Khi Tống Liêm nhận được tin nhắn chia tay của bạn đời, tin nhắn chỉ có năm chữ: "Chia tay đi, bái bai", thậm chí đối phương còn không thèm nhắc đến "chúng ta", Tống Liêm không khỏi nhíu mày.
Kể từ ngày có người yêu, cho dù nhìn thấy vô số người đẹp ở tiệc rượu, hắn đều cảm thấy thường thôi, không hề động lòng. Từ năm mười lăm tuổi gặp được La Tinh, trái tim hắn đã không còn cơ hội thưởng thức ai khác.
Nhưng từ khi nào nhỉ? Hắn dần chán ghét bạn đời mình nhàm chán, không có tình thú.
Có lẽ vì hắn không phải gay trời sinh, hoặc có thể vì hắn là bisexual. Ngày qua ngày, ăn ở với nhau, Tống Liêm dần có tình cảm với người phụ nữ đã sinh con cho mình.
Thật ra Lý Bạc Băng cũng không phải người phụ nữ mà nhà hắn tùy tiện tìm đến để nhờ mang thai hộ. Nhà họ Tống cao sang quyền quý, làm sao có thể chấp nhận một người phụ nữ không rõ lai lịch sinh ra con cái đời sau, thế nên Lý Bạc Băng là người được bà Tống lựa chọn kỹ càng trong số họ hàng của mình, thứ nhất phải đẹp, thứ hai phải hiểu thời cuộc và có thủ đoạn, hơn nữa phải có dã tâm làm phu nhân nhà họ Tống, thế thì con trai bà ta mới có đủ cơ hội quay đầu là bờ.
Gia sản nhà họ Tống lớn như vậy, đương nhiên một người thừa kế không đủ. Chính bà ta cũng phải sinh hai đứa con trai mới đứng vững được ở nhà này, La Tinh là đàn ông không thể sinh con, dựa vào đâu mà gả vào để hưởng phúc!
Bà Tống vốn không phải đèn cạn dầu. Một người phụ nữ có thể trổ hết tài năng, nổi bật nhất trong số muôn vàn người tình của ông Tống, thành công sinh được Tống Liêm và Tống Thời Triết, hơn nữa còn vẻ vang gả vào làm phu nhân nhà họ Tống, thủ đoạn của bà ta phải nói là không hề ít.
Bà Tống quá hiểu một điều rằng, người trẻ tuổi yêu say đắm như vậy, mình tuyệt đối không thể trấn áp, bởi lẽ vật cực tất phản. Bà ta càng trấn áp, con trai sẽ càng yêu La Tinh. Cho nên bà Tống dứt khoát không đồng ý, đợi đến khi con trai đau khổ cầu xin, đồng thời La Tinh cũng chứng tỏ bản lĩnh của mình, rằng sẽ trợ giúp nhà họ Tống phát triển thêm một bậc, bà ta mới bình thản chấp nhận, nhưng cũng đề nghị hai người phải tính tới chuyện mang thai hộ.
Năm đó, Tống Thời Triết bị lừa bắt còn chưa được tìm về, sống chết không rõ, Tống Liêm và La Tinh bị ép đến mức chẳng còn cách nào, đành phải chấp nhận.
Chuyện sau đó cũng đơn giản. Khi hậu duệ nhà họ Tống ra đời, trong một lần tình cờ, cậu hai Tống Thời Triết cũng được tìm về. Bấy giờ bà Tống cảm thấy Lý Bạc Băng là người phụ nữ vượng phu, thế là bà ta dứt khoát khiến cho cả nhà song hỷ lâm môn.
Bà Tống hoàn toàn quên mất La Tinh chính là người đưa Tống Thời Triết trở về. Đối với đứa con trai mất tích hơn hai mươi năm này, cái nhìn của nhà họ Tống vô cùng phức tạp, vừa cảm thấy áy náy, vừa không khỏi chán ghét ; bởi người bình thân sống ở tầng áp chót dưới đáy xã hội là như vậy đấy, ngay cả dương cầm cũng chỉ nhìn thấy trên TV, huống hồ là lễ nghi con nhà quý tộc.
