Tôi và Khương Tiểu Hồi cứ thuận theo tự nhiên
Nếu cuộc sống chỉ còn lại có nửa năm — vậy tôi nên trải qua thế nào đây?
Tôi quyết định đi chết, trước khi chết sẽ kéo kẻ sát hại con gái mình theo chôn cùng; kế hoạch đã được tính toán kỹ cưỡng, nhưng lúc thực hiện lại gặp phải vô vàn khó khăn.
Sau đó tôi quyết định từ bỏ, cả người lại thấy nhẹ nhàng.
Cuộc đời tôi là một chuỗi dài hối hận, nhưng nếu làm lại lần nữa thì có thể tôi vẫn lựa chọn như vậy.
Hối hận gả cho Trịnh Thành Cương, nhưng không hối hận rời khỏi nhà.
Hối hận bảy năm qua chưa bao giờ về huyện Năng tự gặp trực tiếp Ninh Ninh, nhưng không hối hận bảy năm phiêu bạt làm công bên ngoài.
Hối hận, là cảm thấy mình đã lấy phải cái lựa chọn tệ hại nhất trong hai phương án rác rưởi. Nếu được lựa chọn lại thì có khi kết cục sẽ còn tệ hơn nữa.
Trong đời tôi chưa bao giờ có sự lựa chọn tốt đẹp nào, mãi luôn là tệ hại so kè với xấu xí. Ở nhà chịu đòn roi của ba, hay là gả ra ngoài chịu cơn hành hung của Trịnh Thành Cương đây? Ném tiền cho bà nội Ninh Ninh trong suốt bảy năm, hay là trở về sớm để rồi phát hiện sự thật và không biết nên trải qua mấy năm kế tiếp như thế nào?
Mặc dù tôi là kẻ ích kỷ xấu xa trước giờ chỉ lấy ý nghĩ của bản thân làm cơ sở chuẩn, tự suy xét cảm nhận của mình, nhưng cũng chỉ là vớt lấy đám phân dễ cầm nhất trong đống phân gớm ghiếc kia; chưa từng có một sự chọn lựa tốt đẹp nào đến với tôi, khiến tôi có thể bỏ mặc đống cặn bã này để ngẩng đầu lên toàn tâm toàn ý chọn điều đó.
Dẫu là ích kỷ, nhưng tôi chưa bao giờ sống theo cách mình muốn.
Là một kẻ thất bại hoàn toàn, một kẻ không ngừng thỏa hiệp và nhượng bộ, không có một chuyện gì đáng vui mừng trong cuộc đời.
Giết người nghe thì hả lòng hả dạ đấy, nhưng cũng phải thỏa hiệp đền cả bản thân vào. Một lựa chọn gắng hết sức lực, quyết liệt không để lại đường lui luôn là không ngừng leng ka leng keng rơi rớt các bộ phận, tôi không biết chính mình còn bao nhiêu thứ có thể ném đi để đổi lấy cái lựa chọn đó nữa.
Lần đầu tiên một lựa chọn tốt lấp lánh ánh vàng hiện ra trước mặt tôi là ở trong nhà Khương Tiểu Hồi.
Mấy thứ đồ trang trí trẻ con trong ổ của con thỏ này khiến cả người tôi cảm thấy khó chịu, người đâu đã hai mươi mấy gần ba mươi tuổi rồi mà còn vô tư thích những thứ trẻ con như vậy. Hình như đây là một cô gái được sống trong tình yêu thương chở che tới lớn, chỉ cần được người quan tâm một chút là lộ ra vẻ mỏng manh quen được trông nom — tôi chỉ tiện tay chăm sóc một tí trong kì hành kinh là cô ấy dễ dàng đặt mình ở vị trí được chăm lo, tựa như đã quen được người khác đối xử tử tế, trời sinh là thú cưng, thụ động, yếu đuối, có cá tính riêng nhưng không biết cách từ chối.
Cô ấy không biết đưa ra lựa chọn, cô ấy không có mong muốn gì cả.
