Tôi muốn thấy cô ấy.
Kiếm việc thật sự rất khó.
Tôi không có bằng cấp và khá hướng nội nên không hợp với việc bán hàng, bắt đầu nhận làm những công việc vặt dựa vào sức trẻ của mình. Bây giờ là mùa thu, là thời điểm các loại rau củ quả hết hàng trên thị trường. Tôi cưỡi xe điện đi tìm, gặp được một bà chủ họ Lữ ở khu ổ chuột, rồi bắt đầu phân nhặt ớt xanh theo sự giới thiệu của cô ấy mấy ngày nay.
Từng đám từng đám ớt xanh to và đầy đặn chen chúc nhau trong những túi ni lông; có hai ba người công nhân nữ đứng đối mặt với một tấm gỗ vừa dài vừa rộng. Tấm gỗ này có một đầu cao, một đầu thấp; ở một đầu có treo sẵn cái bao tải sạch. Có người đàn ông khiêng túi ớt xanh ra, chặt dây, đổ đống ớt túa ra lách tách tràn ngập khắp tấm gỗ. Tôi đeo bao tay ngăn chúng không lăn lông lốc xuống phía dưới, lựa ra những trái bầm dập bỏ vào một túi khác, để những trái lành lặn lăn xuống bao tải.
Một ngày tám mươi lăm đồng (1).
Không khí nồng nặc mùi ớt hư thối, xác ớt xanh chồng chất trên con đường xi măng, bùn lầy trên đường chảy thành vũng ướt ở hai bên. Từng chiếc xe rầm rập nối đuôi nhau trờ tới, người đến người đi nắm túi ớt vác lên xe, kiểm kê số lượng ở chỗ cách khá xa các công nhân nữ. Bà chủ Lữ nhìn thoáng qua chỗ chúng tôi, đốt điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, miệng liến tha liến thoắng.
Chẳng được bao lâu thì mặt trời bò lên đỉnh đầu, bà chủ lo đám ớt tan ra trước cả chúng tôi nên lập tức thúc giục tăng ca thêm giờ. Trên đầu chẳng có cái mái che nắng nào, tôi cúi người mải miết, chốc lát sau là một loạt mụn nổi lên sau gáy.
Cố gắng vượt qua ngày này, lúc nhận được tiền công chuyển khoản thì tôi gần như không thể đứng dậy hay ngẩng đầu lên được, thể lực của tôi đúng là quá mức yếu kém. Có chị công nhân khoảng ba mươi tuổi đối diện tôi cứ vung tay thoăn thoắt, hệt như là mọc ra bốn cánh tay múa thành dư ảnh giữa đống ớt xanh (2). Chị ấy hay để ý giúp đỡ tôi, mỗi lần đến phiên tôi tiếp túi ni lông từ trên xe thì chị ấy đều giúp tôi mở túi ra.
Người ta nói "người không thể chịu được gian khổ", hẳn là chỉ những kẻ như tôi vậy. Thế mà bà chủ Lữ không chê ghét tôi, lúc gặp mặt để chuyển khoản thì hỏi: "Lần đầu đi làm công à?"
"Dạ." Tôi cúi mặt, hơi hổ thẹn vì gia cảnh mình không mấy khá giả, nhưng tay chân lại không thể tháo vát như người khác. Cứ như là đứa học sinh vừa mới chân ướt chân ráo rời trường học vào đời vậy, bị tống cho một cú đấm khiêu chiến vào mặt, bay thẳng ra khán phòng.
"Làm nhiều là quen thôi, không sao đâu." Cô ấy trấn an và vỗ vào vai tôi.
Tôi quyết tâm thay đổi, buổi tối thoa thuốc trị bỏng, lôi ra bộ quần áo tồi tàn nhất và đôi giày thể thao tôi không ưa nhất, sáu giờ sáng thức dậy chạy bộ ba cây số, cố gắng kiên trì hết chặng đường. Tôi còn lựa bộ đồng phục học sinh cỡ lớn từ một quầy hàng vỉa hè và khoác lên người để chống nắng, thế mà tình hình ngày làm việc hôm sau vẫn cứ không khả quan; nhưng thời tiết đã tốt hơn một chút so với hôm qua, tiết trời mát mẻ hơn nên hiệu suất của tôi không giảm đi quá nhiều.