Vì không có cảm giác an toàn, Tống Thời Triết không khỏi nảy sinh tình cảm non nớt với La Tinh. Tuy người nhà họ Tống không nói ra, nhưng Tống Thời Triết vẫn cảm nhận được sự xa cách, không hợp nhau ấy.
Cậu ta muốn dính lấy La Tinh, nhưng người đàn ông bá đạo chiếm hữu cực mạnh như Tống Liêm đời nào chịu chứ? Chỉ cần Tống Liêm giở chút mưu mô là có thể khiến Tống Thời Triết bận đến mức không thể ra ngoài.
Quá mất mặt! Nhà họ Tống là gia đình giàu có không hề tầm thường, sao lại có đứa con trai không biết bình phẩm rượu, đầu tư cổ phiếu hay ăn trứng cá muối chứ? Ngay cả thịt bò bít tết cũng không biết cắt, khiêu vũ thì giống như mấy bài tập thể dục chiếu trên TV, quả thực từ đầu đến chân đều khiến nhà họ Tống mất mặt!
Bà Tống không cho phép mình có đứa con trai mất mặt như vậy, bà ta từ chối lời hẹn đi spa với những quý bà kia, sau đó ở nhà theo dõi sát sao các giáo viên dạy lễ nghi mà mình dùng lương cao mời về để dạy đủ thứ cho Tống Thời Triết. Bà ta muốn con trai phải thoát ly cái mùi nhà quê nhuốm trên người, thay da đổi thịt hoàn toàn rồi mới dám thả cậu ta ra ngoài làm vinh quang gia tộc.
Tống Thời Triết ngu ngốc, hơn nữa còn bị bắt cóc từ lúc năm tuổi, được một gia đình không có con trai ở vùng nông thôn hẻo lánh mua về. Trên cậu ta có năm người chị gái, tên của họ toàn là Phán Đệ - Chiêu Đệ - Vọng Đệ, một chuỗi dây chuyền sản xuất được sinh ra để hầu em trai thôi.
Nếu không nhờ La Tinh đưa Tống Thời Triết trở về, con hàng này có thể ăn bám chị gái đến già, tới khi nào một người trong số đó bị hà hiếp không chịu nổi nữa, cầm dao phay chém cậu ta tan tác rồi vứt xác xuống hố phân thôi.
Nhờ La Tinh nằm chiêm bao, sau đó cậu nể mặt Tống Liêm nên mới đi tìm cái tên côn đồ Tống Thời Triết này về.
Nhưng người nhà họ Tống lại không biết ơn, thậm chí còn lấy oán trả ơn, dứt khoát mở cửa sau cho ả đàn bà dã tâm bừng bừng – Lý Bạc Băng, để ả vĩnh viễn có cơ hội ở bên cạnh Tống Liêm. Bọn họ dùng lý do rất thuyết phục, đó là con trai nhớ mẹ, cần tình thương vĩ đại của mẹ đến nhường nào!
Sợ La Tinh suy nghĩ nhiều, Tống Liêm không nói cho cậu biết, nhưng lại thường xuyên đưa Bằng Bằng về nhà cha mẹ. Bởi vì lúc trước comeout quá ồn ào, La Tinh có vẻ không thích đến nhà họ Tống, trái lại đã khiến đám người kia thực hiện được ý đồ.
Còn Lý Bạc Băng thì sao? Ả luôn chờ ở nơi đó, làm như mình là cô dâu mới của nhà họ Tống vậy, cắm rễ đâm sâu tại nhà họ.
Dần dà, Tống Liêm cũng không còn đưa con trai đến rồi đi, thỉnh thoảng hắn sẽ ở lại chơi với con. Cha mẹ ruột đều có mặt đầy đủ, đấy chẳng phải là người một nhà vô cùng hạnh phúc sao?
Bà Tống thường xuyên châm ngòi thổi gió bên tai Tống Liêm, nói trẻ con không có mẹ thì làm sao lớn khôn được? Ngày thường cứ ở bên cạnh chơi với con thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ, cho dù La Tinh biết cũng chẳng đáng ngại.
