Tần Tranh nhún vai, anh không phải là người thích cố chấp nịnh nọt người khác.
Không cho xem thì chịu thôi, dù sao bệnh của Lý Dung cũng không quá nghiêm trọng, xe cấp cứu đến thì cũng vậy thôi.
Sở Kinh cười xấu hổ, trong lòng có chút không hài lòng với người nhà họ Lý.
Ông ta nhìn khuôn mặt lạnh lẽo hiện tại của Lý Sùng Dương, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Vừa rồi còn là ông ta lên tiếng nói Tần Tranh hỗ trợ vị trí quản lý của Lý Khiêm, vừa xong việc đã lật mặt, một chút đường lui cũng không chừa.
Sở Kinh cũng không muốn quan tâm, nhìn ba người họ Lý tụm lại một chỗ, Sở Kinh ngồi trên sopha uống trà, không còn để ý đến.
Mà Tần Tranh cũng xoay người đi theo Sở Hiểu Đồng về phòng bếp.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe cấp cứ, một bác sĩ đi cùng hai y tá khiêng cáng đi vào.
Tần Tranh thấy cũng đi đến xem thử.
Khi anh thấy người tới thì không khỏi ngạc nhiên.
Bệnh nhân đâu, mau đưa lên cáng đi.

Bác sĩ vừa nói xong, thấy được Tần Tranh đứng đó cũng lập tức ngạc nhiên.
Bác sĩ Tần? Người này không phải là ai khác mà chính là người phụ trách việc chữa trị cho bố Lưu Chính, anh ấy cũng có mặt lúc Tần Tranh chữa bệnh cho bố Lưu Chính, tên Vương Hồng.
Vương Hồng vừa thấy Tần Tranh đã cung kính cúi chào: Không ngờ lại gặp anh ở đây.
Thật ra anh ấy vẫn rất cảm kích Tần Tranh, trong bệnh viện không có ai là không có thiện cảm với Tần Tranh.
Đó là vì lúc đó, một người không có bằng cấp bác sĩ như Tần Tranh lại cứu được một bệnh nhân mà họ đã từ bỏ.
Nhưng anh ấy lại không vì chuyện này, ngay từ đầu anh ấy đã phụ trách Lưu Trung Quốc, nếu như Lưu Trung Quốc thật sự xảy ra chuyện gì, anh ấy thật sự không chịu được!
Nhưng Tần Tranh đã xuất hiện để anh ấy tránh được phiền phức.
Người nhà họ Lý vừa giúp y tá đưa Lý Dung lên cáng cứu thương vừa quay đầu nhìn bác sĩ bên kia quen biết Tần Tranh, hơn nữa dáng vẻ của người ta còn rất cung kính!
Chuyện này...
Bác sĩ, phiền anh nhanh một chút, mẹ tôi rất khó chịu.

Lý Khiêm không nhịn được mà nói.
Vương Hồng vừa nhíu mày vừa gật đầu dẫn người đi, mặc dù anh ấy không hiểu vì sao một chuyên gia có kinh nghiệm đang ở đây mà người nhà này vẫn muốn đi bệnh viện.
Nhưng anh ấy cũng chỉ cười lạnh nói một câu: Thật không biết mấy người nghĩ gì, bác sĩ Tần thần y của Dương Thành chúng tôi đang ở đây mà mấy người còn muốn đi bệnh viện.

Dứt lời anh ấy ra hiệu với y tá: Dẫn người đi.
Hai y tá nam gật đầu, lập tức nâng cáng lên mang ra ngoài xe.
Là Lý Khiêm và Lý Sùng Dương lại như nằm trong mơ, theo phản xạ đi lên xe cứu thương, lên rồi mới nhớ đến lời Vương Hồng vừa nói.
Lúc này hai người đồng thời quay đầu về phía Vương Hồng đang kiểm tra cho Lý Dung, nuốt nước bọt hỏi: Anh vừa nói bác sĩ Tần là thần y Dương Thành?
Vương Hồng liếc mắt nhìn hai người: Hai người là người nhà của bác sĩ Tần mà không biết sao?
Lý Khiêm hơi lúng túng: Trước kia chúng tôi chỉ là hàng xóm, không quá thân quen.
Ồ, khó trách.

Vương Hồng lắc đầu: "Lúc trước khi bác sĩ Tần còn chưa có bằng cấp đã có thể chữa hết những ca bệnh mà chúng tôi không chữa được trong bệnh viện, dùng châm cứu chữa khỏi, anh nói xem anh ấy có phải là thần y hay không?
Vương Hồng vừa nói đã khiến Lý Khiêm và Lý Sùng Dương vô cùng chấn kinh, nhớ đến lời châm chọc ban nãy của mình nói với Tần Tranh rằng anh chỉ xem qua mấy bệnh như cảm sốt thông thường, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.
Hôm nay bọn họ đã làm gì vậy!
Chỉ sợ từ nay trở đi bọn họ không có mặt mũi mà đến nhà họ Sở nữa!
Người kiểu gì vậy chứ! Lão Lý này mấy năm không gặp đã kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì! Thư ký Lưu còn nói con rể tôi qua xem bệnh, một trăm triệu tiền khám đấy! Bọn họ thì hay rồi, con mẹ nó không cảm kích được tí nào!
Trong sảnh lớn nhà họ Sở, Sở Kinh tức không nhẹ, lúc này ngay cả lời thô tục cũng đều mắng ra.
Tần Tranh cười khổ: Không có chuyện gì đâu bố, không cần quá để ý.

Cấp bậc khác nhau thì ánh mắt cũng khác thôi.
Con nói câu này rất đúng, rốt cuộc cũng không phải là người giống nhau, cho dù đã từng là bạn cũng không được.

Sở Kinh lắc đầu.
Nói cái gì sâu xa vậy tôi nghe cũng không hiểu, mau vào bê thức ăn ra ăn cơm đi! Hàn Anh đi từ trong bếp ra, trong tay là hai đĩa đồ ăn.
Nhà lão Lý đi rồi, chỉ có mấy người chúng ta ăn thôi.

Xế chiều hôm nay Tiểu Lập đưa Hiểu Đồng và Tử Đàn đến biệt thư con dọn đồ đi, cuộc sống của mấy đứa ngày càng tốt, mẹ và bố các con cũng rất vui.
Một bàn đồ ăn lớn vô cùng phong phú.
Cua lông con thích ăn nhất! Sở Tử Đàn vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy cả bàn đồ ăn, cô ta hưng phấn chạy đến, đưa tay định bốc cua.

Bốp! Sở Hiểu Đồng dùng đũa đánh lên tay cô ta: Rửa tay đi.
Ồ.

Sở Tử Đàn đi được một hai bước lại quay đầu lại nhìn con cua, hai ba giây đã rửa xong tay, vừa ngồi xuống đã bẻ chân cua ra gặp.
Sở Hiểu Đồng cạn lời lắc đầu, sắc mặt Hàn Anh nghiêm lại: Thật không hiểu vì sao cùng một mẹ sinh ra mà con và chị gái con lại khác nhau như vậy!
Sở Tử Đàn gật gù đắc ý, căn bản không để ý đến Hàn Anh.
Sở Hiểu Đồng nhìn Tần Tranh, cũng gắp cho Tần Tranh một con cua: Cần tôi mang thứ gì qua không?
Tần Tranh nhíu mày: Bên đó cái gì cũng có rồi, em có thể mang theo quần áo em thích, đúng lúc hôm nay tôi rảnh, tôi có thể đưa em đi mua quần áo mới.
Cơ thể mềm mại của Sở Hiểu Đồng lập tức chấn động, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên sự kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Tần Tranh nói muốn mua quần áo cho cô.
Hai người đi đâu vậy? Sở Tử Đàn ngậm đũa hỏi.
Anh rể em mua biệt thự, bố mẹ nói em qua ở với chị.

