Khóe miệng Tần Tranh hơi cứng lại, quyết định không vặn lại.
Nếu người ta đã không cảm kích thì anh cũng không cần phải nói nhiều.
Sở Kinh cũng không biết Tần Tranh quen người nhà họ Giang, ông ta cũng không dám nói gì, chỉ nghĩ cách nhanh chóng phá vỡ không khí ngột ngạt này.
Nhưng đúng lúc này cửa lớn có người nào gõ, bên ngoài vang lên một giọng nói: Xin hỏi anh Tần Tranh có ở đây không? Tôi là Giang Trạch của tập đoàn Giang thị, tôi đến để bàn về việc hợp đồng đã hẹn với anh hôm qua.
Người nhà họ Lý vừa rồi còn xem thường Tần Tranh lập tức sửng sốt.
Ai?
Giang Trạch tập đoàn Giang thị?
Đó không phải...
Đột nhiên Lý Khiêm mở to mắt, quay sang nhìn Lý Sùng Dương.
Lý Sùng Dương lập tức thấp giọng hỏi: Tiểu Khiêm, không phải tổng giám đốc tập đoàn Giang thị ở Dương Thành tên Giang Trạch sao?
Lý Khiêm lập tức gật đầu: Đúng vậy!
Trong lòng anh ta vô cùng chấn kinh, sao Tần Tranh lại biết Giang Trạch?
Lý Dung nhíu mày cười lạnh: "Có lẽ là trùng tên.
Lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm: Đúng vậy, tôi nói rồi mà, phế vật này sao có khả năng quen tổng giám đốc tập đoàn Giang thị được!
Tần Tranh nghe thấy tiếng, đứng lên đi qua mở cửa.
Sau đó anh đưa Giang Trạch vào giới thiệu với Sở Kinh: Đây là Giang Trạch, tổng giám đốc tập đoàn Giang thị.

Đây là bố vợ tôi, Sở Kinh.
Chào chú Sở, tôi biết công ty của chú, đáng tiếc tập đoàn Giang thị không phát triển về mảng dược, nếu không chắc chắn chúng tôi sẽ hợp tác với bên chú.
Giang Trạch đi vào, để đồ trong tay xuống đất rồi bắt tay Sở Kinh đang ngồi trên sopha.
Lúc này người nhà họ Lý mới nhìn kỹ, nhưng chỉ nhìn một cái...
Lý Khiêm lập tức nín thở.
Giang Trạch! Là Giang Trạch!
Chính là tổng giám đốc tập đoàn Giang thị Giang Trạch!
Lý Sùng Dương và Lý Dung cũng ngây người.
Lúc Lý Khiêm bắt đầu làm việc ở tập đoàn Giang thị, họ đã lên mạng tìm qua tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị là ai.
Gần đây mới tra ra được tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Giang thị ở thành phố Giang tên Giang Trạch, trên mạng còn có hình của anh ta.
Người trong bức ảnh đó chính là người trước mắt bây giờ!

Mặt người nhà họ Lý tím lại như màu gan heo, chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đau nhức.
Vừa rồi bọn họ còn châm chọc Tần Tranh căn bản không có khả năng quen biết người cấp cao, bây giờ tổng giám đốc của người ta trực tiếp tìm đến cửa!
Cái tát này thật sự là đau thấu tim gan!
Ba người nhà Lý Khiêm chột dạ, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Giang Trạch thấy ba người họ, tò mò hỏi: Ba vị này là?
Tần Tranh cười cười: Hàng xóm, không cần để ý.

Nói rồi Tần Tranh quay về phía phòng bếp nói.
Hiểu Đồng, đến đây một chút.
Sở Hiểu Đồng lập tức đi dép ra ngoài, ngồi bên cạnh Tần Tranh, mỉm cười nói: Sao vậy?
Lý Khiêm theo dõi từ đầu đến cuối, khi nghe Tần Tranh nói không cần để ý đến bọn họ thì suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Vợ chồng nhà họ Lý đã không còn dám lên tiếng, giờ phút này Lý Khiêm thấy Sở Hiểu Đồng vậy mà lại ngoan ngoãn ngồi cạnh Tần Tranh thì trong lòng càng bực bội hơn.
Hôm nay anh ta đến để khinh bỉ Tần Tranh!
Mãi cho đến ban nãy vẫn rất thuận lợi, anh ta vẫn khinh bỉ Tần Tranh.
Nhưng bây giờ anh ta không biết có nên đứng dậy rời khỏi nơi này hay không.
Đây chính là tổng giám đốc tập đoàn Giang thị Giang Trạch, anh ấy đến để bàn hợp đồng, em xem qua hợp đồng trước đi.

Tần Tranh đưa hợp đồng cho Sở Hiểu Đồng rồi cầm cốc rót nước cho Giang Trạch.
Anh Tần khách sáo rồi, hôm nay tôi có mang một số thứ đến tặng anh.

Giang Trạch vừa nói vừa đặt một hộp gỗ nhỏ lên bàn.
Đây là rượu mao tôi đặc biệt nói người ta cất đi, bình này từ năm 1930, rất dễ uống! Đàn ông nào cũng thích rượu ngon, anh chắc chắn sẽ thích!
Rượu được đựng trong một hộp gỗ đàn, cao khoảng 30cm, là một bình không quá lớn.
Người nhà họ Lý nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, ánh mắt lộ ra sự khinh thường, không phải đều là rượu sao, ai mà chưa từng thấy chứ, từ năm 1930 thì cũng chỉ là nhiều năm hơn mà thôi, quý hơn ở đâu được chứ?
Nói không chừng còn không bằng chai rượu cao lương mà họ mang đến đâu!
Rượu của họ còn là ủ thủ công nữa!
Tới còn mang quà nữa, bản hợp đồng này của anh chính là quà rồi.

Tần Tranh cười khổ, Giang Trạch này cũng quá khách sáo rồi.
"Đây cũng đâu có gì nhiều đâu, một bình này cũng hơn một nghìn vạn thôi.

Giang Trạch vẫy tay, đối với anh ta mà nói đúng là không quý.
Một lần đổ thạch đã là mấy ngàn vạn rồi, một bình rượu một ngàn vạn đúng là không quý.
Nhưng câu nói không có ý gì này của anh ta lại khiến mặt người nghe sưng vù.
Người nhà họ Lý vừa rồi còn khinh bỉ người ta nghe xong mặt ai cũng xanh lét đỏ bừng một loạt, một ngàn tệ!
Vừa rồi họ còn nghĩ không bằng rượu cao lương mình mang, một vạn tệ có thể giống với một ngàn tệ được sao?
Ngược lại Sở Kinh lại ngạc nhiên: Hả, đây đúng là đồ tốt! Tôi còn chưa từng uống qua loại rượu này đâu!
Ha ha, nếu bác trai thích thì còn rất nhiều, lần này tôi mang theo bốn bình, chú cứ từ từ thưởng thức.

Giang Trạch chỉ ba hộp gỗ nhỏ bên người.
Sở Kinh lập tức cười đến tít cả mắt: Được được, lát nữa ăn cơm trưa đừng đi, tôi nói vợ nấu thêm vài món nữa, chúng ta cùng nhau uống thử bình rượu mao này!
Đầu người nhà họ Lý cúi gần chạm cổ, nghe mấy người Sở Kinh cười ha ha nói chuyện, ba người họ lại không dám nói một câu nào.
Đúng là xấu hổ đến muốn độn thổ.
Sở Kinh như nhớ ra gì đó: Tần Tranh, nếu con quen với tổng giám đốc Giang rồi thì hỏi giúp anh Lý của con một chút đi.
Tần Tranh nhíu mày, cười cười nhìn về phía Giang Trạch.
Giang Trạch lập tức giữ vững tinh thần: Hỏi gì vậy? Có yêu cầu gì đừng khách sáo.
Người hàng xóm này của tôi.