Sau một tuần làm việc, đống ớt xanh kia đã được nhặt xong cả rồi, không còn việc gì để làm nữa. Ngày cuối cùng bà chủ cho thêm một ký thịt vào khẩu phần ăn, thế nên trong chén mỗi người có thêm được ba bốn miếng thịt. Tôi ốm như thế này là bởi do kén cá chọn canh, dạ dày bé tí y như con chim nhỏ; nhưng người mệt mỏi ăn gì cũng ngon, tôi nuốt được một chén đồ ăn với hai cái bánh bao. Rồi tôi tựa người vào chỗ tường râm mát nghỉ tạm.
Có người đúng kiểu buồn chán, tới hỏi thăm tôi đến từ đâu, trông trẻ thế này là sinh viên đi làm thêm dịp hè phải không? Tôi bảo không phải, và cũng không nói thêm được lời nào. Tôi không giỏi giao tiếp với người khác, vì thế chúng tôi cúi mặt vào điện thoại của riêng mình.
Lượng thức ăn trong dạ dày hơn hẳn lượng chứa bình thường của tôi, năng lượng dư dả từ chúng giúp tôi không bị ngất xỉu ngay lập tức khi nhìn thấy tin nhắn WeChat.
Thức ăn trở thành xương sống của tôi, chống đỡ tôi đứng tại chỗ như cây cột một lúc lâu.
Buổi chiều tiếp tục làm việc, mặt mũi tôi đờ đẫn, còn trời thì vừa nắng vừa nóng gay gắt. Bình thường tôi là người yếu ớt đầu tiên cau mày khó chịu, nhưng lúc này mặt tôi vô cảm, thẫn thờ hệt như là mặt trời không xiên trúng tôi, người tôi không nổi mụn nước, lỗ tai cũng không bị thiêu đến mức gần như tróc một lớp da vậy. Chị công nhân môi khô nứt đối diện không chịu được cảnh này, khi nhận được nước thì cầm cái bình giữ nhiệt cực lớn màu trắng bạc đưa qua cho tôi: "Uống miếng nước đi."
Tôi uống nước, đối phương nhìn tôi uống xong, cũng không hỏi gì mà chỉ khẽ bảo: "Trời này em nên uống nước nhiều vào, không là bốc hỏa đó."
Tôi cúi đầu, cởi dây túi ni lông, đột nhiên nâng hông, thở hắt một hơi, dừng lại một chút, giấu lời cảm ơn của mình giữa tiếng ớt chảy ra ùng ục.
Chiều hôm đó bận rộn cực kỳ, bà chủ muốn gấp rút nhặt xong đống ớt trong ngày cuối cùng này. Việc đến túi bụi nên sau đó họ không nấu nước nữa, ai khát thì cứ lấy miếng ớt ra gặm, mút lấy nước trong đó.
Nhóm công nhân nữ bắt đầu bàn tán xem đống ớt này sẽ đi về đâu, nhưng chẳng ai có câu trả lời chính xác. Cô Lưu là người giàu kinh nghiệm thì nói rằng ớt hư thì bán cho trại nuôi heo, hàng tốt thì bán cho các bếp ăn lớn; chị Triệu ít kinh nghiệm thì bảo hàng xấu thì được lựa lại để bán trên chợ lớn, còn hàng tuyển thì đưa đi Bắc Kinh; nhiều ý kiến khác nhau xôn xao cả lên, nhưng vẫn chưa kết luận được gì. Hôm đó chúng tôi làm mãi đến hơn tám giờ tối, các công nhân nữ phàn nàn, bà chủ bảo ngày cuối cùng này sẽ phát cho mỗi người một trăm đồng thì mới yên chuyện. Nhưng cũng có mấy người không làm nữa, nói là còn phải về nhà nấu cơm cho con cái rồi lãnh tám mươi lăm đồng đi mất, để lại thêm một số việc cho những người còn lại.
