chúng ta, khó tránh khỏi App sập cũng là anh ta làm."
"Trực giác không thể cho là thật."
Trình Phong kiêu ngạo nâng cằm, "Vậy cũng gần như thế thôi. Suy cho cùng tôi đã đưa thưởng hơn trăm ngàn trong phòng livestream của anh ấy. Cửu gia, anh xem... số tiền này tôi tìm ai bắt đền đây?"
Nghĩ lúc đầu, anh ta để thu hút những tài năng cao đến công ty, đã gửi không ít Maserati đến Thần Mã đấy.
Trong một khoảng thời gian, anh ta thậm chí leo lên đứng đầu bảng xếp hạng phòng livestream, cảm giác tiêu tiền như nước cũng không tuyệt cho lắm.
Vào lúc này, Dung Thận dụi điếu thuốc trong tay, âm sắc khi nói còn khàn khàn: "Gửi một điều kiện cho tôi, sau khi xét duyệt cầm lấy hóa đơn đi tìm tài vụ thanh toán."
Trình Phong choáng váng, mặt lạnh như cho, "Khi nạp tiền trong app...không đưa hóa đơn."
Người đàn ông không nói, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn anh ta.
Trình Phong hiểu rồi, không còn gì luyến tiếc vội gật đầu, "Tôi nghĩ cách tìm hóa đơn."
.....
Thời gian vội vã, chớp mắt đã qua ba ngày.
An Tống nhàn rỗi không có gì để làm đã mang hành lý của mình đóng gói đâu vào đấy.
Sau khi ăn xong bữa trưa ngày hôm đó, cô liền dâng trào tâm huyết gọi Lăng Kỳ, muốn gửi hành lý đến Hương Chương Duyệt Phủ trước thời hạn.
Mặt trời ấm áp vào buổi chiều lẩn trốn trong những tầng mây, gió lạnh thấu xương, khung cảnh đìu hiu của mùa đông đã ở khắp mọi nơi.
Lăng Kỳ lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn An Tống, bộ dạng có vẻ rất tò mò.
"Phu nhân, gần đây có chuyện vui sao?"
Mặc dù tân giia miễn cưỡng có thể gọi là chuyện vui, nhưng có đến mức cười treo cả lên lông mày như thế không?
An Tống nhìn từ khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, liếc Lăng Kỳ hỏi lại, "Không có, sao vậy?"
Một tay Lăng Kỳ vạch lên má của cô hai lần. "Tôi thấy cô từ khi lên xe cứ cười thầm, còn tưởng có chuyện đại hỷ gì cơ."
An Tống vô thức vểnh khóe miệng lên, lẩm bẩm, "Tôi đâu có cười thầm..."
"Ồ." Lăng Kỳ quay vòng tay lái, cái miệng nhỏ nói không ngừng, "Vậy chính là là cười quang minh chính đại rồi, chuyện gì mà vui vậy, cô chia sẻ với tôi chút đi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT