"Bác Trương, bác nói cho tôi biết đi, Bằng Bằng đi đâu rồi?" La Tinh hung dữ nhìn bác Trương, hỏi dồn.

Bác Trương hơi gượng, sau đó nói: "Cậu, cậu nhỏ ngủ chung với ông chủ bà chủ ạ, bởi vì ban đêm cậu nhỏ thường xuyên đá chăn, bà chủ không yên tâm nên để cậu ấy ngủ chung phòng. Hiện giờ ông chủ bà chủ đều chưa thức, hay là La tiên sinh xuống lầu đợi đi ạ?"

Nói một tràng dài như vậy, La Tinh thiệt muốn nhấn like cho bác Trương.

"Không cần đâu, tôi có việc gấp cần tìm ba mẹ, tôi đi gõ cửa luôn vậy." Dứt lời, La Tinh xoay người đi tới phòng ngủ của cha Tống mẹ Tống.

Bác Trương vội vã chạy theo, lớn tiếng khuyên La Tinh, nói rằng gần đây sức khỏe của ông chủ bà chủ không được tốt, tối hôm qua họ ngủ rất muộn, nếu không ngủ đủ giấc thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

La Tinh không dao động, bác Trương sốt ruột đến mức vã mồ hôi.

Lúc La Tinh sắp đến đích thì cửa phòng nọ đột nhiên mở ra.

Tống Thời Triết mở cửa phòng. Vừa nhìn thấy La Tinh và bác Trương ở hành lang, khuôn mặt vốn cáu kỉnh của cậu ta lập tức trở nên mừng rỡ, cậu ta vui vẻ nói: "Em đã bảo là ai mà ồn thế, cứ ríu rít như chim sẻ. Hóa ra là anh Tinh, sao anh tới sớm thế?"

Tống Thời Triết tỏ vẻ thân thiết, ôm cánh tay La Tinh, sau đó hỏi cậu ăn sáng chưa, có muốn xuống lầu ăn sáng với cậu ta không, cậu ta có thể làm sandwich ngon cho cậu ăn.

"Mấy ngày nay em không gặp anh Tinh rồi, anh Tinh đừng từ chối em nha, nếu không em hổng vui đâu." Không vui là em quậy đó!

La Tinh biết cậu ta hết khóc rồi quậy đòi thắt cổ ồn ào cỡ nào, cậu đành đồng ý lời mời ăn sáng của cậu ta, sau đó bị Tống Thời Triết kéo vào phòng.

Bác Trương thở phào, ông ta lau mồ hôi rồi nhanh chóng gọi điện cho cậu Cả, nói rõ tình hình, sau đó thúc giục cậu Cả mau đưa cậu nhỏ về nhà, hoặc là để tài xế Vương đi đón, nếu không thì khó mà lừa được La tiên sinh.

Cuối cùng, hành động của La Tinh vẫn là kiểu mưa dông sấm giật hóa thành mưa nhỏ.

Đón được Bằng Bằng, cậu chào tạm biệt người nhà họ Tống.

Dọc đường đi, Bằng Bằng cứ ngủ gà ngủ gật, đôi mắt tròn xoe cũng không có tinh thần như ngày thường, không giống kiểu đêm qua ngủ sớm.

La Tinh cũng không có hứng thú hỏi thăm tình hình từ một đứa trẻ, cậu chỉ im lặng.

Về đến nhà, Bằng Bằng đi thẳng vào phòng ngủ, La Tinh cũng không cản nó, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Khi cậu dọn đồ xong thì Bằng Bằng cũng thức.

"Ba nhỏ ơi, con muốn ăn cánh gà nướng mật ong." Bằng Bằng dụi mắt, cất giọng trẻ con.

La Tinh xoay người nhìn Bằng Bằng. Cậu đi qua chỗ nó, ngồi xổm xuống và nghiêm túc hỏi: "Bằng Bằng, con muốn có mẹ không?"

Bằng Bằng trợn mắt, nó nhớ lời dặn của ông nội bà nội và ba mẹ. Thế là nó lắc đầu nguầy nguậy, sau đó chần chừ nói: "Bằng Bằng không cần mẹ, Bằng Bằng có ba lớn với ba nhỏ là đủ."

La Tinh cũng không biết mình nên tin hay không, cậu chẳng thèm để ý Bằng Bằng chột dạ, bởi vì cậu sẽ không tính toán với một đứa trẻ, dù sao lúc trước cậu cũng đồng ý chuyện mang thai hộ này.

"Bằng Bằng, nếu ba và ba lớn của con ly hôn, con muốn sống với ai?"

"Không thể sống với cả hai người sao?" Bằng Bằng không hiểu ý nghĩa của hai từ ly hôn, nó nghiêm túc tự hỏi.