Tần Tranh cố ý nhấn mạnh hai chữ hàng xóm: Nói sắp làm quản lý ở tập đoàn Giang thị Dương Thành chúng ta, muốn nhờ anh giúp chuyện tuyển chọn một chút.
Chuyện này sao, chuyện này rất đơn giản! Tôi vừa mới đến Dương Thành, giải quyết một số rác rưởi đi, người còn ở lại quả thật không nhiều.

Chức vụ quản lý này trong tập đoàn có mấy ngàn người, một câu nói thôi mà.

Giang Trạch cười ha ha.
Tên là gì, tôi nói người ta trực tiếp thông báo.

Vẻ mặt Lý Khiêm mâu thuẫn, cuối cùng vẫn miễn cưỡng cười ha ha nói: Lý Khiêm.
Làm phiền tổng giám đốc Giang rồi.
Giang Trạch cười không nói chuyện, trong lòng anh ta hiểu rõ tình hình bây giờ là thế nào.
Tần Tranh không nói gì, câu có mấy ngàn quản lý kia của Giang Trạch cũng đủ để dẹp sự khoe khoang của nhà họ Lý.
Một công ty có mấy ngàn người quản lý, anh lấy gì mà tự hào chứ?
Lúc này Sở Hiểu Đồng đã đọc xong hợp đồng, cô kinh ngạc nhìn Giang Trạch, lời nói ra càng khiến nhà họ Lý đau tim hơn.
Tập đoàn Giang thị muốn hợp tác với chúng tôi? Đưa cho chúng tôi 80% cổ phần? Anh phải biết rằng bên này tôi còn chưa bắt tay vào làm, sau này lượng tiêu thụ như thế nào tôi cũng không dám chắc chắn, lỡ như Giang thị bị ảnh hưởng...
Sở Hiểu Đồng thật sự bị nội dung hợp đồng dọa sợ.
Thuốc cao này có sức hấp dẫn lớn như vậy với Giang thị sao?
Không sao, cho dù tổn thất cũng tự chúng tôi bổ sung, tuyệt đối không để cô Sở phải bồi thường dù chỉ một chút.
Giang Trạch cười nói.
Hơn nữa từ khi bắt đầu tôi sẽ điều một công ty trực tiếp gia công, người giám sát tôi cũng sẽ tự tìm, cô chỉ cần phụ trách cung cấp phương thuốc và thuận tiện kiểm tra sổ sách là được.

Tất cả các việc khác đều do Giang thị phụ trách.
Nói cách khác, từ giờ trở đi, cô Sở chính là đại cổ đông thứ hai của công ty mỹ phẩm Giang thị, ở Dương Thành, địa vị của cô ngang bằng với tôi.
Lời của Giang Trạch khiến người nhà họ Lý hoàn toàn ngây người.
Hợp tác?
Chủ động ôm lấy tất cả mọi việc, thiệt hại bọn họ bù, lợi nhuận nhà họ Sở nhận?
Sở Kinh cũng chấn kinh, không thể tin được mà nhìn Tần Tranh đang bình thản ngồi cạnh, bây giờ ông ta mới cảm nhận được nhà họ Sở nhặt được một bảo bối lớn như thế nào!
Trong lòng Sở Hiểu Đồng vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt vẫn cố gắng trấn định nhìn Tần Tranh: Anh cảm thấy thế nào?
Tôi cảm thấy có thể làm được, một mình em làm, chắc chắn không có công ty nào có thể phát triển mảng trang điểm nhanh chóng được.

Giang thị vốn là một tập đoàn lớn, có đường dây tiêu thụ của bản thân, đối với em chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu.
Nghe Tần Tranh nói vậy, trong mắt Sở Hiểu Đồng sáng lên, lúc này cô mới gật đầu: Được!
Cô cúi đầu ký tên, sau đó đưa tay ra với Giang Trạch: Tổng giám đốc Giang, hợp tác vui vẻ!
Giang Trạch cười to: Hợp tác vui vẻ!
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng hơi dao động, cô nhớ ngày cô từ chức ở công ty mỹ phẩm, Tần Tranh từng nói anh sẽ khiến đồ mỹ phẩm của họ đi đến khắp cả nước!
Nhưng Sở Hiểu Đồng không ngờ rằng điểm khởi đầu của họ lại cao như vậy!
Chỉ riêng khởi đầu cũng đủ để cô giẫm công ty ngày trước xuống dưới chân!
Hợp đồng này tôi phải gửi cho cậu Giang nên không ở lại thêm được.