Cô ấy giống như một con thỏ nuôi im lặng, bị thế giới bên ngoài cắn bị thương mà cũng không chịu phát ra âm thanh. Cô ấy sống trong sự lặng lẽ chịu đựng, gần như không kêu la tiếng nào, mãi cho đến khi tôi bỗng dưng hiểu được rằng thì ra lương tâm cô ấy đang quấy phá, cô ấy cảm thấy tội lỗi với cái chết của Ninh Ninh, nhưng trong nháy mắt khi tôi phát hiện điều này thì cô ấy đã đẩy tôi ra khỏi nhà.
Kể từ ngày đó, tôi biết cô ấy không phải là thú cưng của bất kỳ kẻ nào, chỉ là cô ấy còn chưa phát hiện bản thân mình là chủ mà thôi.
Cô ấy chịu đựng và chấp nhận chỉ là vì cô ấy tự nguyện làm điều đó, môi trường giáo dục từ nhỏ đến lớn bảo cô ấy rằng kiên trì nhẫn nại là quang vinh. Cô ấy không biết đưa ra lựa chọn là bởi vì đã có Chúa giúp cô ấy chọn suốt từ thưở lọt lòng cho tới lớn, mà sau khi đã rời bỏ Chúa rồi, thì một ngày nào đó cô ấy sẽ nhận ra rằng sức mạnh của cuộc sống đang nằm trong tay chính mình.
Một người không biết mình đang nắm quyền kiểm soát cuộc sống của bản thân thì sẽ đi thăm dò trong vô thức, đầu tiên là phát hiện ra thứ mình không muốn, cô ấy không muốn tôi giết người. Sau đó cô ấy tìm kiếm thứ mình muốn, tuy là đầu óc lơ mơ hồ đồ chạy theo tên nhóc đồng nghiệp kia tới thành phố, nhưng cũng là đang khám phá điều mình muốn — sau đó cuộc sống cô ấy muốn có gần như là được thành lập dựa trên tưởng tượng của tôi.
Đi ngắm biển, đến phấn đấu ở một thành phố đáng sinh sống.
Đây là một lựa chọn sáng chói ánh vàng, chỉ cần tôi từ bỏ thù hận, từ bỏ chuyện giết Trịnh Thành Cương, từ bỏ ý nghĩ kết thúc cuộc đời vô nghĩa của mình là tôi có thể nỗ lực hướng đến mục tiêu tốt đẹp này.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, lựa chọn tốt và xấu cách biệt nhau lớn đến như vậy, lựa chọn tốt sáng rừng rực trên khuôn mặt Khương Tiểu Hồi, còn lựa chọn xấu thì nhạt nhòa không thấy rõ. Nếu tôi lựa chọn Khương Tiểu Hồi, chắc chắn tôi sẽ không hối hận lúc nhớ lại sau này — nhưng mà một lựa chọn tốt như vậy, gần như không hề có rào cản gì, hệt như là bày ra hai con đường trước mặt con mèo, một con đường dẫn thẳng đến nơi có hộp thức ăn ngon lành, một con đường khác thông ra chỗ bác sĩ chuẩn bị cắt buồng trứng, không có một con mèo nào sẽ chạy đến bệnh viện thú cưng tự chuốc lấy đau khổ. Hiện tại trước mặt tôi là sự lựa chọn hiển nhiên như vậy.
Nhưng tôi vẫn chần chừ.
Tôi chưa bao giờ thực sự có được thứ mình mong muốn, thế nên hết thảy trước mắt này đều như là ảo giác.
Cũng không phải là quá mức tốt đẹp, nhưng rất là không chân thật.