"Không thể."

"Ưm, vậy thì Bằng Bằng muốn sống với ba lớn."

"Tại sao? Tại sao Bằng Bằng muốn sống với ông ấy?"

"Bởi vì ba lớn có biệt thự, có xe lớn, chó lớn và bể bơi rộng. Bằng Bằng rất thích, hơn nữa ba lớn còn có rất nhiều tiền! Đi theo ba lớn, Bằng Bằng mới được ăn thịt vịt siêu ngon."

"Ba lớn có thứ gì, ba nhỏ cũng có thể cho con. Bằng Bằng, con có đồng ý đi chung với ba nhỏ không?"

"Nhưng mà, nhưng mà..."

"Bằng Bằng, con phải suy nghĩ kỹ. Ba lớn của con không có ba nhỏ, ông ấy sẽ cưới mẹ kế hoặc cha kế về cho con, bọn họ sẽ không để con ăn uống ngon miệng, làm con đói bụng đấy! Thậm chí mẹ kế sẽ sinh em trai cho con, cướp hết mọi thứ của con đi!"

Đây là những lời ác độc nhất trong cuộc đời La Tinh, cậu dùng chuyện có 50/50 khả năng xảy ra hoặc không để lừa gạt một đứa trẻ, nhằm mưu toan một điều gì đấy.

"Nhưng... nhưng mà ba nhỏ, không phải ba mới là cha kế của con sao? Ba lớn mới là cha ruột của con, còn ba thì không." Hơn nữa Bằng Bằng có mẹ cơ mà, sao ba lớn lại cưới mẹ kế được? Ba nhỏ thiệt là kỳ quá hà.

"..."

La Tinh không thể nói nên lời, cảm giác hiện giờ của cậu rất phức tạp, có cảm xúc buồn bã, nhưng đồng thời cũng bừng tỉnh và thoải mái hơn.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Bằng Bằng, cậu đã hiểu rõ. Đứa trẻ này có thể thuộc về Trái Đất, thuộc về Tống Liêm nhưng không đời nào có khả năng thuộc về cậu, càng không thể thuộc về Vire Yume.

Cậu đến Trái Đất hai mươi lăm năm, vậy mà hai bàn tay trắng.

"Ba nhỏ! Ba nhỏ! Sao ba không nói lời nào vậy? Bằng Bằng muốn ăn cánh gà nướng mật ong."

"..." Cậu đừng gọi ba nhỏ, tôi không phải cha cậu.

La Tinh nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn làm một đĩa cánh gà nướng mật ong cho Bằng Bằng. Tuy cậu xào thêm đĩa cải trắng mà Bằng Bằng không thích ăn, cậu vẫn ép một ly nước xoài mà Bằng Bằng thích nhất để nó làm món tráng miệng sau bữa cơm, cho dù đấy là những quả xoài bị cậu bóp nát.

La Tinh để Bằng Bằng tự chơi trong phòng đồ chơi, cậu đi vào phòng ngủ.

Cậu thật sự cảm thấy mệt rồi.

Tình cảm nhiều năm dành cho Tống Liêm không hề giả dối, cậu dâng hiến trái tim cho hắn, chuyện gì cũng nghĩ về hắn trước. Mấy năm nay sống ở Trái Đất, cậu chỉ có Tống Liêm mà thôi, nhưng bây giờ ngay cả Tống Liêm cũng muốn bỏ đi, cậu thật là thất bại. La Tinh tự giễu mình như thế.

La Tinh đau buồn một lúc lâu, sau đó vẫn đứng dậy thu dọn những món đồ trong nhà thuộc về mình. Một khi thu dọn, cậu mới phát hiện quá nửa đồ đạc trong nhà này đều là mình thêm vào, từ chiếc TV, tủ lạnh, nồi chén gáo bồn, thậm chí giường, chăn, ghế sofa, máy giặt... mọi thứ đều do một mình cậu mua, Tống Liêm chẳng mua món nào về, ngay cả quần áo và đồ dùng sinh hoạt của hắn cũng nhờ La Tinh mua cho. Tống Liêm luôn bận rộn, ban đầu là bận học, tiếp theo là bận comeout với người nhà, hơn nữa còn ầm ĩ đến mức cắt đứt quan hệ, sau đó vất vả gầy dựng sự nghiệp, kế tiếp là thỏa hiệp, giải hòa bằng chuyện mang thai hộ, cho đến bây giờ là bận bịu lo toan sự nghiệp.

La Tinh ngồi thẫn thờ trên giường, nhìn quanh phòng ngủ tràn đầy tình yêu ấm áp, sau đó nhìn thấy con gấu bông mà nhiều năm trước Tống Liêm tặng mình. Đây là con gấu mà La Tinh giành được ở thành phố trò chơi, trong dịp sinh nhật mười năm tuổi, sau này hắn mới phát hiện con gấu bông có tác dụng khác.

La Tinh ôm chặt con gấu lớn cao ngang người, không ngừng rơi nước mắt, thấm ướt lông gấu.

"Tống Liêm ơi Tống Liêm, tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi phải rời khỏi anh, rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không quay về nữa, Tống Liêm ơi anh có nghe thấy không? Tôi phải rời khỏi anh."

La Tinh nói hết tiếng lòng với con gấu lớn, hiện giờ cậu rất khó chịu, nếu như không nói ra những lời này thì nghẹn chết mất; nhưng nói ra rồi có ích gì đâu, gấu bông không hiểu được, người từng yêu cậu sâu sắc nay đã không còn lắng nghe cậu nữa.

Nói tóm lại, cậu đã yêu sai người.

Thảo nào một số tiền bối thường khuyên hậu bối rằng, tuyệt đối đừng nảy sinh tình cảm với người Trái Đất, bởi vì người ta rất biết cách tổn thương trái tim các con.

Tống Liêm, anh khiến tôi đau thương nặng nề, cho nên tôi phải rời khỏi anh, vĩnh viễn rời khỏi anh, đây là sự trừng phạt mà tôi dành cho anh.

La Tinh móc mắt trái của gấu bông ra. Lúc mới yêu, Tống Liêm là thanh niên dở hơi hay nghi ngờ lung tung. Trong lòng hắn, La Tinh là cục cưng tuyệt vời nhất trên thế giới, tất cả mọi người sẽ tranh giành La Tinh với hắn. Thế là hắn hao hết tâm tư tặng cho La Tinh một con gấu có trang bị máy theo dõi, hơn nữa còn gắn máy định vị vào đồng hồ của La Tinh.

Tất cả chuyện này đều khiến La Tinh cảm kích, thậm chí cậu còn cảm thấy ngọt ngào vì dục vọng chiếm hữu và khống chế của Tống Liêm. Bây giờ ngẫm lại, bà mợ toàn là tuổi trẻ không hiểu chuyện, đầu óc bị úng nước.

La Tinh vứt con mắt của gấu bông xuống đất, còn đồng hồ thì trong đêm đi bắt gian kia, cậu sớm đã tháo ra và cất vào két sắt, bây giờ cậu cũng chẳng có hứng thú nhìn lại, mất công ngại mắt mình. Dù sao cũng là rác rưởi của Tống Liêm, bãi rác mới là chốn về thích hợp nhất.

La Tinh không kiên nhẫn nổi nữa, thậm chí cậu không muốn đợi Tống Liêm "đi công tác" về. Sáng hôm sau, cậu đưa Bằng Bằng về nhà họ Tống, không màng em trai của Tống Liêm nhiệt tình giữ mình lại, cậu lái xe thẳng đến bãi rác. Bởi vì có quá nhiều thứ mà mình từng tỉ mỉ chọn lựa, cậu không muốn mang chúng về hành tinh mẹ, nhưng cũng chẳng muốn để lại cho Tống Liêm, vì vậy cậu phá hủy sạch sẽ.

Đập hết tất cả những thứ có thể đập, những thứ không đập được thì vứt đi, cuối cùng thứ còn lại trong nhà này chỉ có Tống Liêm và Tống Bằng.

Sau một hồi đập đồ lung tung, La Tinh đã trút gần hết cơn giận và sự bất bình. Nhìn cái đống xung quanh không khác gì bãi rác, La Tinh cực kỳ hài lòng.

Cậu mang hành lý mà mình đã thu dọn trước đó, dự định mấy ngày tới sẽ đi du lịch giải sầu, muốn đến biển hoa Provence biết bao, dù sao cũng nên dạo quanh rồi hẵng về nhà.

Ngần ấy năm trôi qua, đương nhiên La Tinh cũng có chút tiền riêng. Cậu mua vé khoang hạng nhất để đến Pháp ngắm biển hoa, chi phí này cậu vẫn trả nổi.

Đêm đó La Tinh đến Provence, cậu vừa hạ cánh đã đến khách sạn 5 sao, nghỉ ngơi một đêm, hôm sau xuất phát đến khu vực gần Địa Trung Hải để ngắm biển hoa Oải hương nổi danh nhất nơi này, hơn nữa còn nhấm nháp loại rượu vang hồng* nổi tiếng nhất nước Pháp. Tháng Bảy tháng Tám, Provence trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi đẹp, bầu trời xanh thẳm, không khí vô cùng mát mẻ, làn gió quyện theo hương cỏ thơm, tất cả đều khiến La Tinh mê đắm.

