Không đạt!
Tôi không ngủ được.
Chắc là do sa lông quá nóng, tôi rón ra rón rén đi mở máy lạnh. Bíp, Cam Linh xoay người, lặng lẽ nhìn tôi trong bóng tối như con mèo cảnh giác động tĩnh xung quanh. Tôi trở về vòng ôm ấp của Cam Linh, đầu vẫn miên man trăn trở thì bỗng Cam Linh khẽ lên tiếng.
Tôi quá mức ồn ào nên cần phải tập trung mới nghe được lời thầm thì của chị ấy: "... cũng có cảm giác sao?"
"Chị nói lại lần nữa đi, em không nghe được."
Vẻ mặt chị ấy như là tấm vải nhợt nhạt phơ phất trong bóng đêm với những đường cong mềm mại, chị ấy không lặp lại lời vừa nãy mà dùng đầu ngón tay thổi qua đường nét trên khuôn mặt tôi nhiều lần, một lát sau mới mỉm cười: "Bộ phim hôm trước xem chung với em đó."
"Phim nào vậy? 'Thành phố của Chúa' à? (1)"
"Cô gái da đen đi du lịch ấy."
"'Kì nghỉ cuối cùng' phải không?"
Cam Linh mỉm cười công nhận: "Rất cảm động."
Bộ phim này kể về niềm vui gia đình của những con người bình thường, người ở hiền thì gặp lành, ở ác gặp dữ, người xấu bị cảm hóa, người tốt trở thành bạn với tất cả mọi người. Tôi suy nghĩ một lát thì lòng bỗng căng thẳng, tiền đề của câu chuyện kia là Georgia chỉ còn lại một tháng thời gian nên cô ấy chọn lên đường đi du lịch.
Sinh mệnh Cam Linh cũng tồn tại loại đếm ngược này chăng? Thời điểm tháng một năm sau lập tức nhảy bổ vào đầu tôi, nếu cuộc sống chỉ còn thừa nửa năm, vậy trong lúc chờ đợi kẻ sát nhân thì Cam Linh chọn dành thời gian giải trí với tôi sao (2)?
Ý nghĩa chợt thoảng qua này hệt như một đám mây đen, tôi bỗng nhớ lời Cam Linh nói muốn đưa tôi rời khỏi huyện Năng, rồi tính toán sau này của chị ấy, còn phải đi buôn bán, còn muốn đi làm công, nhảy nhót lên xuống — mây đen tản đi trong phút chốc.
Cam Linh lại giải thích thêm cho câu nói của mình: "Vẫn là muốn ích kỷ một chút."
"Hở?"
"Để bản thân sống vui vẻ thoải mái hơn."
Tôi không rõ làm sao có thể diễn giải ra ý này từ bộ phim ấy. Lại nhớ đến buổi tối hôm đó cùng nằm với tôi trên cái giường nhỏ, trông Cam Linh như thể không kiềm được cơn săn mồi thôi thúc, chộp lấy mục tiêu trong miệng, có phải là cuối cùng cũng hạ được quyết tâm sau trăm ngàn lần tranh đấu trong lòng không?
Tôi càng khó ngủ hơn nữa, nghĩ đến Trịnh Thành Cương — con linh cẩu này chui ra từ lồng giam và rình mò ở gần chỗ chúng tôi. Tôi kinh sợ không thôi, cho nên không chờ đến lúc bàn về lịch trình đi chơi biển và rời đi huyện Năng, mặc dù còn chưa nói với Cam Linh nhưng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
"À." Qua một lúc lâu thì tôi mới đáp lại.
Cam Linh rũ mắt nhìn tôi mỉm cười, tay không an phận lần vào áo tôi.
Tôi cực kỳ không đúng lúc mà nhớ đến cái vuốt ve của Lộ Kim Thời. Ngón tay Lộ Kim Thời nhẵn nhụi không có vết sẹo mà chỉ có mùi thuốc lá, thổi qua thân thể của tôi tựa như cái cần gạt nước; tôi không biết cảm giác được vuốt ve dễ chịu đến chừng nào, tôi chỉ là một tấm ván làm bằng thịt, bị đo đạc trong vô thức. Nhưng ngón tay Cam Linh lại đầy vết sẹo, cái âu yếm của chị ấy vừa mềm mại mà vừa chân thực sống động hệt như là nhào nặn một nắm đất sét; tôi bị nắn ra hình ra dạng trong tay chị ấy, bắt đầu hơi chóng mặt, đầu óc váng vất che kín khuôn mặt.
Vất vả lắm mới giảm bớt được nhiệt độ trên người, tôi lại hỏi một câu cực kỳ mất hứng: "Chị có từng quen con gái không?"
Cam Linh mơ hồ hỏi: "Ý em là sao?"
"Không có gì..." Tôi hay bốc đồng nói mấy câu không đầu không đuôi trước mặt Cam Linh, không thể sắp xếp rõ ràng suy nghĩ trong lòng. Ngón tay tôi đang đánh một giai điệu không biết tên trên đầu vai chị ấy, tình tình tang, tình tình tang; Cam Linh hơi hé chăn, nhoài nửa người trên qua, nâng eo tôi lên rồi bắt đầu hôn và vuốt ve tôi như thể câu nói "hãy cân nhắc nhé" của chị ấy không hề thuộc phạm vi này, trước khi tôi đưa ra quyết định thì chỉ có thể đối chiếu bằng thân thể. Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không làm, Cam Linh dừng lại, tôi dựa vào đầu vai chị ấy, những lọn tóc ẩm của người nọ vương vãi chạm vào môi tôi.
"Em là người đầu tiên," Giọng Cam Linh thong thả, "Con gái."
Giới tính phía sau được giới hạn, tôi biết sau khi Cam Linh rời khỏi Trịnh Thành Cương thì còn quen người đàn ông khác. Chị ấy không nói rõ, tôi hỏi sâu thêm vào chuyện trước đây, Cam Linh rũ mi trả lời chị ấy cũng giống như tôi, cảm thấy bối rối với mối quan hệ đồng tính xa lạ tự nhiên mà thành này.
Nhưng trước giờ Cam Linh vẫn luôn chủ động hơn tôi, ngắm chuẩn tôi trong bụi cỏ, chỉ do dự một chút rồi thu mình vào tư thế săn mồi, trong khi tôi còn đang ngập ngừng di chuyển loạn xạ.
Hay chỉ là bạn bè thân thiết hơn bình thường thôi? Bạn thân chăng? Lòng tôi chỉ cần nghĩ như vậy thì lúc nhìn Cam Linh sẽ lập tức chột dạ, tôi đang trợn to mắt nói dối, hơi xấu hổ và cảm thấy có lỗi vì hoạt động tâm lý quá tích cực của mình. Cam Linh không rõ vì sao tôi lại ôm chặt chị ấy hơn, thấp giọng đặt câu hỏi — lần này tôi nhận ra đây là câu hỏi cách đây không lâu kia: "Em cũng có cảm giác với chị đúng không?"
"Chị nhất định phải hỏi sao?" Tôi hơi lưỡng lự.
"Chị có thể không hỏi, nhưng em cần phải nói." Thái độ Cam Linh có phần cứng rắn, nheo mắt trên gối đầu. Tôi há miệng ra rồi lại ngậm vào y như con cá nằm trên thớt xoắn xuýt vài phút, rồi cuộn tròn thành con sâu bướm, chống hai chân trước bò dậy, nhìn đôi môi đang mím lại trong dáng vẻ sắp nhoẻn cười của Cam Linh: "Em không giỏi ăn nói mấy."
Sau đó tôi trịnh trọng hôn chị ấy tựa như sâu bướm gặm lá cây; Cam Linh cười khúc khích trốn đi, nằm đến đầu bên kia khiến chiếc sa lông vang lên kẽo kẹt: "Em cân nhắc kỹ rồi à?"
"Ừm."
"Hay tại vì em không biết từ chối chị..."
Ấn tượng tôi không quen từ chối đã ăn sâu vào lòng người, Cam Linh một bên vừa lo lắng còn một bên thì từ từ tiếp cận, lại còn hỏi hợp tình hợp lý, tôi đành nén giận hô to: "Không có! Không có mà, em đã biết từ chối rồi, chị còn nói nữa là em — "
"Em đã học được cách từ chối thật rồi hả?"
"Em đã học được rồi."
"Chị muốn làm." Cam Linh đổi tư thế, đưa ra yêu cầu với giọng bình thản. Tôi không biết đây là đề kiểm tra hay là ý nghĩ thật sự của chị ấy, nhưng trước giờ Cam Linh luôn ăn nói dõng dạc như lẽ đương nhiên, việc đưa ra thỉnh cầu với tôi vốn là thật khó khăn, song Cam Linh lại có thể vận dụng thuần thục đến như vậy.
Ngẫm nghĩ một hồi mà tôi vẫn không biết đáp án nào mới là đúng, cứng đờ một lát mới trả lời: "Em, em từ chối..."
"Còn chưa học giỏi, nếu em muốn từ chối thì nói ngay đi chứ."
"Từ chối sớm hay muộn gì thì cũng giống nhau mà?"
Cam Linh chỉ cười: "Không giống đâu."
"A... Bây giờ em đã rành từ chối người khác rồi, lúc đi ngang qua người phát tờ rơi quảng cáo thì không phải cái gì em cũng nhận giống như trước nữa."
Cam Linh cười nghiêng ngả: "Được rồi."
"Em chỉ là khó có thể từ chối chị mà thôi."
"Em càng phải học được cách từ chối chị."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì chị rất ích kỷ, nếu một ngày nào đó chị không còn quan tâm em giống như bây giờ nữa, lúc chị giở thói xấu ích kỷ mà em quá nhân nhượng là sẽ chịu thiệt đó."
Người phụ nữ này thật khiến người ta nín lặng, không khí đang mập mờ êm đẹp lại bỗng dưng ngang phè xua đi hết. Cả tôi và Cam Linh đều không phải tuýp người lãng mạn, nếu kết hợp lại là sẽ trở thành bộ đôi hủy diệt bầu không khí, ấy thế mà chúng tôi lại cố tình bám lấy nhau, trong lúc đáng lẽ hẳn nên là làm vài chuyện yêu đương lãng mạn thì lại đi nói về một số kết cục không mấy tốt đẹp. Tôi lập tức lên tiếng: "Chị luôn làm như thể em là người vị tha lắm vậy."
"Em yếu đuối. Tính chị lại rất mạnh mẽ, nếu chị không thích em, mà chị lại tạm thời không thích người khác thì chị sẽ không chủ động để em đi. Bởi vì chị đã chiếm được thứ tốt rồi, phải nói sao đây nhỉ? Kẻ đã đạt được lợi ích rồi, thịt đến trong miệng là sẽ không dễ dàng nhả ra..."
Tôi chợt nghĩ đến chuyện Cam Linh và Trịnh Thành Cương, Cam Linh chọn rời đi Trịnh Thành Cương là vì chị ấy biết cự tuyệt, nhưng mà chị ấy cự tuyệt quá muộn — tôi không biết làm sao mình hiểu được điều này, Cam Linh đang cầm vết sẹo mười mấy năm của chính mình dạy dỗ tôi, đặt bản thân chị ấy vào vị trí của Trịnh Thành Cương.
Suy nghĩ một chút, tôi nói: "Chị có thể bắt nạt em."
"Không đạt."
"Nhưng nếu em biết chị cố tình đối xử không tốt với em vì chị không thích em, thì em sẽ rời đi."
"Không đạt, nhưng gần đúng rồi."
"Không có đáp án đúng đâu, Cam Linh, chị không phải là Trịnh Thành Cương, em cũng không phải là chị. Nếu về sau có chịu thiệt thòi thì em tự nguyện gánh vác bảy mươi phần trăm, để lại cho chị ba mươi phần trăm; em chịu ấm ức nhiều hơn một chút cũng không sao cả, chị vẫn có thể ích kỷ một chút. Bởi vì em là Khương Tiểu Hồi, em... ôi chao..."