Tuy Tống Liêm nghe bùi tai, nhưng hắn cũng là người thông minh lý trí, không có khả năng hoàn toàn tin lời bà Tống. Tuy nhiên, hắn lại cảm nhận được niềm vui khác lạ từ Lý Bạc Băng mang đến, nó khác với cảm giác ở bên cạnh người yêu.
Nhưng hắn sẽ không bất chấp ngoại tình, hắn chỉ hưởng thụ cảm giác mập mờ như có như không này; vả lại, hắn chưa từng lên giường với Lý Bạc Băng, cho dù ả chuốc say hắn, hắn cũng say thật, cơ mà lại không hề cứng.
Dù sao thì khi đàn ông say quắc cần câu, họ vốn không thể cứng nổi để hành sự.
Tất nhiên Lý Bạc Băng không cam lòng bị xem như người tình trong tối, cho nên ả chạy đến cầu xin bà Tống – cũng là dì họ của ả.
Thủ đoạn của bà Tống vừa đơn giản vừa thô bạo, dứt khoát chuốc thuốc cho gạo nấu thành cơm, để ả mang bầu thêm một đứa.
Đương nhiên Lý Bạc Băng hoàn toàn đồng ý.
Nhưng Tống Liêm cũng có bản lĩnh, tên đã lên dây mà hắn vẫn nhịn được, sống chết cũng phải giữ trọn tình cảm thủy chung, nghẹn đến mức hai mắt đỏ bừng, còn chút sức lực đủ để bảo tài xế lái xe đưa mình về bên La Tinh.
Lúc ấy La Tình còn tưởng đối tác trên thương trường chuốc thuốc người yêu mình, người yêu cố hết sức giữ thân như ngọc, khiến cậu vô cùng cảm động; cậu còn phối hợp play mấy trò khá bạo với hắn – những trò mà ngày thường cậu không muốn chơi.
Nếu như La Tinh biết được sự thật, chỉ sợ cậu sẽ thiến Tống Liêm ngay tức khắc.
Nhưng La Tinh không hề biết chuyện, cho nên Tống Liêm vẫn có được một đêm tuyệt vời.
Lá cây dần úa vàng, lòng người dần lạnh hẳn. Tình yêu mà La Tinh dành cho Tống Liêm cũng giống như căn bệnh ngày ấy tiến triển từ nhẹ đến nặng dần, từ mệt mỏi đến cảm nhẹ rồi sốt cao, sau tất cả vẫn đi tới bước đường cùng.
La Tinh tự nhận mình đã trả giá đến mức dốc hết tâm can vì nhà họ Tống và Tống Liêm, nhưng thực tế cho thấy, sự trả giá của cậu không được người ta trân trọng hay khắc ghi trong lòng.
Sau khi tiện tay vứt điện thoại vào thùng rác, La Tinh đột nhiên hiểu ra: cả nhà họ Tống này, mẹ nó toàn là một đám qua cầu rút ván, chẳng những không báo ơn mà còn cắn ngược người ta.
Tuy nhiên cũng chẳng sao, không có sự hỗ trợ của La Tinh, nhà họ Tống sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu không nhờ La Tinh, vận số nhà đó đã sớm đứt đoạn từ nhiều năm trước – khi có chính sách truy quét các ổ mại dâm nhà chứa.
Nếu không nhờ cậu, người nhà họ Tống sẽ phải lâm vào cảnh khốn cùng tuyệt vọng. Kiếp này Tống Thời Triết trở thành tên côn đồ đào đất kiếm ăn, tất cả đều là báo ứng. Lịch sử làm giàu của nhà họ Tống chẳng khác nào một bộ phim tài liệu về tội phạm hình sự, vừa buôn mai thúy vừa buôn người, không có món nào mà tổ tông nhà này không trải qua.
Có lẽ vì làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức, mấy đời nhà họ Tống chỉ sinh được độc đinh, thậm chí một đứa con gái cũng không có; đến đời của Tống Liêm, khó khăn lắm mới có được đứa em trai, kết quả lại bị bắt cóc, sống chết không rõ. Đây còn không phải là báo ứng sao, thảo nào bà Tống mê tín như vậy.
Dân gian có câu: Người đang làm, trời đang nhìn. Báo ứng của nhà họ Tống nên tới sớm hơn, chẳng qua nhờ có La Tinh nên tới muộn mấy năm mà thôi.
