Không khí im lặng khiến cô không thể ngừng nhớ cậu và lo lắng cho cậu, không biết cậu có bị hại không, cô đứng lên tiến lại cánh cửa đạp vào mấy cái, dùng võ của mình đấm đến đau tay chảy máu.
Hồng An mở mắt ra khó chịu "Vô ích thôi, cô nhìn là gỗ nhưng bên ngoài là đá đấy, ồn ào thế đủ rồi"
Cô quay lại nhìn Hồng An, rồi ngồi xuống cạnh "Cô ở đây lâu hơn tôi, cô biết nhiều hơn, hãy nói tôi biết có thể tôi sẽ cứu được cô ra ngoài"
Hồng An không mặn không nhạt nhắm mắt nói "Được thôi, ngày mai là tôi sẽ rời khỏi căn phòng này, nên hôm nay tôi sẽ làm người tốt lần cuối"
"Tại sao rời khỏi đây?" trong đầu một đóng suy nghĩ.
harry potter fanficCô gái yếu ớt trả lời, giọng điệu tuyệt vọng vô cùng "Bởi vì tôi có thai rồi" một cô gái nhỏ bị làm nhục và mang thai.
"Đây là một ngôi làng điên của kẻ điên khùng, sau khi tôi xin con sẽ giống họ, sẽ nghe lời bọn họ" cô gái tuyệt vọng nằm xuống khóc, bao tuổi thân điều hiện rõ.
Cô cũng ngồi xuống suy nghĩ miên man, và nhớ lại, 2 năm trước một nhóm sinh viên 8 người leo núi bị mất tích không tìm thấy, đến nay vẫn không có tung tích, và bằng chứng duy nhất mà khiến cảnh sát nghi ngờ là thấy được một người đàn ông mặc đồ kỳ quái tiếp cận họ qua tấm ảnh còn sót lại trong máy ảnh của cô nữ sinh trong nhóm, mà bộ đồ đó chính là bộ đồ mà các tên canh gác trong đây mặc.
Họ muốn gia tăng dân số, họ có kế hoạch gì sao? Cô sẽ làm chuyện đó với người khác và cũng có nghĩa cậu cũng vậy?
Cô một lần nữa rơi nước mắt, giọt nước mắt này từ lâu rồi không nhìn thấy.
Sáng ngày hôm sau cửa phòng chợt mở nhưng không có một tia ánh sáng mặt trời nào, điều duy nhất khiến họ biết qua ngày mới là tiếng gà gáy, ở đây chỉ sử dụng nến và lửa trại, một cô gái bước đến cô đưa thức ăn, và đến bên Hồng An đang nằm không dậy nổi, đưa thức ăn và để tay lên tay Hồng An, hình như là bắt mạch, cô ta cười nhẹ rồi ra ngoài, sau đó có 2 người đàn ông cao to vào đưa Hồng An đi.
Ở bên ngoài Trần Ảnh và Trác Ân cả đêm không ngủ suy nghĩ miên man, bỗng nhiên Trần Ảnh nhớ đến hình ảnh lúc chiều nên quay qua nói với Trác Ân "Cậu có nhớ người đàn ông đốn củi lúc chiều không?"
Vừa đúng với suy nghĩ của Trác Ân "Lúc đó vì hỗn loạn nên chúng ta không để ý, ông ta đi thẳng vào rừng chứ không phải đi ra ngoài, vậy có nghĩa là"
Trần Ảnh bổ sung ý "Nhà của ông ta bên trong rừng"
Trác Ân thêm ý "Đi đúng vào đường mòn của cô giáo và Tiểu Minh"
Trong lòng 2 người đã biết cô và cậu bị bắt cóc. Bây giờ trời đã sáng ánh mặt trời chiếu vào, họ ở bên ngoài nên ánh nắng vẫn đầy đủ.
Xe của trường cũng đến đón bọn họ, hiệu trưởng trên xe bước xuống thì học sinh cả lớp chạy ra nói tình hình khiến hiệu trưởng bất ngờ, vội vàng báo cảnh sát khu vực.
Khi cảnh sát đến, cảnh sát trưởng mới nói với mọi người "Khu rừng này có rất nhiều động vật hoang dã, không một ai ở đây cả, nếu biến mất thì có thể.. là bị động vật hoang dã tấn công rồi" câu nói vừa nói xong cả lớp đều hoang mang, hoang mang vì cô giáo và bạn học bị sói dữ tấn công và thật sự là không có người ở đây?
Trần Ảnh nghe xong giật mình nói nhanh "Rõ ràng là có người ở, cả lớp đã chứng kiến một người đàn ông đi vào rừng nhưng không thấy ra"
Cảnh sát đến hỏi, Trác Ân và Trần Ảnh nhanh chóng nói ra suy nghĩ nghi ngờ của mình, họ đã diễn tả lại trang phục của người đàn ông, cảnh sát cầm địa thoại đưa tấm ảnh trong máy của nữ sinh đã lưu 2 năm trước, các bạn học sinh điều gật đầu trùng khớp, điều đó khiến cảnh sát một phen vui mừng và lo lắng, vì đây trang phục được miêu tả chính là trang phục của kẻ tình nghi bắt 8 bạn sinh viên 2 năm trước, vui mừng vì sắp phá án, lo lắng vì những nạn nhân liệu còn sống không?
Cảnh sát trưởng khu vực chỉ huy lực lượng vào rừng tìm kiếm, họ tìm các ngõ ngách bên ngoài vẫn không thấy, tìm lần này đến lần khác, một ngày trôi qua, không tìm thấy manh mối gì, bây giờ họ phải tìm cách khác. Đến ngày thứ 2, cảnh sát trưởng yêu cầu họ đi sâu hơn nữa, cuối cùng cũng có manh mối.. Một ngồi làng nhỏ, 4-5 liều trại, một đống lửa tàn không một bóng người.
Cảnh sát đã biết được bên trong khu rừng này có sự sống, mà đó còn là sự sống của con người, khiến họ loé lên tia hy vọng, hy vọng rằng có thể tìm được người, cảnh sát tiếp túc tìm kiếm trong khu rừng.
Hôm nay là ngày thứ 3, cô gái hôm trước cô gặp ở nhà lớn đến phòng cô ở, ngồi xuống trước mặt cô cười tươi "Tối hôm nay, cô sẽ làm nhiệm vụ cao cả, làm mẹ" rồi rời đi.
Cô ngồi bệt xuống sàn, rồi xoè tay ra nhìn vật trên tay cười đắc ý.
Cậu thì khóc từ đêm kia, do cậu ồn ào quá mà họ lấy vải nhét vào miệng cậu, cậu kiệt sức ngủ thiếp đi, cậu nhớ cô cậu cũng không biết chuyện gì sẽ đến với mình và cô, và cũng có lẽ họ sẽ phải chết.