Tựa như buổi sáng tỉnh dậy có thể nhìn thấy Khương Tiểu Hồi trên chiếc giường sa lông ngủ nhiều cũng thấy rất thoải mái, người mới vừa tỉnh ngủ luôn chẳng có vẻ gì đẹp đẽ, mà đây cũng không phải là bộ điện ảnh duy mỹ với hai con người trang điểm kỹ càng ngồi đối diện nhau dưới ánh đèn dịu nhẹ, mà chỉ là một buổi sáng nhếch nhác với ghèn mắt và vết nước bọt. Vì ngủ cả đêm trong phòng khách nên cần phải mở cửa sổ thông gió, mái tóc ngắn của Khương Tiểu Hồi chỉa lung tung khắp nơi, còn cả người tôi thì đẫm mồ hôi sau giấc ngủ, chẳng có chỗ nào có thể xem là đẹp đẽ hết.
Chính là một buổi sáng như vậy.
Nhưng nó lại cực kỳ không chân thật.
Cho đến giờ tôi vẫn không thể hiểu được chuyện về mình và Khương Tiểu Hồi, tại sao hai người phụ nữ chưa từng quen phụ nữ lại đến với nhau, hết thảy cứ diễn ra tự nhiên như vậy.
Những cảm xúc kỳ lạ và ham muốn tự nhiên trào dâng trong lòng, Khương Tiểu Hồi trong mắt tôi mềm mại như một con thú nhỏ lông xù xù, chỉ cần không bị dị ứng thì không có cách nào nhìn thấy em ấy mà lại không đưa tay ra véo lỗ tai, túm hông em ấy, xách cái đuôi vô hình đến lúc lắc trước mặt gừ gừ một tí. Dường như Khương Tiểu Hồi mang theo một bộ lọc thần kỳ, đến khi tôi nhìn lại thì em ấy từ một người con gái đã lớn đầu rồi mà còn trẻ con như vậy biến thành một cô gái đáng yêu, tôi chưa bao giờ đối xử với một người cùng giới giống thế này cả.
Phần lớn thời gian tôi không suy nghĩ về những việc này mà chỉ hành động theo bản năng và trực giác của mình.
Mãi đến khi em ấy nói muốn đi chơi với Lý Dũng Toàn, tôi cũng tiện thể rủ em ấy đi bơi. Khương Tiểu Hồi nói hết sức rõ ràng rằng em ấy cảm thấy rất cô đơn.
Vì vậy tôi nhận ra tình cảm của em ấy đang mông lung nảy mầm, không tự giác phàn nàn về kẻ rách nát tôi đây; nước chảy, bể cá, dùng hình ảnh ẩn dụ che lấp, nhưng tôi có thể nghe hiểu, hơn nữa có thể hiểu được rất rõ ràng.
Có một ngày, tôi bịa chuyện mình nhìn thấy hồn ma với em ấy, mặt Khương Tiểu Hồi tái hẳn đi. Hôm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, em ấy cướp điện thoại của tôi, ngang ngược không giống như một cô thỏ nhút nhát, những chuyện đó là hành vi vượt quá giới hạn, không phù hợp với tính cách em ấy — rồi sau đó tôi tìm được hiệu trưởng trường Ánh Sáng, tôi không biết cô ta đã nói những gì với Khương Tiểu Hồi, nhưng tôi cố tình nói rất nhiều thứ để thấy phản ứng của em ấy.
Ngày đó trông Khương Tiểu Hồi hung dữ hệt như tay quái xế đêm khuya chạy đến đón tôi, thắng xịch xe lại tựa như cô nữ chính oai vệ trong phim điện ảnh.
Em ấy vung tay lên, dõng dạc tuyên bố muốn quản chuyện này tới cùng, em ấy phải can thiệp vào việc báo thù của tôi, mục đích của em ấy chính là ngăn cản tôi ra tay giết người. Nhưng tôi lại không cảm thấy ghét em ấy, leo lên xe; làn gió đêm vuốt ve chiếc áo thun trên người kia, khắc họa vòng eo mảnh khảnh, Khương Tiểu Hồi vừa gầy gò vừa ốm yếu đến mức tôi cũng ngại không dám đặt tay lên đó.
Khương Tiểu Hồi nói ẩu nói tả, nói những câu vô nghĩa về Khương Tử Nha, về Cam Đáo Phu, chuyện này cũng thật không giống em ấy, rặt một mùi hoảng hốt không biết lựa lời nói.
Nhưng không rõ vì sao mà những lời cay nghiệt trong lòng bỗng dưng không thể tuôn ra được.
Nếu tôi vẫn nhất quyết muốn giết Trịnh Thành Cương, quãng đời còn lại chỉ kéo dài nửa năm — tôi nên trải qua như thế nào đây?
Tôi vẫn luôn tự hỏi mình vấn đề này, thế là sự sống và cái chết đã trở thành mâu thuẫn cực lớn với nhau.
Nếu tôi chọn giết người thì tôi phải xa cách Khương Tiểu Hồi, con người tôi còn thừa nửa năm này sẽ giống như một cái xác không hồn.
Nếu tôi không giết người thì tôi sẽ yên tâm ở bên Khương Tiểu Hồi, quãng đời sắp tới của tôi sẽ dài hơn nửa năm.
Đây là hai lựa chọn hết sức dễ dàng, nhưng tôi không rõ đến cùng vì sao bản thân lại chần chừ, do dự trước cái lựa chọn giết người hả dạ mang ánh đao lạnh thấu xương, dứt khoát cắt đứt mạng sống còn lại của mình để giải quyết triệt để chuyện này.
Khương Tiểu Hồi lại gửi một tin nhắn khác. Ba mươi hai tin nhắn chưa đọc.
Tôi vẫn là nhấp mở, dòng tin mới nhất là một biểu tượng cảm xúc con thỏ khóc thút thít.
Sau đó thêm một tin nhắn mới bắn ra:
Thỏ Thỏ: Em bám người quá đi (1).
Thỏ Thỏ: Lần sau chị bận có thể nhắn em trước không vậy. Em lo lắm.
Thỏ Thỏ: Em nghe thấy bên chị có tiếng gì lớn lắm.
Thỏ Thỏ: Em có thể đến gặp chị được không?
Em ấy có biết Trịnh Thành Cương đã ra tù chưa? Em ấy có hay chăng tôi đã biết điều này.
Lúc này tôi đang ngồi trong nhà Trịnh Thành Cương, lấy cưa phá khóa, bình tĩnh ngồi trên cái giường đất, con dao nằm im trong tay. Khi tôi vừa nhận điện thoại thì hắn trở về, bất cẩn đâm đổ giàn nho đang xây dở trong sân.
Hắn đang ở trong ngôi nhà thuê mà chúng tôi từng sống trước đây, sau khi ra tù thì thuê lại nó. Số tiền tôi gửi về bảy năm qua đều ở trong tài khoản của bà già kia, bây giờ chúng nó là của Trịnh Thành Cương.
Lúc tôi đến ngân hàng để sắp xếp lại số tiền tiết kiệm của mình, kế hoạch tương lai của tôi và Khương Tiểu Hồi vừa mới bắt đầu — thì tôi thấy Trịnh Thành Cương từ ngân hàng bước ra.
Hắn mất tới mười một phút mới vào được nhà, uống say túy lúy ngã xuống đất, người gầy trơ như bộ xương khô cứng, nằm trên mặt đất gãi bụng, mơ mơ màng màng trông thấy tôi ngồi trên giường đất.
Hắn cho rằng đây là giấc mộng, hô hố cười: "Con khốn. Mày ngon thì đừng có vác mặt về đây."
Sau đó hắn duỗi thẳng tay, nằm ngay đơ không nhúc nhích.
Tôi đẩy lưỡi dao ra, ngẩn người nhìn Trịnh Thành Cương. Hắn già đi thật nhanh, cái tra tấn giày vò của ngục tù khiến hắn trở nên vô cùng xa lạ, vừa đen mà vừa ốm, không còn vẻ cao ráo điển trai như trước nữa.
Bây giờ có hai lựa chọn bày trước mặt tôi: giết hắn, hay là không giết hắn.
Tôi trả lời Khương Tiểu Hồi: Điện thoại chị sắp hết pin rồi.
Thỏ Thỏ: À, chị không sao chứ?
Cam Linh: Em đừng lo, chị quên sạc điện thoại thôi, tối mai chị qua chỗ em nha?
Thỏ Thỏ: Dạ.
Lừa dối xong, tôi ngồi im tại chỗ; Trịnh Thành Cương một chốc thì thở hổn hển một chốc lại hét to, một lát sau thì hu hu khóc nấc, kêu lên mẹ ơi.
Làm sao hắn có thể, làm sao hắn lại dám, hắn có tư cách gì chứ?
Tôi chợt bật người khỏi cái giường đất, đẩy lưỡi dao rọc giấy ra, xoẹt xoẹt xoẹt —
Bốn bề vắng lặng như tờ, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thùm thụp, thùm thụp.
"Mẹ, mẹ. Mẹ ơi — " Ninh Ninh dài giọng.
Tôi hỏi: "Sao vậy?"
"Mẹ có biết gấp thuyền giấy không?"
"Mẹ không biết, chờ ba con về thì hỏi ba đi nha."
Vì thế con bé chờ Trịnh Thành Cương trở về, con bé tin là ba nó biết xếp thuyền giấy.
Nhưng mà ngày đó Trịnh Thành Cương không về nhà, con bé ngồi chờ ở ngạch cửa. Tôi bảo con vào nhà nhanh đi, đừng để muỗi bay vào nhà đấy.
Con bé vẫn muốn xếp được thuyền giấy, giáo viên trên trường đã dạy cả lớp xếp thuyền, ai ai cũng biết cách làm, riêng nó ngốc nghếch nên còn chưa học được.
Tôi nói thôi được rồi, để mẹ làm thử xem.
Con bé lấy tờ giấy ra, tôi nhìn sách giáo khoa gấp được một con thuyền xiêu vẹo, đặt vào tay nó: "Con học xong thì đi ngủ đi."
"Giáo viên còn dạy tụi con xếp hạc giấy nữa đó."
Cái đó thì tôi biết, nhưng mà người tôi đã mệt lử nên bảo con bé ngày mai lại xếp đi.
Con bé chưa bao giờ học được cách xếp hạc giấy, mẹ cha mày Trịnh Thành Cương, mày chết mẹ mày đi thằng chó đẻ, ba mày chết sớm mẹ mày dột từ trên nóc dột xuống, chính mày là đứa giết người, chính tay mày giết chết con gái ruột của mày! Nó chờ mày về nhà dạy nó xếp hạc giấy, nó lúc nào cũng tin là mày còn yêu nó hơn cả tao yêu nó, nó nói ba của nó là người ba tốt nhất thế giới!
Mày có cớ gì mà gọi mẹ mày đây hả, mày lấy tư cách gì mà ra tù trước hạn, thậm chí còn tước đi nửa năm suy nghĩ của tao. Khương Tiểu Hồi đang rất hào hứng lên kế hoạch cho chuyến du lịch tốt đẹp sắp tới kia, mày có quyền gì mà tự dưng nhảy ra trước mặt tao, cầm tiền bảy năm của tao uống thành đống cứt nhão —
Thế nên tao biết rằng chỉ cần tao chọn buông tha mày là tương lai tươi sáng sẽ rộng mở chào đón tao, Khương Tiểu Hồi và tao sẽ đi du lịch, đi ngắm biển, đến một thành phố khác, dù là về sau có tách ra thì tao cũng đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc và có được cuộc sống như ý muốn — nhưng tao vẫn muốn lựa chọn giết chết mày.
—
Chú thích:
(1) Thỏ Thỏ: nguyên văn là 兔砸 (tù zá), nghĩa là "thỏ", cũng đồng nghĩa với từ "thỏ" bình thường là 兔子 (tù zi), nhưng 兔砸 nghe vui tai hơn.
(2) Mọi người có thể xem thêm phim Hồi ức của Matsuko (Memories of Matsuko) để ngấm thêm chương này nha.
Tấn Giang:
ID a5niong — 09/08/2022:
Thật ra chỉ cần úp mặt tên khốn bét nhè đó vào gối đầu rồi vờ như có sự cố ngoài ý muốn là được rồi, dù sao chẳng ai muốn bôn ba vì hắn đâu, đang tâm giết chính con gái ruột của mình kia mà.
Hay là cô ấy chỉ chấp nhận dao trả dao đâm lại hai nhát, hơn nữa nhát thứ hai phải đâm đúng vào cổ vậy nhỉ.
>> ID 64501416 trả lời — 13/02/2024:
Cần gì phải làm thế chứ, thằng khốn nạn như vậy sẽ không sống được lâu đâu.
ID Kem Soda — 28/12/2023:
Đọc mà thở không nổi luôn.
ID Theo đuổi — 25/11/2022:
Làm tôi nhớ đến Sài Tĩnh Hoan.
>> ID Không có nickname trả lời — 23/01/2023:
A... Tiêu Lẫm...
>> ID Mứt táo gai nhức nách đỉnh chóp trả lời — 03/03/2023:
Nhược Thủy PTSD...
>> ID Lục Liệt trả lời — 14/11/2023:
Không ngờ có thể nhìn thấy Nhược Thủy ở đây, aaaa khóc mù mắt tui :((((
Chú thích: Nhược Thủy là truyện BHTT của tác giả Mộ Thành Tuyết, và phong cách viết của chị tác giả này thế nào thì mọi người có thể nhớ đến bộ Bà Sa...
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Đúng là khó có thể buông bỏ, khó mà tiêu tan, tất cả đều là đống đổ nát, đều là đống đổ nát.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Aizzzz...
ID Minh Huyễn — 05/11/2022:
Chắc xung quanh căn nhà này không có camera đâu, 1 đứa mới ra tù buổi tối say xỉn bị đột tử thì cũng hợp lý, dù sao làm gì có ai lo lắng giùm hắn đâu. Hà tất phải tự mình ra tay chứ, chỉ cần đóng chặt cửa sổ rồi mở bếp than là được rồi, loại người này thật không đáng tồn tại, hừ.
ID Ôn Tửu — 27/08/2022:
Khó chịu quá khó chịu quá khó chịu quá!
ID Vol — 08/08/2022:
... Những gì cô ấy cảm thấy là có lý. Tất nhiên với góc nhìn của tôi thì tôi vẫn hy vọng...
ID dxfonder — 23/07/2022:
Tối qua chị Linh còn hứa hẹn với Thì Là sẽ rời khỏi huyện Năng, hai người sẽ đến thành phố lớn sống cùng nhau mà. Làm sao có thể xúc động như vậy chứ? Nếu ra tay giết hung thủ thật thì cuộc sống của Thì Là sẽ không thể được cứu chữa nữa.... Aizzz...
>> ID 1203 trả lời — 30/07/2022:
Sao có thể nói đây là bốc đồng được vậy?
>> Âu Dương 囧 trả lời — 07/08/2022:
Ai mà nhịn nổi được đây hả?
ID Giữa giờ giải lao — 29/07/2022:
Đây là chương yêu thích của tôi.
Tác giả viết rất xuất sắc. Đây là lần đầu tôi đọc truyện ở ngôi thứ nhất, sống động đến mức tôi thấy đắm chìm trong thế giới của họ, thật sự là tuyệt vời.
Thật tiếc cho Ninh Ninh, cuối cùng cô bé còn chưa học được cách xếp thuyền giấy. Cô bé tin chắc bố mình là ông bố tốt nhất thế giới, kết cục này đúng là buồn lắm thay.
Tôi thật sự rất muốn ôm cô bé, cô bé nhỏ thật đáng thương.
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Đúng là rất khó để bình tĩnh lại được.
ID 50035840 — 24/07/2022:
Cam Linh cần phải bình tĩnh lại.
ID Cá trong chậu — 22/07/2022:
Tôi đã đọc đi đọc lại chương này rất nhiều lần, cảm nhận sức mạnh của ngôn từ nơi đây.
Đây vốn không phải là lựa chọn khó khăn, nhưng có chọn lựa thế nào cũng đều sẽ khiến nỗi lòng khó yên cả.
Cam Linh đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, cô ấy không chỉ nói từ bỏ ngoài miệng mà còn đi tìm nơi ở mới, cô ấy đưa ra một cái hẹn sang năm, cô ấy đang cố gắng buông bỏ chuyện này. Nhưng nếu cô ấy là Cam Linh thì không có chuyện cô ấy làm ngơ được với Trịnh Thành Cương. Suy cho cùng thì Cam Linh là mẹ của Ninh Ninh, Trịnh Thành Cương cầm tiền của cô ấy kiếm cho Ninh Ninh rồi uống bét nhè kêu mẹ hắn, thần thánh phương nào thấy được cũng không thể chịu đựng nổi. Tại sao có thể như vậy chứ?
Khương Tiểu Hồi có biết Trịnh Thành Cương đã ra tù không? Biết chứ. Một mình cô ấy chịu đựng sự bất an và sợ hãi, đồng thời thực hiện nhiều nỗ lực mà trước đây không làm được để cố gắng giải thoát cho Cam Linh dù là công sức mình có khả năng đổ sông đổ biển. Cô ấy tiếp nhận chuyện về tương lai của hai người, mang nỗi sợ hãi xen lẫn căm ghét với Trịnh Thành Cương, chịu đựng cái cực nhọc bức bối trong công việc, đôi khi phản kháng lại, đôi khi lại chấp nhận chịu đựng, và cũng có khi chờ mong, chuẩn bị sẵn sàng. Bất giác cô ấy đã thoát khỏi sự ràng buộc tên là Chúa, nếu có nhìn thấy những lời chỉ trích buộc tội trong ảo giác thì đã sao chứ? Cô ấy đã chọn đi ngắm biển với Cam Linh. Nhưng nói gì thì nói, có lẽ cô ấy cũng không tin rằng sẽ chẳng có chuyện gì không xảy ra.
Yêu nhiều hơn một chút, hận nhiều hơn một chút.
Cuối cùng sẽ như thế nào đây?
>> Tác giả trả lời — 22/07/2022:
Bình luận bạn viết luôn làm tôi... cực kỳ xúc động.
Tôi thật sự không muốn thấy bạn rời đi đâu.
>> Cá trong chậu trả lời — 23/07/2022:
Tôi sẽ không rời khỏi thế giới Ngưu Ngưu sáng tác ra đâu — bạn viết hay quá đi...
>> Tiểu Vi trả lời — 23/07/2022:
Tri âm khó gặp, hãy trân trọng nhau nhé!
ID Lôi Thư leisure — 23/07/2022:
Thật là không công bằng.
ID Thiếu Tiểu Ly — 23/07/2022:
Cam Linh nói mình là người rất ích kỷ, nhưng cho dù đã lên kế hoạch rất kỹ càng thì cô ấy vẫn không nhịn được khi đối tượng thù hận xuất hiện trước mắt.
ID Dạo này quanh tui có nhiều cô gái lắm đó — 23/07/2022:
Huhuhu cuộc sống bình an ngọt ngào quả là ngắn ngủi mà :((((
ID Bánh gừng cũ rồi — 23/07/2022:
Hợp lý đến mức tàn khốc.
ID Ngày về — 23/07/2022:
Lòng tôi nhức nhối chết mất thôi.
ID Nấm đùi gà luộc — 23/07/2022:
Cảm thấy khó chịu y như bị tống cho một cú vậy.
ID Thập Bát — 22/07/2022:
Trước giờ chưa từng có lựa chọn nào tốt đẹp mà chỉ là vớt lấy mớ phân dễ cầm nhất trong đám phân nhầy nhụa kia, dũng khí "tự mình chọn phân" của chị Cam quả là cực kỳ tỏa sáng và đáng kính nể.
Than ôi, chương này đau lòng quá đi. Tưởng như chị ấy đang bình thản kể lại chuyện trước đây, nhưng ẩn sâu bên trong lại là sự cay đắng, khổ cực đến ghê người.
ID momoko — 22/07/2022:
Em xin chị đó, dừng lại đi Cam Linh!!!
ID 19890530hyo — 22/07/2022:
Thực ra rất dễ hiểu tại sao Cam Linh lại chọn giết tên đó, nhưng chỉ là tôi thấy không đáng phải lãng phí mạng sống của mình cho một đứa thối nát như vậy.
ID ddd ding ding dang — 22/07/2022:
Thật khó để nói hết nỗi lòng của tôi, 2 chương trước tôi còn mong hai chị ấy đều quên đi chuyện này, nhưng đọc đến đây rồi thì nếu chị Linh có chọn như vậy thì cũng không phải là không được!
ID _DYKHILY_ — 22/07/2022:
Kể chuyện hay thật đó, thật sự là khó khăn quá đỗi...
ID Tiểu Vi — 22/07/2022:
Đoạn lựa chọn ở phần sau rất xuất sắc! Cảm giác bất lực sâu sắc được nêu bật lên, khắc sâu vào lòng người đọc. Trước giờ cô ấy đều chỉ vớt lấy mớ phân gần nhất từ một đống kinh tởm, thực sự là tệ hại không thể tệ hại hơn được nữa.
ID URBETNG — 22/07/2022:
Nếu thật sự ra tay thì liệu tác giả sẽ viết đến phân đoạn chạy trốn chăng?
ID Sao phải nợ thơ đổi tiền rượu vậy — 22/07/2022:
Chị Linh ơi, hãy buông tha cho chính mình đi...
ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 22/07/2022:
Tôi lo lắm luôn đó, hai người cao bay xa chạy đi nha...
ID Có phải vì bạn đang ở núi này không — 22/07/2022:
Đừng mà chị Linh ơi! Thỏ Con còn chờ chị dẫn đi ngắm biển nữa mà!
ID Hoa hướng dương không hề hướng dương nữa — 22/07/2022:
Ngưu Ngưu yêu dấu ơi, sắp kết thúc rồi đúng không? Chán ghê, càng đọc càng hấp dẫn, mong đọc được nhiều chương tiếp theo quá đi!
ID Một chuỗi vô nghĩa — 22/07/2022:
Tôi biết ngay mà QvQ, có phải là Cam Linh cũng bị giam 7 năm sau đó Thì Là chờ chị ấy ra tù không nhỉ?
—
Đoạn trích về "thuyền":
"Mẹ, mẹ. Mẹ ơi — " Ninh Ninh dài giọng.
Tôi hỏi: "Sao vậy?"
"Mẹ có biết gấp thuyền giấy không?"
"Mẹ không biết, chờ ba con về thì hỏi ba đi nha."
Vì thế con bé chờ Trịnh Thành Cương trở về, con bé tin là ba nó biết xếp thuyền giấy.
Nhưng mà ngày đó Trịnh Thành Cương không về nhà, con bé ngồi chờ ở ngạch cửa. Tôi bảo con vào nhà nhanh đi, đừng để muỗi bay vào nhà đấy.
Con bé vẫn muốn xếp được thuyền giấy, giáo viên trên trường đã dạy cả lớp xếp thuyền, ai ai cũng biết cách làm, riêng nó ngốc nghếch nên còn chưa học được.
Tôi nói thôi được rồi, để mẹ làm thử xem.
Con bé lấy tờ giấy ra, tôi nhìn sách giáo khoa gấp được một con thuyền xiêu vẹo, đặt vào tay nó: "Con học xong thì đi ngủ đi."
"Giáo viên còn dạy tụi con xếp hạc giấy nữa đó."
Cái đó thì tôi biết, nhưng mà người tôi đã mệt lử nên bảo con bé ngày mai lại xếp đi.
------------
amocbinhphuong. wattpad, wattpad, wattpad.