Vốn dĩ có thể khiến nhân quả lùi lại vô thời hạn, chỉ tính việc La Tinh thiên vị Bằng Bằng, cậu nỡ lòng nào để cậu nhóc chịu khổ chứ? Nhưng bây giờ cậu chẳng cần để ý chuyện đó nữa, sự sống chết của nhà họ Tống vốn không còn liên quan đến cậu.
May mà người nhà đó âm thầm gây chuyện, cậu và Tống Liêm vốn lên kế hoạch đi Hà Lan, đến giờ vẫn chưa thực hiện được; không thì muốn rút lại phép màu phù hộ vận số nhà đó, cậu còn phải đến Hà Lan thêm một chuyến để ly hôn, phiền phức muốn chết!
Thảo nào khoảng thời gian trước, cậu nằm chiêm bao thấy Tống Liêm bị ung thư thời kỳ cuối, nằm một mình ở bệnh viện chờ chết, không ai thèm tới quan tâm chăm sóc.
La Tinh sợ giấc chiêm bao đoán trước nên mới trình đơn lên hành tinh mẹ, xin cho bạn đời cùng về với mình. Tuy địa cầu chưa có liệu pháp trị ung thư, nhưng hành tinh mẹ Vire Yume lại có thể trị được.
Kết quả đơn còn chưa được thông qua, Tống Liêm đã tự tìm đường chết.
La Tinh không phải kiểu la liếm bần tiện như vậy. Anh phản bội tôi, tôi còn cực khổ cứu mạng anh à? Với tính tình của La Tinh, cậu không cầm dao đâm chết Tống Liêm đã coi như tận tình tận nghĩa.
Chẳng qua một nhát đâm chết thì quá hời cho Tống Liêm rồi. Đợi nhà họ Tống sụp đổ, Tống Liêm ngã xuống vũng bùn, chúng bạn xa lánh, thế mới đã đời.
Với tính cách ích kỷ đến cùng của người nhà họ Tống, đến lúc đó, liệu ai sẽ bỏ tiền chữa bệnh cho Tống Liêm? Tống Liêm chỉ có thể chờ chết thôi.
La Tinh cảm thấy mình thật sự trời quang mây tạnh, bây giờ cậu rời khỏi địa cầu, không ở lại đây nhìn kết cục vật vã của Tống Liêm, điểm này đã ngầu lắm rồi.
Ngẫm lại kết cục sau này của nhà họ Tống, La Tinh vui đến độ không ngủ được, lúc trước đầu cậu úng nước cỡ nào mới dùng việc chung thân đại sự để người ta đền ơn, bây giờ nước trong đầu cậu đã chảy ra hết rồi.
Các vị tiền bối nói không sai, người địa cầu lòng người khó đoán, hầu hết thối đến mức khó ngửi; sau này cậu phải cách xa địa cầu mới được, miễn cho mình trúng chiêu lần nữa.
Ngày hôm sau, La Tinh trả phòng, không mang theo thứ gì. Những thứ mà cậu mang ra nước ngoài, ném được cái nào là ném cái đấy, đồ đáng giá thì mang đi quyên góp, số tiền tiết kiệm thuộc về cậu cũng được đem đi quỹ từ thiện.
Lúc này đây, cậu về với đôi bàn tay trắng nhưng cả người nhẹ nhàng thoải mái.
Tống Liêm tới nước này còn ôm giấc mộng gương vỡ lại lành, Tống Thời Triết muốn cạy góc tường của anh trai, bà Tống hả hê đắc chí, Lý Bạc Băng kiêu căng ngạo mạn, Bằng Bằng vô tâm vô tư... Tất cả những người đó đã cách xa cuộc đời La Tinh.
Cậu không muốn biết về họ, sau này cũng không cần biết thêm nữa.
Vire Yume cách địa cầu mấy chục ngàn năm ánh sáng, trái tim La Tinh cũng cách xa địa cầu như thế.
Khoảnh khắc đặt chân lên hành tinh mẹ, 1997 mỉm cười tiếp đón cậu: "Chào mừng anh về nhà, 1987."
Ừm, tên cậu không phải là La Tinh, cậu tên là 1987.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT