Tòa nhà cuộc sống sắp sụp đổ (1), tôi dùng vai chống đỡ sinh hoạt của mình trong dáng vẻ vững vàng của một người trưởng thành, nuốt bí mật Trịnh Thành Cương mới ra tù vừa thở hồng hộc vừa chạy bốn cây số rồi về nhà ăn sáng. Tôi hâm lại mấy món thịt kho, bánh kếp được bà chủ Lữ cho hôm qua (2), cuộn lại ăn chung với dưa leo và xà lách, đăng hình chúng lên bảng tin bạn bè; lượng thức ăn của tôi đã tăng lên trông thấy. Mới vừa ăn xong, Cam Linh thả "thích" cho tôi.
Tôi nhìn cái đầu sói hài hước của Cam Linh, lòng thầm hận sự tồn tại của Trịnh Thành Cương.
Để duy trì trật tự bình thường cần phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức, nhưng muốn phá hủy thì chỉ cần một cú đẩy nhỏ thôi là tất cả mọi thứ xung quanh sẽ nghiêng ngả, đổ sụp. Cuộc sống trở nên hỗn loạn, người ta sẽ phải hao tâm tổn trí làm lụng, tích lũy tài nguyên vật liệu mới có thể gầy dựng lại ngôi nhà của mình.
Khó khăn lắm mới có thể thiết lập lại một phần trật tự, thế mà kẻ phá hoại kia lại trở về, thậm chí không cần lộ diện mà vẫn có thể gây nên sóng to gió lớn.
Giấu diếm một bí mật, tôi lại bắt đầu có triệu chứng mang thai, buồn nôn, chóng mặt. Cam Linh nói muốn tới gặp tôi, tôi bấm điện thoại giả vờ suy nghĩ một lúc như không có chuyện gì xảy ra, rồi trả lời gần đây tôi đang rất bận tìm việc, đừng tới chỗ tôi.
Tôi khước từ Cam Linh với thái độ có phần lạnh nhạt; nhưng tôi không nói dối, tôi đang tìm việc làm thật.
Tuy nhiên cơ hội việc làm ở chỗ huyện thành nhỏ thế này thật sự rất ít, đối với những người không có trình độ học vấn cao như tôi thì càng hiếm hơn, chỉ còn lại những việc kiểu như hướng dẫn mua sắm, bán hàng, phụ bếp, bồi bàn, dọn dẹp vệ sinh này nọ. Tôi lại khá hướng nội, chọn tới lựa lui dăm ba bữa thì ứng tuyển làm bồi bàn ở một tiệm cá nướng mới mở; lương một tháng hai ngàn đồng cộng với hoa hồng cho tiền bia. Giờ làm việc từ bảy giờ sáng đến mười một giờ tối, được nghỉ từ hai giờ rưỡi đến bốn giờ rưỡi chiều; công việc buổi sáng không nhiều lắm, nhưng buổi tối là bận rộn nhất.
Chu Nhị Đình nghe được thời gian làm việc chỗ này thì than dài tại sao tôi không đến trung tâm chăm sóc sau sinh của bạn hiệu trưởng rồi học thêm kỹ năng làm bảo mẫu trẻ sơ sinh, không chừng thạo nghề xong có thể đi thành phố lớn. Vả lại tôi có năng khiếu tương tác tốt với trẻ con, nếu không muốn ra bắc thì có thể đến Hàng Châu, Thâm Quyến, Thành Đô, Trường Sa cũng rất tốt, mỗi tháng bỏ túi bảy tám ngàn, sung sướng biết bao nhiêu. Tôi đành phải thành thật giải thích với cô ấy rằng hiện giờ tôi vẫn muốn ở lại huyện Năng, cũng giống như Chu Nhị Đình học xong đại học lại muốn về đây vậy, không phải ai cũng mong mỏi được sống ở thành phố lớn.
Tôi nói một nửa sự thật với Chu Nhị Đình, nửa còn lại thì nuốt vào bụng. Chuyện về Trịnh Thành Cương còn lởn vởn trong đầu tôi, tôi vẫn chưa sẵn sàng rời khỏi huyện Năng. Tựa như trong trò chơi khám phá bản đồ vậy, nếu tôi không hoàn thành tất cả nhiệm vụ trên chỗ bản đồ này thì sẽ không cách nào mở được lối vào phần đất tiếp theo.
Tôi cảm thấy chính mình gần như là đang tự hành hạ bản thân, mong chờ điều gì thì phải cự tuyệt cái đó. Dù tôi có thấy tin nhắn của Cam Linh thì cũng cố ý làm bộ như không thấy, tới lúc đêm khuya yên ắng mới vội vàng gửi lại cái biểu tượng cảm xúc, vờ như mình vừa mới đọc được tin, tuy rằng em rất muốn nói chuyện với chị nhưng giờ em muốn tắm rửa rồi đi ngủ, hôm sau em lại bận lắm... Cứ thế tin nhắn của Cam Linh cũng ít đi, dần trở lại giống như lúc trước.
Trịnh Thành Cương.
Tôi viết tên hắn lên giấy, khoanh tròn, viết tên Trịnh Ninh Ninh bên cạnh, lại khoanh tròn, rồi nối với tên Cam Linh trong góc, thêm ba chữ Khương Tiểu Hồi trong một góc khác, lẻ loi nhìn gia đình ba người này. Sau đó tôi nghĩ tới một người.
Thẩm Lục.
Cam Linh biết chuyện Trịnh Thành Cương không chết trên đường cao tốc từ Thẩm Lục, cô ấy còn tới quán dê hầm để kiểm chứng, mà những nơi khác thì tôi không biết — Trịnh Thành Cương đã được tự do rồi, hắn không có khả năng sống độc lập với thế giới này, chắc chắn hắn sẽ ít nhiều tiếp xúc với những người từng quen biết trước đây.
Tôi muốn biết hiện giờ hắn đang ở nơi nào, đánh dấu những chỗ hắn có khả năng xuất hiện nhất trong huyện này, và làm cho quỹ đạo hành động của Cam Linh chệch khỏi hắn như là đang đi lên lầu hai vậy.
Tôi hạ quyết tâm không cho Cam Linh biết tin Trịnh Thành Cương được phóng thích.
Đây hoàn toàn không phải là sự bảo vệ của tôi với kẻ sát nhân, cũng không phải là tôi kính sợ xã hội pháp quyền (3), càng không phải là Khương Tiểu Hồi tôi sợ hãi chùn chân trước biến cố khôn lường của cuộc sống — chỉ là vì tôi muốn tiếp tục ý nguyện của người cảnh sát kia, khao khát cho sự tự do của Cam Linh.
Tôi thà rằng cô ấy chưa bao giờ là vợ của Trịnh Thành Cương, là mẹ của Trịnh Ninh Ninh; tôi hy vọng Trịnh Thành Cương mang theo tội lỗi của hắn trở về bụng mẹ, Trịnh Ninh Ninh quay ngược lại chiếc đồng hồ đã để mình vào cõi trần quá sớm, đợi tới mười năm sau hẵng đến trái đất và đầu thai vào một gia đình khác đã sẵn lòng chào đón cô bé; tôi mong muốn mài được một con dao có thể chặt đứt duyên phận con người, để có thể vung lên sau lưng Cam Linh và chặt đi những đường duyên phận không nên có kia, khiến chúng tiêu tán như tơ nhện.
Bao gồm cả sợi duyên phận với tôi kia, nó dần trở nên rõ ràng trước mặt tôi, nhưng tôi còn chưa thể nhận ra hình dạng của nó.
Tôi mơ tưởng rằng Trịnh Ninh Ninh không phải là con gái của Cam Linh, như vậy tôi vẫn có thể gánh theo mặc cảm tội lỗi mình suốt đời mà không cần phụ lòng cô ấy.
Tên Thẩm Lục bị tôi khoanh hai vòng tròn trên cuốn sổ.
Buổi sáng tôi có chạy bộ ngang qua căn nhà nhỏ của Thẩm Lục. Mấy tấm vách nhôm dưới nắng ban mai phản chiếu ánh lấp lánh như thủy tinh, tôi dí sát mặt vào quan sát; Thẩm Lục còn chưa làm việc, nghĩ cũng phải, chẳng có ai thức dậy lúc sáu giờ sáng để sửa giày cả.
Ba giờ chiều được nghỉ giải lao, dưới cái nắng cuối thu gắt chói chang, mấy nhân viên trong tiệm đều bắc ghế dựa đã lau chùi ra ngồi tán phiếm. Trong tiếng quạt trần rền rĩ cọt kẹt lạch cạch, tôi lau cái bàn rồi gấp khăn lại, cởi áo khoác ra.
Một cô gái độ đôi mươi vào trước tôi hai tháng lên tiếng. Tôi còn chưa nhớ tên cô ấy, cứ dựa thế mình tuổi lớn, đồng thời ai cũng làm vị trí phục vụ như nhau nên tôi không tiếp xúc nhiều với mọi người.
"Chị Khương ra ngoài à? Chị mua giùm em cây kem Pudding Nhỏ với nha (4)! Em sẽ chuyển khoản cho chị sau."
Tôi ngẫm nghĩ, cô ấy chưa kết bạn WeChat với tôi. Tôi không quá muốn thêm cô ấy vào danh sách bạn bè của mình, đầu chợt sáng ra: "Tôi không nhớ được đâu, chúng ta lập nhóm đi. Mọi người ai muốn ăn gì thì vào nhóm rồi gửi thông tin, xong rồi tôi cũng tiện thu tiền trong đó nữa."
Vừa lúc tiệm cá nướng của chúng tôi chưa lập nhóm, tôi bảo: "Không năm hai hai, mọi người vào đi."
"Sinh nhật chị ngày hai hai tháng năm à?" Có người hỏi.
"Chọn bừa thôi, mọi người vào nhóm nhanh đi, còn ai chưa vào nữa?" Bỗng nhiên tôi giống như người rành rẽ kêu người khác vào nhóm y như là đi đón khách, vừa tiếp đón vừa bước ra ngoài. Họ sôi nổi nhắn món kem mình muốn ăn, rồi có vài yêu cầu kết bạn xuất hiện, tôi đều vờ như mình không thấy.
Tôi bước khỏi cửa, đi thẳng đến tiệm sửa xe của Thẩm Lục. Hành tung con người này khó nắm bắt lắm, rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, đôi khi lại đi du lịch với vợ. Có vài người ghen ghét, thầm thì rằng một tên lùn mà được sống thoải mái ung dung như vậy, vừa nói xấu người ta vừa bĩu môi, làm như người ta sinh ra cực khổ thì ngày ngày phải cùng vợ hằn học hận đời luyện tập nhào lộn dưới cái nắng thiêu đốt đến độ hai chân nổi mụn nước mới hợp lý vậy.
Nhưng lúc tôi đi trên đường thì lại có phần giống những người đó, ngóng trông Thẩm Lục đừng ra ngoài vui vẻ thảnh thơi; tôi lo sợ chạy đến cạnh căn nhà nhôm kia, nghe được tiếng Quách Đức Cương đang phát bên trong (5).
Trước khi đến đây thì tôi đã chuẩn bị lý do kỹ càng sẵn rồi. Tôi không thể hỏi thẳng về Trịnh Thành Cương, lỡ đâu bị Cam Linh bắt gặp thì đúng là chưa đánh đã khai; mà tôi cũng không thể vô cớ trò chuyện làm quen với Thẩm Lục được, kỹ năng tôi chưa đạt đến mức đó, làm thế chỉ tổ biến khéo thành vụng mà thôi.
Tôi không phải là chuyên viên điều tra, cũng không nắm ngón nghề mồm mép gì, chỉ cố dự đoán trước mấy chủ đề có thể xảy ra. Tôi bị nắng hun đến độ choáng đầu đỏ mắt, lúc đến thì chỉ kịp khum tay giơ lên đầu che nắng, nhìn vào bên trong, lấy chìa khóa nhà mình ra.
"Làm cho tôi cái chìa này đi."
"Mười lăm đồng."
"Mười đồng, trước đây tôi làm có mười đồng thôi." Đây là chiêu trả giá tôi đã luyện tập trước, bằng không tôi sẽ ngoan ngoãn móc ra mười lăm đồng trả cho ông ta.
Thẩm Lục đột ngột dò đầu ra cái cửa sổ nhỏ, tạm dừng màn kịch tướng thanh trên điện thoại, ngón tay ông ta ngắn và mập mạp nhưng cực kỳ lanh lẹ. Ông ta ngắm nghía cái chìa khóa của tôi với vẻ rất thông thạo lõi nghề: "Mười ba đồng."
"Được rồi, mười ba thì mười ba."
Thẩm Lục bắt đầu kiếm phôi chìa cỡ tương đương chiếc chìa khóa này, cẩn thận đặt trên khuôn đúc so sánh; tôi làm bộ như đang tìm người trong điện thoại, lẩm bẩm mấy tiếng: "Cam Linh... Cam Linh..."
Quả nhiên ông ta dựng lỗ tai lên, động tác tay chậm đi, nhưng vẫn cứ luôn tay túm cái phôi khác và so sánh hình dạng, cuối cùng cũng tìm được cái phù hợp rồi nhét vào khuôn đúc, lấy đồ nghề ra.
Tôi lướt qua lướt lại giữa mấy liên hệ ít ỏi trong danh bạ, làm bộ như tìm được cô ấy giữa hàng trăm hàng ngàn người bạn, sau đó nhấp mở, liếc Thẩm Lục một cái, cố ý tắt chế độ im lặng để ông ta nghe thấy tiếng tôi đang gõ chữ, rồi lại xóa hết trong nháy mắt, giơ điện thoại lên miệng gửi tin nhắn thoại: "Tuần này chị có tới nhà em không?"
Lần trò chuyện gần nhất với Cam Linh là vào ba ngày trước, Cam Linh phản hồi cái biểu tượng cảm xúc của tôi, ngủ ngon.
Qua một lát, Cam Linh cũng gửi tin nhắn thoại đến, rất hợp ý tôi, đỡ mất công tôi tự lầm bầm một mình. Tôi lặng lẽ chỉnh lớn tiếng, mở tin nhắn thoại, Cam Linh nói: "Thứ bảy này đi, không phải em bận à?"
Cô ấy còn gửi cái video ngắn qua, tôi bấm vào. Cam Linh giơ điện thoại quay đống hải sản mới đến, còn quẫy tanh tách trong thùng: "Ăn tôm không? Tôi nhớ tủ lạnh em còn nửa bịch cốt lẩu cà chua đó."
Tôi gửi tin nhắn thoại: "Em ăn nửa bịch kia với rau rồi, để em mua thêm."
Cam Linh nhắn chữ: "Vậy không ăn tôm nữa, mẻ này không ngon lắm. Mà em đi đường đừng có nhìn điện thoại."
Tôi nghe lại đoạn tin nhắn thoại của mình, phát hiện có tiếng còi xe lọt vào. Không phải Cam Linh đang ở siêu thị ồn ào lắm tiếng động à, làm sao cô ấy có thể nghe rõ ràng được như vậy thế! Tôi gần quên mất mình đang làm chìa khóa, gõ phím bôm bốp muốn nói chuyện về đôi tai nhanh nhạy kia, mới gõ được một nửa tin thì Thẩm Lục bắt đầu đục đẽo xoèn xoẹt, trong chốc lát sau đã hắng giọng: "Nè, nè cô, chìa khóa đây."
Tin nhắn của tôi cũng đã gửi đi.
Khương Hồi Hương: Tối thứ bảy chị qua đây đi, em tìm bộ phim trước cho, chị muốn xem phim gì?
Khương Hồi Hương: Vậy mà chị cũng nghe được nữa, tai chị thính quá nha, ở ngoài đừng có bật loa điện thoại lớn quá, giọng em không được dễ nghe lắm.
Cam Linh không trả lời câu này mà nói ý khác: Tôi mua thịt bò về làm cà ri đi.
Khương Hồi Hương: Được rồi.
Thẩm Lục nghiêng người về phía trước, cầm chìa khóa trong tay, thở dài hồi lâu rồi đứng lên ghế chọc vào vai tôi, cái khẩu trang lủng lẳng trên mặt ông ta đầy vẻ có lệ. Tôi nhận chìa khóa, giơ điện thoại quét mã trả tiền.
"Mười lăm đồng đúng không?"
Tôi nghe thấy tiếng thở hắt nặng nề như muốn trút giận của ông ta: "Mười đồng!"
"À." Tôi quên mất việc mặc cả vừa rồi, vui vẻ quét trả mười đồng. Thẩm Lục chống nạnh một tay: "Tôi mới vừa nghe cô nhắc tới Cam Linh, có phải là Cam Linh kia không?"
"Cam Linh nào?"
Tôi chẳng ngờ chuyện lại suôn sẻ như vậy, hệt như khi đã quyết tâm làm việc gì đó, thế là sự tình liền xuôi chèo mát mái về đến đích.
"Thì là cái cô người ngoài trước đây ở khu ổ chuột đó, người khoảng ba mươi tuổi, dáng cao cao ấy (6)."
Tôi không tưởng tượng được Thẩm Lục cũng sẽ dùng từ "người ngoài" này hình dung về Cam Linh. Dù cho cô ấy đã sống ở huyện Năng lâu như vậy, nhưng trong mắt người dân nơi đây thì cô ấy vẫn luôn là kẻ lạc loài không hợp với họ.
"À, là cái cô đó phải không, nhà có cái anh họ Trịnh, mẹ thì ở đầu bên kia, làm nghề nhặt ve chai đúng không."
Tôi giả đò như có quan hệ bình thường với Cam Linh, chọn bừa mấy từ miêu tả khái quát cô ấy, không có từ nào đi vào chi tiết nhưng lại có thể khiến Thẩm Lục liên tưởng chính xác đến cô ấy.
"Đúng đó, tôi cũng biết cổ đó."
Vẻ hãnh diện lấp lánh trên gương mặt Thẩm Lục, tựa như Cam Linh là nhân vật tai to mặt lớn gì làm mặt ông ta bừng sáng như đèn rọi vậy.
Nhắc đến Cam Linh, lập tức tôi trở nên biết ăn nói: "Đúng vậy, tôi còn biết chồng cô ấy nữa, không phải đang ngồi tù rồi à?"
Tôi đánh bạo đặt câu hỏi, tức thời Thẩm Lục đập bàn, cười tủm tỉm: "Tin này của cô cũ lắm rồi."
"Là sao vậy?"
Dự cảm không lành bỗng dấy lên trong lòng tôi.
"Cô không biết hả?"
"Tôi không biết thật mà."
Thẩm Lục nửa úp nửa mở, lòng tôi nóng như lửa đốt, vẻ mặt lập tức bán đứng tôi. Thẩm Lục đột nhiên khựng lại, lùi về cái bàn nhỏ của mình: "Vậy cô cứ đoán đi, tôi cũng không biết đâu."
"Nói tôi nghe thử xem nào." Tôi gần như nhoài nửa người qua cửa sổ.
"Không biết không biết đâu, cô biết cái này làm gì? Lấy chìa khóa rồi đi lẹ đi." Thẩm Lục đóng bẹp cửa sổ lại, giọng của Vu Khiêm cùng với tiếng khán giả cười ha hả vọng ra qua khe cửa. Thân mình Thẩm Lục chìm xuống, ẩn vào dưới bàn làm việc; tôi không còn nhìn thấy ông ta nữa, chỉ thấy cái quạt điện lắc đầu xoay tròn không dứt.
—
Chú thích:
(1) Tòa nhà sắp sụp đổ (大厦将倾): phép ẩn dụ về sự sụp đổ sắp xảy ra, cho thấy tình thế nguy cấp mà chủ thể đang phải đối đầu.
Câu này có từ thời nhà Tùy (năm 581-619). Lúc ấy nhà nho, nhà tư tưởng lớn là Vương Thông thấy vua Tùy hoang dâm xa xỉ làm dân chúng oán thán, thì kết luận nhà Tùy đã không còn hy vọng nên dứt khoát từ quan về quê dạy học. Bạn ông là thái thú Nhuế Thành được điều vào kinh làm ngự sử, nên ông đến tạm biệt và được bạn ông xin lời khuyên. Khi rời đi, ông nói với học trò Đổng Thường của mình rằng: "Bây giờ triều đình giống như tòa thành sắp sập. Lần này thái thú đi nhậm chức ngự sử cũng giống như dùng cái cây gỗ đỡ cho cả tòa thành vậy, không cứu nổi toàn bộ cục diện được đâu!"
(2) Bánh kếp (烙饼): Bánh làm bằng bột mì, nước, muối và các nguyên liệu khác rồi nướng áp chảo. Đây là loại bánh không lên men phổ biến bên Trung, có thể ăn như món chính, hoặc kẹp với thức ăn, hoặc xào với thịt và rau thành món bánh xèo kiểu Trung.
(3) Pháp quyền (the rule of law - sự cai trị của pháp luật): tức là pháp luật đứng trên tất cả, bao gồm những người cầm quyền. Và quan trọng hơn nữa, người dân cũng như những người cầm quyền đều bình đẳng trước pháp luật.
Khác với khái niệm trên, pháp trị (rule by law - sự cai trị bằng pháp luật) là việc giới cầm quyền có quyền ban hành pháp luật để cai trị hoặc quản lý dân chúng. Mặc dù pháp luật được tuân thủ tuyệt đối, nhưng ban hành pháp luật như thế nào lại là quyền độc đoán của giới cầm quyền.
(4) Pudding Nhỏ (小布丁 - Tiểu Bố Đinh): tên thương hiệu kem tuổi thơ của thế hệ 9x bên Trung:
(5) Tướng thanh (相声 — crosstalk): có chỗ để tên là tấu nói, xuyên âm hoặc tấu hài, là loại hình nghệ thuật dân gian xuất phát và ăn sâu vào đời sống sinh hoạt người dân Trung Quốc. Tướng thanh được biểu diễn trực tiếp trên sân khấu, có thể diễn đơn, diễn đôi, hoặc theo nhóm từ ba người trở lên, nhiều khi diễn viên còn giao lưu với khán giả. Các diễn viên tướng thanh sẽ dùng các kỹ năng nói, học, chọc, hát với các đề tài gắn liền với đời sống để chọc cười người xem. Ở mỗi địa điểm khác nhau và đối tượng khán giả khác nhau thì tiết mục và cách biểu diễn của diễn viên cũng thay đổi theo cho phù hợp tính cách và phản hồi của từng nhóm khán giả. Đây là bộ môn nghệ thuật mà phản ứng của khán giả ngồi dưới sẽ kiểm chứng tại chỗ cho khả năng của diễn viên trên sân khấu.
Quách Đức Cương (郭德纲): là diễn viên tướng thanh nổi tiếng Trung Quốc. Ông có những đóng góp cực kỳ quan trọng trong bộ môn nghệ thuật này, và là một trong những người sáng lập công ty truyền thông Văn hóa Đức Vân Xã Bắc Kinh (Đức Vân Xã). Đây là đơn vị chuyên biểu diễn tướng thanh trong nước, nước ngoài, đồng thời cũng là lò đào tạo các diễn viên hài tài năng lớn nhất.
Vu Khiêm (于谦): diễn viên tướng thanh nổi tiếng, là bạn diễn cố định của Quách Đức Cương, được con của bạn mình bái làm thầy, còn con ông thì bái Quách Đức Cương làm thầy.
Ed: Bonus một đoạn hài ngắn giữa hai người, nếu có hứng thú các bạn có thể tìm xem các clip tướng thanh vietsub trên Facebook : D
(6) Người ngoài: ở đây Thẩm Lục lại dùng chữ "侉侉 — khoa khoa" ở chương 62 nói về Cam Linh. Từ này có ý chỉ người ngoài với thái độ không tốt.
Qua phường chặt chém luyện level:
Thẩm Lục: 15!
Khương Chiếu Trải: 10.
Thẩm Lục: 13!
Khương Chiếu Trải: LinhKachu, em chọn chị!
Thẩm Lục: ... 10 (# ̄ω ̄)
LinhKachu: Gút chóp!
Tình này là trốn và tìm
Chơi hăng chứng tỏ đôi mình simp nhau =)))
Trốn:
Cam Sói Lớn: Chị qua (ôm) em được hông?
Khương Thỏ Con: Hoy, em bận (trốn chị) rồi á.
Tìm:
Khương Thỏ Con: Tuần này chị qua em nhoa!
Cam Sói Lớn: Em bận (trốn chị) mà ha?
Khương Thỏ Con: Chị qua đi, em trả giá thành công rùi, thưởng chị bộ phim nè (*'∀`*)
Tấn Giang:
ID Nữ chính chán cảnh này rồi đó — 11/02/2023:
Tại sao tên này có thể được giảm án phạt vậy?? Tại sao hắn chỉ cần ngồi tù 7 năm vậy chứ hả???
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Cam Linh sẽ không giết người đâu, rất có thể là tên này tới giết chị ấy đó!
ID Tiếng gió vù vù — 29/11/2022:
Nhưng nếu Trịnh Thành Cương biết trước sự tồn tại của Cam Linh, thì Cam Linh chỉ có thể bị động chờ mối nguy hiểm ập đến thôi.
ID Vol — 08/08/2022:
Mục đích hành động của bạn Thỏ đã khác đi so với lúc ban đầu rồi ~ đúng là sự phản ứng kỳ diệu giữa con người với nhau nhỉ.
ID Tiêu Tiêu — 04/08/2022:
Lời ăn tiếng nói của cô Tiểu Khương đã tiến bộ hơn rồi hen.
ID Du khách mùa đông — 21/07/2022:
Cố lên nào cô giáo Tiểu Khương ơi!
ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 21/07/2022:
Thì Là đang dần trưởng thành rồi, biết dùng mưu mẹo rồi kìa.
ID URBETNG — 21/07/2022:
Cam Linh sẽ không dễ dàng bị cắt đứt như vậy đâu.
ID Lôi Thư leisure — 21/07/2022:
Thích trí tưởng tượng của Tiểu Khương lắm luôn í.
ID Cá trong chậu — 21/07/2022:
Muốn chơi bài "Hãy để tôi được ở bên người" quá đi.
Tôi chưa bao giờ lên tiếng
Bởi vì tôi sợ hãi không có ai đáp lại mình
Tôi chưa bao giờ đấu tranh
Bởi vì tôi biết thế giới này quá rộng lớn
Có quá nhiều thời gian để lãng phí
Có quá nhiều chuyện cần phải đối mặt
Nếu trên cuộc sống còn thứ gì làm người buồn khổ
Xin người đừng sợ nhé
Hãy để tôi được ở cạnh người, cùng người vượt qua tất cả
Tất cả những ngã rẽ trong đường đời
Đều chẳng có nghĩa là kết thúc
Xin người đừng sợ nhé
Hãy để tôi được ở cạnh người, cùng người vượt qua.
Sau này hai người hãy cùng đi chơi với nhau vào một ngày nào đó nhé.
ID Cọc gỗ — 21/07/2022:
Tiểu Khương cũng đã biết chủ động lừa người khác rồi, sợ rằng Trịnh Thành Cương sẽ phá vỡ sự cân bằng và tình cảm kỳ lạ với Cam Linh mà cô ấy phải vất vả lắm mới thành lập được.
ID Nấm đùi gà luộc — 21/07/2022:
Đọc đoạn Tiểu Khương muốn cắt đứt duyên phận kia làm tôi lo lắm. Yêu và hận trong duyên phận luôn là dây dưa rối rắm như vậy đấy.
ID Tại sao phải nợ thơ đổi tiền rượu vậy — 21/07/2022:
Cô Tiểu Khương phải gánh vác nhiều thứ quá.
ID Giữ mạng quèn quan trọng — 21/07/2022:
Đây là quan điểm cá nhân của tôi thôi, cho dù Tiểu Hồi có thể tạo ra một thế giới không có Trịnh Thành Cương đi nữa, thì cũng chưa chắc Cam Linh có thể buông bỏ được chuyện này đâu.
ID ddd ding ding dang — 21/07/2022:
Không biết rồi sau này chị Cam sẽ phản ứng thế nào đây!
ID Cá trong chậu — 21/07/2022:
Khương Tiểu Hồi cố gắng tách Cam Linh ra, và tự mình đối mặt với mọi chuyện.
Cô ấy hy vọng Cam Linh sẽ được tự do hoàn toàn, thậm chí còn muốn cắt đứt dây tơ hồng của chính bản thân nữa.
Cô Thỏ giờ đây đã trở thành con sói đơn độc vì người quan trọng nhất của mình rồi.
(?;︵;')
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 21/07/2022:
Cô giáo Tiểu Khương thật sự rất cố gắng vì chị Cam đó.
—
Ed: Hê nhô, bữa giờ mình lặn hơi sâu, hiện tại đã trở lại rồi đây :D
Chương này là chương mở đầu năm mới, chúc tất cả chúng ta một năm bình an vui vẻ, nếu đường đi có gian nan thì nỗ lực của chúng mình cũng được hồi đáp nha :D
--------2-------0-------2-------4--------
amocbinhphuong - wattpad.com