Giang Trạch đứng lên định rời đi.
Sở Kinh vội vàng nói: Cùng ăn cơm trưa chứ?

Tần Tranh cười cười: Nếu như bận thì anh cứ đi đi, rảnh thì ở lại ăn bữa cơm cũng được.
Giang Trạch cười khổ: Đúng là rất bận, tôi vừa đến đây chưa được một tháng, có quá nhiều việc cần xử lý.

Lần sau, lần sau tôi mời mọi người đến khách sạn ăn một bữa, đến lúc đó sẽ tạ tội với mọi người!
Tần Tranh vẫy tay: Đi đi, gặp lại sau.
Giang Trạch rời đi, sảnh lớn nhà họ Sở lập tức chìm vào sự yên tĩnh.
Lâu sau đó Lý Sùng Dương mới lúng túng cười ha ha: Tần Tranh thật quá tiến bộ rồi, ha ha.
Đâu có đâu có.

Sở Kinh vội vàng khiêm tốn: Chuyện của Tiểu Khiêm cũng coi như xong rồi, sau này có chuyện gì cháu cứ tìm em Tần, trong khả năng thì thằng bé chắc chắn sẽ giúp.
Mặt Lý Khiêm còn khó coi hơn cả khóc, không ngừng gật đầu: Được, em trai Tần, sau này làm phiền anhLu.
Tần Tranh cười: Không sao, đều là hàng xóm nha.
Lý Dung ở bên cạnh không lên tiếng, lúc này mặt bà ta hơi đỏ, không phải giận cũng không phải khó chịu, cơ thể bà ta có chút khó chịu.
Lý Sùng Dương là người đầu tiên phát hiện, ông ta nhanh chóng cúi đầu: Sao vậy? Bệnh cũ tái phát sao?
Lý Dung khó chịu che ngực: Lúc trước đã cảm thấy nặng ngực, có lẽ vừa rồi gió lạnh thổi nên bây giờ hơi khó chịu.
Lý Sùng Dương nghe xong hiểu ngay, căn bệnh này của Lý Dung xuất hiện ngày trước khi tức giận, chỉ sợ hành động ban nãy của Tần Tranh khiến bệnh cũ của Lý Dung tái phát.
Đúng lúc lần này qua đây tìm Đường thị nổi danh Trung y nhìn xem, không ngờ hôm nay lại phát bệnh, mau gọi xe cứu thương đi.

Lý Sùng Dương đưa tay cầm điện thoại.
Sao vậy? Sở Kinh nhanh chóng đưa nước cho Lý Dung: Uống nước từ từ thôi, nước nóng.
Bệnh cũ tái phát, bệnh phổi.

Lý Sùng Dương khẩn trương.
Lý Khiêm cũng nhanh chóng đứng dậy vỗ ngực cho Lý Dung.
Bệnh phổi? Ôi chao không phải là bị bệnh sao, gọi xe cấp cứu làm gì chứ, để Tần Tranh xem chút là được rồi.

Sở Kinh nhanh chóng nói với Tần Tranh: Đến xem thử cho dì Lý đi con.
Tần Tranh quay đầu nhìn sang, gật đầu định tiến lên.
Lý Khiêm lập tức đứng dậy ngăn trước mặt Lý Dung: Cút đi! Anh có tiền thì sao chứ, cũng chỉ là một bác sĩ phòng khám mà thôi! Loại bệnh này không phải là thứ anh có thể chữa được, tôi sẽ không để anh khám.
Bố, gọi cấp cứu đi.
Nói rồi anh ta lạnh lùng nhìn Tần Tranh: Anh đừng hòng đụng vào mẹ tôi!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play