Tôi bỗng bật ra câu nói rất mạnh mẽ kiên quyết, tức khắc cảm thấy ngượng ngùng, trở mình qua lại; chiếc sa lông không kham nổi sức nặng mà kẽo kẹt phản ứng.
Cam Linh thật nghiêm túc hỏi lại: "Sao em lại nghĩ bản thân mình hẳn nên chịu thiệt thòi nhiều hơn vậy?"
"Người tài giỏi thường nhiều việc đúng không, em, rất là kiên cường, có thể chịu đựng nhiều cảm xúc không tốt hơn..."
Nói xong tôi mới nhận ra lời này nghe giống như là đang bảo Cam Linh rất yếu ớt, nên lập tức lật tung cuốn từ điển chín năm giáo dục bắt buộc trong đầu để kiếm từ ngữ bù lại; còn Cam Linh lặng người thật lâu, đôi mắt sáng lên một chút, rồi yên lặng chuyển người đi. Tôi xỏ dép vòng qua đối diện chị ấy, rút khăn giấy ngồi xuống. Cam Linh không khóc, hình như là chị ấy kiềm lại, giơ tay để tôi bỏ hộp khăn giấy ra và khiến tôi ngã vào lòng chị ấy.
Chúng tôi không nói điều sâu sắc gì về tương lai nữa mà ôm nhau ngủ đến khi trời sáng. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ bện cuộc sống của Khương Tiểu Hồi tôi với Cam Linh lại thành một; bây giờ Cam Linh còn đang đi làm, tôi phải hành động nhanh hơn nữa, gấp rút rời đi huyện Năng, rời xa tên Trịnh Thành Cương kia.
Ngày hôm sau, tôi hết sức tập trung vào việc sưu tập cẩm nang, lịch trình du lịch, tìm kiếm những thành phố đáng sinh sống, đồng thời cũng kiểm kê tài sản và lên kế hoạch chuyển nhà.
Tôi sắp xếp các thông tin mình thích và gửi cho Cam Linh kèm theo vài câu phát biểu cảm nghĩ, hy vọng có thể trao đổi với chị ấy, nhưng có lẽ là Cam Linh đang bận, mãi mà vẫn chưa trả lời. Đến khi tôi ngẩng đầu lên từ đống trang web và ghi chú thì trời đã tối, tôi dụi mắt đứng lên rửa mặt, dọn dẹp các đồ vật dư thừa trong nhà thêm lần nữa. Nhìn lại lịch sử trò chuyện đã có hơn ba mươi tin nhắn, nhưng Cam Linh vẫn chưa phản hồi.
Có lẽ là đang bận chăng? Tôi chờ đến hơn tám giờ rưỡi mới gọi điện thoại qua.
Điện thoại tút tút vài tiếng thì Cam Linh bắt máy, ừ một câu: "Sao vậy em?"
Sau khi trở về từ thành phố thì tôi chưa từng gọi điện thêm lần nào cho Cam Linh, bỗng dưng lúc này không biết mở miệng thế nào, mà tôi lại là người trưởng thành rồi, mấy tin nhắn gửi đi chưa được trả lời mà tôi vẫn không hề tức giận, thật sự không để trong lòng.
Tôi muốn đánh cuộc gọi này đơn giản chỉ là vì cơn nhớ nhung bám người của tôi phát tác, nhưng lại không nói nên câu tôi nhớ chị ấy sau cả ngày không gặp, ấp úng hỏi: "Chị đang ở đâu vậy?"
"Chị đang ở ngoài, sao thế?"
"Không có gì đâu..."
Có tiếng va chạm dữ dội chợt truyền đến từ đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng vang lớn của một thứ gì đó bằng sắt đập vào vật cứng.
"Để chút nữa chị gọi cho em nha."
Giọng Cam Linh rất bình tĩnh, lúc ấy tôi đang đắm chìm trong thứ tình cảm lạ lùng tựa như một miếng gừng ngâm vào hũ mật, ngây ngất đến độ mất đi khả năng phán đoán, ừm một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được khẽ thầm thì: "Khoảng mấy giờ vậy chị?"
Nhưng Cam Linh đã ngắt máy, tôi cực kỳ vui vẻ gỡ mặt nạ đi rửa mặt, đột ngột cảm thấy có gì đó không đúng.
—
Tác giả:
Có bạn đọc muốn thấy góc nhìn của Cam Linh.
Chương sau nhé.
—
Chú thích:
(1) Thành phố của Chúa (City of God - Cidade de Deus trong tiếng Bồ Đào Nha) là bộ phim tội phạm Brazil được phát hành năm 2002-2003. Bộ phim kể về sự phát triển của tội phạm có tổ chức ở vùng ngoại ô Cidade de Deus qua cái nhìn của Rocket - một cậu bé da đen nghèo, quá sợ để trở thành tội phạm như những kẻ khác, và cũng quá thông minh để phải làm những công việc dưới đáy xã hội. Đây là một trong số ít các bộ phim khai thác vấn đề băng đảng một cách bạo lực và trần trụi, khắc họa thứ được gọi là "bạo lực đời thường" khi tất cả nhân vật xem đó là chuyện hằng ngày, khiến nó càng thêm phần đáng sợ.
(2) Từ gốc tác giả dùng là "tiêu khiển" (消遣), chỉ những hành động người ta thực hiện để giải trí, tiêu khiển trong lúc rảnh rỗi, hoặc để cho qua thời gian.
Từ này có thể dịch là "tiêu khiển, giải trí, giải buồn, đùa cợt, mua vui, chơi qua đường,..."
Có lẽ một số bạn sẽ không muốn đọc comment đâu:
.
.
.
Tấn Giang:
ID Đặng Vương Trác — 04/02/2024:
Đọc truyện giống này giống như đang được bác Ngưu dạy tôi cách yêu bản thân vậy đó. Tôi không biết cách từ chối người khác, luôn giúp đỡ, thường xuyên an ủi người ta; tôi đồng ý với mọi yêu cầu của bạn gái cũ, tôi không thể nói không, tôi không thể thờ ơ khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của người khác.
ID Lạc Dương Hoài — 17/12/2023:
???? Tui sợ quá!!!
ID Không có gu — 18/11/2023:
Hai người làm cho tui xem nào!
ID 56722447 — 24/08/2023:
Ngàn lần xin đừng BE aaaaaaaaa!!!!!
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Xin đừng xin đừng xin đừng xảy ra chuyện gì mà...
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Không có việc gì đúng không, tôi sợ quá đi!
ID Đại Ca Bụng Bự — 30/11/2022:
Trong ngọt ngào lại chứa dấu dao găm... Sợ đến mức không dám đọc chương sau...
ID xvhdebk41 — 03/10/2022:
Đọc mà con tim tui tan chảy rồi nè.
ID Điên cuồng còn hơn bạn — 13/09/2022:
Cổ bảo cô bắt nạt cổ kìa Cam Linh! Cô mà không đi thì để tui đi à nghen!!!
ID Ôn Tửu — 27/08/2022:
Tui thích xem cảnh hai người ve vãn tình tứ trong cuộc sống ngày thường lắm nha.
ID Vol — 08/08/2022:
Xin đừng xảy ra chuyện gì, ngàn lần cầu xin đừng có chuyện gì đó...
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Sao vậy?
ID 50035840 — 24/07/2022:
Xảy ra chuyện gì thế?
ID Vũ Nguyệt — 24/07/2022:
Truyện này hay đề cập đến tin thời sự trong thế giới thật, chẳng hạn như là tình hình dịch bệnh, phim ảnh, rồi chuyện Đường Sơn, khiến tôi dễ dàng cảm thấy rằng nhân vật chính đang thật sự sống ở một huyện nhỏ nào đó, đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.
ID Bạn gái của Mei Aihara — 23/07/2022:
Cam Linh đâm chết Trịnh Thành Cương hả?
ID Im lặng đi — 23/07/2022:
OMG xin đừng aaaa
ID 42147125 — 23/07/2022:
Tác giả viết thật là hay, cảm giác như mình không đơn thuần là đang đọc tiểu thuyết mà là đang khám phá số phận của hai cá nhân, thậm chí trong một số thời điểm nhất định còn có cùng cảm nhận giống như Khương Tiểu Hồi nữa. Ngoài ra còn có bàn luận về các cộng đồng trong xã hội và sự chuyển đổi tinh tế của tình cảm trong truyện, mình rất vui vì Tấn Giang còn có Ngưu Nhĩ Nhĩ đó!
ID Tôi không có xem nhiều đâu — 22/07/2022:
Hm?! Là tiếng dao đó phải không vậy?
ID Du khách mùa đông — 22/07/2022:
Trời ơi, tôi hơi sợ phải đọc chương sau...
ID _DYKHILY_ — 22/07/2022:
Ultr hồi hộp quá đi!
ID URBETNG — 22/07/2022:
Không phải là đánh nhau bằng vũ khí đâu đúng không?
ID Sao phải nợ thơ đổi tiền rượu vậy — 22/07/2022:
Là gặp phải Trịnh Thành Cương sao??
ID Có phải vì bạn đang ở núi này không — 22/07/2022:
Chết tiệt thật, đã có chuyện gì vậy?
Chờ mong góc nhìn của chị Cam ở chương sau.
ID Một chuỗi vô nghĩa — 22/07/2022:
Xong rồi xong thiệt rồi aaaa không phải là Trịnh Thành Cương đâu chứ hả, tôi nghĩ lúc này mà Cam Linh thấy hắn thì sẽ nổi điên lên mất...
ID Cá trong chậu — 22/07/2022:
Ái chà chà, lâu lắm rồi mới thấy có thông tin mới về chế Linh ngoại trừ công việc bình thường và quá trình săn thỏ đó. Đùng một phát là chơi lớn vậy luôn, đầu tôi lập tức tuôn ra một đống cảnh tượng luôn rồi nè.
Có thể Cam Linh đã biết tin Trịnh Thành Cương ra tù và động thủ rồi chăng?
ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó — 22/07/2022:
Cứu tui cứu tui, khúc gay cấn sắp tới rồi, tôi vừa mong chờ mà cũng vừa sợ hãi nữa!
—
Ed: "Yêu nhiều hơn một chút" là ý gì đây nhỉ? Yên bản thân nhiều hơn? Hay là yêu đối phương nhiều hơn?
Nhưng cả hai thật sự rất quan tâm đối phương, người thì liên tục nhấn mạnh vào tính xấu của bản thân, tự đâm vào vết sẹo của mình vì lo sợ người kia chịu đau khổ; còn người thì tình nguyện chịu bảy phần thua thiệt vì mình là người kiên cường, còn đối phương thì đáng được yêu thương và quan tâm sau nhiều sóng gió.
" Nếu về sau có chịu thiệt thòi thì em tự nguyện gánh vác bảy mươi phần trăm, để lại cho chị ba mươi phần trăm; em chịu ấm ức nhiều hơn một chút cũng không sao cả, chị vẫn có thể ích kỷ một chút."
"Em, rất là kiên cường, có thể chịu đựng nhiều cảm xúc không tốt hơn..."
Những câu nói này không hề chứa đựng bất cứ sự xem thường nào, mà chỉ thấm đẫm tình yêu thương rất đỗi chân thành. Cam Linh đã luôn mạnh mẽ và cứng cỏi trong suốt những năm qua, nhưng Tiểu Hồi cũng thật sự mạnh mẽ và kiên cường theo cách rất dịu dàng của riêng mình. Hai người đã trở thành nơi ấp ám mềm mại trong lòng nhau, vì người kia mà cố gắng trở nên tốt hơn.
-----------
amocbinhphuong - w a t t p a d . c o m