*Rượu vang hồng được làm bằng giống nho đỏ, nhưng vỏ không nằm lâu trong nước nho, do đó loại rượu này không có nhiều vị chát của tannin từ vỏ trái nho như vang đỏ.

Cậu vui vẻ đi chơi Provence vài ngày, dạo quanh Aix-en-Provence tuyệt đẹp, Marseille mê người, thị trấn Arles* cổ xưa, thưởng thức những món ngon như sốt mayonnaise, súp cá Marseille, rượu Asbinthe; mỳ sốt cà chua với tỏi cũng là một món ăn ngon, dọc đường cậu còn từ chối vài quý ông người Pháp nhiệt tình ngỏ lời yêu. Giờ đây, La Tinh đã hoàn toàn quên Tống Liêm và tất cả những gì liên quan đến hắn.

*Arles là một thành phố thuộc tỉnh Bouches-du-Rhône và vùng Provence-Alpes-Côte d'Azur của Pháp.

Thả lỏng vui sướng mấy ngày, La Tinh vô cùng thỏa mãn, chơi mệt rồi cũng nên về thôi. Đêm nay cậu lại liên lạc với hành tinh mẹ, người đón tiếp cậu là 1997, một chàng trai dễ thương.

"Đàn anh muốn về liền ạ? Anh vui lòng báo cho em thời gian cụ thể quay về và địa điểm nha." 1997 dịu dàng hỏi, trước đó không lâu, đàn anh 1987 từng trình đơn xin, nói là muốn đưa bạn đời về hành tinh mẹ. Nếu muốn đưa người ngoài hành tinh về chung thì phải xin trước, đợi nhân viên điều tra làm xong thủ tục, xác định người ngoài hành tinh vô hại thì mới được duyệt. Nào ngờ đàn anh 1987 lại rút đơn, chỉ gửi đơn xin về một mình, chẳng lẽ giữa chừng có chuyện?

La Tinh biết đơn xin về một mình sẽ được duyệt ngay tức thì, cho nên cậu cũng không để ý, báo luôn thời gian ngày mai: "Hệ Ngân Hà, Trái Đất, Trung Hoa, thành phố A, ngày 24 tháng 6 năm 20XX, số hiệu 1987 xin về."

"Đã nhận ạ. Hệ Ngân Hà, Trái Đất, Trung Hoa, thành phố A, ngày 24 tháng 6 năm 20XX, số hiệu 1987 xin về. Thông qua, 1997 xác nhận." Hóa ra lại thêm một người Trái Đất phụ lòng, quả nhiên lời đồn chẳng sai, 1997 xúc động nghĩ. "Xin hỏi đàn anh còn chuyện gì cần trợ giúp không ạ?"

1987 định nói, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cậu im lặng, chỉ lắc đầu, nói lời cảm ơn với 1997 rồi offline.

Ngày mai cậu phải về hành tinh mẹ rồi, tất cả mọi chuyện ở Trái Đất đều không còn liên quan đến cậu nữa.

La Tinh nghĩ như thế, sau đó chìm vào giấc ngủ, nào ngờ lại có một cuộc gọi từ nước khác. Cậu không muốn để ý, nhưng vẫn cầm di động lên xem thử, phát hiện đối phương là em trai của Tống Liêm – Tống Thời Triết. La Tinh có thể nhớ được tên của người này là nhờ ghi chú trong danh sách liên lạc.

Điện thoại còn đang kêu, La Tinh do dự giây lát, cảm thấy giữa mình và người này không có lan quyên gì sất, không cần phải nhận cuộc gọi, thế là cậu cúp luôn.

Vừa mới cúp máy thì lại có cuộc gọi khác, La Tinh tưởng đâu vẫn là Tống Thời Triết, ai ngờ chính là Tống Liêm.

Cậu đã "mất tích" vài ngày, Tống Liêm đột ngột có thời gian rảnh nên mới nhớ tới sao?

Thật ra La Tinh đã dự tính sẽ gọi điện nói lời chia tay với Tống Liêm, nhưng hiện giờ Tống Liêm gọi đến, La Tinh lại không muốn nói chuyện nữa.

Cậu cúp máy, gửi tin nhắn chia tay cho Tống Liêm, sau đó kéo số của hắn vào sổ đen, đồng thời vứt điện thoại vào thùng rác. La Tinh đi ngủ, hoàn toàn mặc kệ năm chữ mình gửi cho Tống Liêm sẽ giáng cho hắn một đòn nặng đến mức nào.

Nhưng cho dù cậu biết thì sao, cậu đã sớm mặc kệ Tống Liêm sống hay chết, vui buồn sướng khổ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play