Cô tỉnh dậy với ánh mắt mơ hồ nhìn về phía bìa rừng tối tăm, cậu và cô đang bị trói ngồi vào gốc cây, xung quanh là lều trại. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng cô không biết những gì diễn ra tiếp theo khiến cô kinh ngạc.

Cô bóp chặt tay cậu đánh thức cậu, cậu đau nhăn mặt mở mắt, nhìn hoàn cảnh xung quanh cậu vô cùng sợ hãi, nước mắt sắp chảy ra, cô vội trấn an "Quay người qua đây"

Cậu ngờ nghệch quay qua cô, bất thình lình cô hôn cậu trấn an, vô tình cô cắn trúng vào vết thương trên môi cậu lúc cậu bị đánh ngã xuống vô tình bị thương, khiến cậu la lên khẽ một tiếng, tuy đó là khẽ thôi nhưng cũng khiến những người canh gác chú ý, 5 người đàn ông cao to cầm cái rìu trên tay đi xung quanh cô và cậu, đôi mắt dữ tợn, đây là tình huống gì vậy?

Họ không nói một lời nào cả, đi xung quanh một hồi thì dừng lại, đứng thành vòng tròn bao vây cô và cậu rồi quay lưng lại như đang canh gác.

Cô nói khẽ với cậu "Chúng ta hình như bị bắt cóc rồi"

Cậu nghe như vậy sợ hãi, không đợi cậu khóc cô đã vội nói "im lặng một chút, chờ đã, chậm nhất là ngày mai chúng ta sẽ được cứu ra" cô tin rằng chỉ cần tìm sâu thêm một chút là mọi người sẽ thấy họ, nhưng mà cô không ngờ không đơn giản như vậy.

Một người phụ nữ từ đâu xuất hiện, nói nhỏ bên tai một người đàn ông đứng gác, người đàn ông kia chỉ tay một lượt cái gì đó, nhưng không nói, rồi bọn họ dẫn cô và cậu đứng trước một đám cây, trước khi đi cô vô tình nhìn được người phụ nữ kia lấy một tờ báo, trên đó viết nội dung gì liên quan đến mất tích đem đi đốt.

Người đàn ông đạp xuống đất 3 cái, đám cây trước mặt mở ra trước sự ngạc nhiên của cô và cậu, thì ra đám cây này là để che giấu cánh cửa đá kia, nhìn qua thì không thể thấy được vẻ bất thường, bên kia lại là một con đường khác, là một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài, đi sâu vào lại là một ngôi làng nữa, nhưng khác là ở đây khang trang hơn sạch sẽ và mờ ảo, nhà được làm bằng cây, gỗ và gần kế nhau, trong làng tầm khoảng hơn 10 ngôi nhà, họ như một thế hệ gia đình sống ở đây.

Cô và cậu được đưa đến ngôi nhà to nhất ở trong rừng, đứng trước mặt một cô gái nhỏ, cô bé ăn mặc như người bình thường, chỉ có những tên dẫn cô đi thì ăn mặc giống người rừng, tay chân cô vẫn bị trói, cô bé đang ngồi trên ghế thấy họ thì ngước mặt lên. Tuy còn bé nhưng thần thái vô cùng sắc bén.

Cô nghĩ những người ở đây không biết nói, nhưng không ngờ cô bé kia mở miệng "Đây là các người tự tìm đến, chúng tôi không đi bắt"

Cô đứng lặng "Ở đây là đâu? Các người muốn gì?" Cậu đứng một bên lo lắng nhưng vẫn rất muốn bảo vệ cô.

Cô bé kia không vội trả lời, đi đến trước mặt cô và cậu nhìn ngắm kỹ khuôn mặt 2 người, giọng nói trẻ con vang lên "Khuôn mặt 2 người thế này thì có thể sinh một đứa con rất đẹp". Cô bé quay đi và ra lệnh "Đưa đi"

Cô và cậu bị tách ra trước sự la hét của cậu, còn cô thì im lặng để xem họ muốn làm gì, cô được đưa đến một căn nhà nhỏ và được mở trói, bên trong đây có một cô gái. Cô gái ngồi một góc, nghe tiếng động sợ hãi vô cùng, lùi về phía sau.

Cô ngồi đối diện cô gái "Cô bị bắt bao lâu rồi?" Cô gái không trả lời, nhìn cô chầm chầm, rồi bỗng nhiên nôn ói, vẻ mặt xanh xao trong thấy.. hình như cô gái này có thai rồi.

Ở bên đây các bạn học sinh của cô không thấy cô và cậu về nên đi tìm khắp nơi, chia nhau 2 bạn một nhóm tìm khắp khu rừng, bọn họ cũng vào đường mòn của cô đi lúc nãy tìm nhưng vì đi xa rồi càng vào trong càng tối còn có tiếng sói kêu, vẫn không thấy nên họ không đi vào nữa, đành chờ đợi đến sáng mai.

Ngồi im lặng một hồi thì cô gái bỗng lên tiếng, tiếng nói yếu ớt nhỏ nhẹ "Tại sao cô lại bị bắt?"

Cô ngạc nhiên nhìn cô gái, còn tưởng cô ấy không biết nói "Tôi đưa học sinh đến tham quan, vì tò mò nên đã vào đây"

Cô gái liết mắt nhìn cô "Thế thì đừng hòng ra ngoài"

Cô càng ngạc nhiên hơn, cô gái nói thêm "Tôi là Hồng An, tôi ở đây được 50 ngày rồi, tôi là trẻ mồ côi nên cũng không ai tìm, cũng không ra được" cô gái nói xong thì cười khinh bỉ, khinh bỉ cho cuộc đời mình.

Cô nhìn cô gái đồng cảm "Tại sao cô bị bắt"

Cô gái nhìn trần nhà "Tôi tìm cơm, tôi đói ở đây cũng tốt, tuy không thoải mái nhưng có cơm để ăn" nói thế thôi nhưng cô gái vẫn không giấu được buồn bã.

Cô ngồi thẳng lưng lên, vội vàng hỏi "Nói cho tôi biết ở đây là chỗ quái nào?" Cô trước giờ chỉ nghĩ động và những người mặc đồ như này chỉ có trong phim kiếm hiệp thời xưa.

Cô tìm câu trả lời, như câu trả lời này lại khiến cô kinh ngạc quá mức "Ba ngày sau cô sẽ được dẫn đi làm chuyện đó với những người đàn ông ở đây để sinh con, gia tăng dân số ở đây"

Cô đi đến gần cô gái, thúc giục hỏi "Cô biết gì ở đây, mau nói cho tôi biết"

Cô gái không trả lời, nằm xuống sàn nhắm mắt ngủ, mà cô không vội hỏi tiếp vẫn chờ đợi trong suy nghĩ và lo lắng, cô lo lắng cho cậu nhóc của mình, giờ này chắc cậu sợ lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play