Chỗ rất rộng, để không cũng phí.
Sở Hiểu Đồng mỉm cười, cô cảm thấy Tử Đàn chắc chắn sẽ rất vui vẻ, trước đây con nhỏ này không phải thích biệt thự nhất sao?
Sở Tử Đàn nghe xong thì sắc mặt tối lại: Em không đi đâu, em ở chỗ này đang tốt, muốn đi thì hai người đi đi.
Hàn Anh kinh ngạc nhìn về phía Sở Tử Đàn: Ồ, sao đột nhiên lại vậy? Không phải trước kia ngày nào con cũng ồn ào muốn ở biệt thự sao?
Trong ánh mắt Sở Tử Đàn hiện lên sự tức giận: "Đó là trước kia, hơn nữa bây giờ hai người họ qua đó, con đi theo làm bóng đèn sao?
Huống hồ Tần Tranh là đồ háo sắc!
Trước đó ở chỗ này, có bố mẹ ở đây mà người đàn ông này còn không mặc quần áo, ai biết khi chuyển đến biệt thự có nghiêm trọng hơn hay không chứ.
Ở bên đó có một nhân viên nữ, phòng rất lớn, ba tầng, cô có thể ngủ ở tầng ba, tôi và chị gái cô sẽ ở tầng một.

Tần Tranh mỉm cười giải thích: Đương nhiên không bắt buộc.
Dứt lời, Tần Tranh đứng dậy: Con ăn no rồi.
Sở Hiểu Đồng cũng gật đầu đứng dậy: Con đi dọn chút đồ của mình.

Thức ăn trên bàn cũng không còn quá nhiều, Sở Kinh uống mấy chén rượu mao, lúc này hạnh phúc tưng bừng trên mây, nằm trên sopha chẹp miệng.
Trong nhà ít khi có trạng thái vui vẻ như thế này, lúc này Sở Tử Đàn cũng không tiện nói lung tung.
Chỉ đang tự suy nghĩ câu nói vừa rồi của Tần Tranh.
Anh còn có nhân viên nữ?
Vậy không được, cô ta phải qua đó trông chừng, lỡ như Tần Tranh lừa dối chị gái mình, lén lút với nhân viên nữ kia thì sao?
Nghĩ đến đây, Sở Tử Đàn lập tức chạy về phòng ngủ, lấy túi đen lớn bằng da dưới giường ra, lấy toàn bộ đồ của mình nhét vào trong, sau đó ra ngoài, trực tiếp ném hành lý đã chuẩn bị xong vào xe, là người đầu tiên lên xe ngồi chờ.
Vốn cho rằng Sở Tử Đàn không đi, Tần Tranh giúp Sở Hiểu Đồng cất đồ xong mới phát hiện trong xe có người đang ngồi.
Khóe miệng Tần Tranh hơi nâng lên, không nói gì, Sở Hiểu Đồng cũng cạn lời nhéo mũi Sở Tử Đàn: Cho em cứng đầu này.
Tần Tranh cùng với hai chị em đi đến biệt thự, từ hôm nay trở đi xem như hoàn toàn rời xa bố mẹ.
Trước tiên về cất đồ đã, nghĩ xem cần mua gì rồi tôi mang hai người đến quốc tế Vinh Hoa xem.

Tần Tranh nói, lái xe vào khu biệt thự Thiên Hào.
Sở Tử Đàn vẫn luôn nhìn ra ngoài lúc này mở to mắt: Thiên Hào? Anh mua nhà ở chỗ này?"
Cô ta vốn cho rằng Tần Tranh tùy tiện mua một căn biệt thự ở ngoài ngoại ô, không ngờ anh lại mua ở Thiên Hào!
Ông trời ơi...
Tần Tranh gật đầu, anh cũng không nhìn kỹ biệt thự như thế nào, hôm đó chọn xong đá thô thì trực tiếp rời đi.
Hôm nay xem như chính thức dọn nhà.
Xe vừa lái vào biệt thự, Lương Khanh đã từ trong đi ra.
Thấy xe Tần Tranh, cô ấy đi đến giúp Tần Tranh mở cửa xe: Ông chủ.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc như cũ, nhưng lúc này lại mang theo chút vui vẻ.
Vì cô ấy biết từ hôm nay trở đi cô ấy sẽ cùng Tần Tranh ở trong một căn nhà lớn!
Mặc dù không hiểu vì sao bản thân lại vui vẻ.
Nhưng một giây sau, Lương Khanh thấy Sở Hiểu Đồng bước xuống từ ghế phụ thì bất ngờ.
Thật là một người phụ nữ xinh đẹp!
Đây chính là vợ của Tần Tranh sao?
Đột nhiên trong lòng Lương Khanh khó chịu, không hiểu sao sự hưng phấn bay nãy đã biến mất.
Tần Tranh, giúp tôi xách đồ vào! Sở Tử Đàn vừa xuống xe đã nói.
Đó là anh rể của em.

Sở Hiểu Đồng lắc đầu: Sau này nói chuyện chú ý một chút.
Sở Tử Đồng bĩu môi.

Tần Tranh vẫn xách hành lí của cô ta xuống, đối với anh mà nói, thứ này cũng chỉ là một cái hộp nhỏ, tiện tay cầm theo mà thôi.
Giới thiệu với hai người một chút, nhân viên của tôi Lương Khanh.

Đây là vợ tôi Sở Hiểu Đồng, em vợ Sở Tử Đàn.
Mấy người vào phòng khách rồi Tần Tranh mới nói.
Làm quen xong lại lần nữa lên xe, đưa Sở Hiểu Đồng và Sở Tử Đàn đến quốc tế Vinh Hoa.
Lương Khanh không đi cùng, cô ấy cảm thấy ba người Tần Tranh có chút không hợp nhau nên chủ động yêu cầu ở lại dọn dẹp nhà cửa.
Mãi đến khi Tần Tranh rời đi cô ấy mới thu ánh mắt lại, nhìn căn biệt thự to lớn, đột nhiên cảm thấy buồn bã khó hiểu.
Người đàn ông kia vốn thuộc về những người phụ nữ khác.
Mắt Lương Khanh đột nhiên sáng lên, hay là cô ấy có thể thử đoạt lại?
Dù sao cô ấy cũng không kém Sở Hiểu Đồng cái gì, ngược lại cô ấy còn có thể đi theo bảo vệ Tần Tranh...
Nhưng một giây sau Lương Khanh đột nhiên ngẩn người, cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Vậy mà cô ấy lại muốn phá hỏng một gia đình yên ấm sao?
Lương Khanh ơi là Lương Khanh, mày có thân phận gì, mày phải biết rõ mới phải chứ...!Nhưng không phải ông chủ và Sở Hiểu Đồng không có tình cảm với nhau sao?
Hơn nữa nhà họ Sở cũng không đối xử tốt với ông chủ.
Tần Tranh hoàn toàn không biết từ sau khi Lương Khanh sống với mình đã thay đổi.
Quốc tế Vinh Hoa? Anh trúng thưởng lớn sao? Sở Tử Đàn tò mò nhìn Tần Tranh, cô ta không biết Tần Tranh có bao nhiêu tài sản, sau khi nghe Tần Tranh nói đến quốc tế Vinh Hoa mua đồ thì không khỏi nói to.
Tần Tranh mỉm cười: Có thể xem là vậy.
Không tính đến tám khối kia, chỉ những thù lao bình thường mà nhà họ Giang cho anh cũng đủ cho anh tiêu xài rất lâu.
Trong Vinh Hoa đều bán những đồ cao cấp, chính là nơi rất nhiều bạn học tôi mong ước đến.

Mỹ phẩm đứng đầu toàn thế giới, trang phục, túi xách, đúng là thiên đường nhân gian!
Vẻ mặt Sở Tử Đàn vô cùng hào hứng, sau đó đột nhiên thay đổi: Tôi nói với anh chuyện này để làm gì chứ, trúng thưởng lớn thì cũng không tiêu được bao lâu, những thứ này anh cũng mua không nổi.
Tần Tranh cười cười không nói.
Thưởng này của anh tiêu một đời cũng không hết!
Xe dừng trước cửa, hai người Sở Hiểu Đồng bước xuống đi cùng Tần Tranh về phía cổng lớn thì có mấy cô gái cười ha ha đi ra ngoài.
Khi thấy mấy người kia, sắc mặt Sở Tử Đàn đột nhiên thay đổi, đầu cũng cúi thấp xuống.
Nhưng cuối cùng vẫn bị người ta nhìn thấy.
Sở Tử Đàn! Tốt lắm, cuối cùng tôi cũng bắt được cô! Trộm dây chuyền của tôi còn không nhận, định trốn tôi đến khi nào đây?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play