Cuối cùng vẫn là cô Lưu dẫn dắt một nhóm nữ công nhân cười nói với bà chủ, nâng tiền công cho mỗi người lên một trăm hai mươi đồng; lúc này mới làm cho tinh thần tất cả mọi người phấn chấn hơn nhiều, cùng nhau chất túi ớt xanh cuối cùng lên xe.
Bởi do hành động tốt đẹp của cô Lưu, mà trời cũng đã khuya rồi, mọi người cưỡi xe điện vây quanh cô ấy tán hươu tán vượn. Tôi không quá thích bầu không khí như thế nên chờ đến năm sáu phút sau, lúc mọi người biến mất ở ngã tư thì tôi mới đẩy xe của mình ra.
Bỗng bà chủ Lữ cất tiếng: "Ráng học hành cho tốt nghe."
Bốn bề vắng lặng, mấy người công nhân bốc hàng lên xe đều đang uống rượu trong nhà; những giỏ nhựa đựng ớt xanh thối chất đè lên nhau cao ngất ngưởng; dưới mái hiên vang lên âm thanh xèo xèo, cái bóng đèn vàng đang đốt chết mấy con thiêu thân vo ve xung quanh. Bà chủ Lữ đứng hút thuốc ở cửa, vừa chỉ về phía này ra hiệu đang nói chuyện với tôi.
Bà chủ Lữ không phải là người vùng này, lúc trò chuyện nói tiếng phổ thông. Nhóm công nhân nữ thường lén gọi cô ấy là "Khoa Khoa" (3), tức là chỉ người ngoài với ý xúc phạm. Cô ấy nói câu vừa rồi bằng thứ thổ ngữ huyện Năng vụng về, tôi hiểu được điều cô ấy muốn nói.
Tôi tỉnh táo lại, không rõ vì sao cô ấy nói với mình như vậy.
Cô ấy lại cười, chuyển về tiếng phổ thông: "Con gái vẫn là sinh viên đúng không? Còn gạt cô nói mình hai bảy tuổi rồi... Mấy đứa con cố gắng ăn học rồi đi làm văn phòng đi, đừng như thế này, con thấy chưa, khổ cực lắm đó."
Tôi vuốt vết bỏng nắng đang nóng rát sau gáy, xoa hai lượt, không trả lời cô ấy.
Bà chủ Lữ chợt mở cửa, quát lên câu thổ ngữ không rõ thuộc địa phương nào, đợi một chốc thì thò tay vào, lấy ra cái bao ni lông màu trắng. Đoạn cô ấy nhét điếu thuốc vào miệng, bặm môi duỗi cánh tay còn lại lấy thêm một lon bia Cáp Nhĩ Tân.
Bên trong bao ni lông màu trắng là một ít đồ kho, gần như là món thập cẩm, giống như là tổng hợp thức ăn từ nhiều mâm của họ vậy, mỗi thứ đều có một ít: nào là đầu thỏ, chân vịt, chân gà, rồi da heo, đậu hủ khô, thịt thủ. Tất cả được nhồi vào nhau; cái bao lớn bằng khoảng hai, ba nắm tay của tôi, được bọc ba tầng trong ngoài y như trái bóng đá cứng chắc.
"Mang về mà ăn." Cô ấy nhả ra một luồng khói, nhét bia và cái bao ni lông vào giỏ xe tôi, vỗ vào lưng tôi, lực tay rất mạnh đẩy tôi ra ngoài.
"Cảm ơn cô." Tôi chỉ có thể gật đầu; đầu óc tôi bị cái tin WeChat kia choán hết chỗ, không thể dành thêm bất kỳ suy nghĩ nào ứng đối lòng tốt khó hiểu đó được.
Trịnh Thành Cương vừa mới ra tù.
Hắn được thả ra trước hạn rồi. Tôi ngồi trên xe mà trong lòng rối ren, bị một chiếc xe van đụng trúng. Cái kiếng chắn gió nhựa ở phía trước ra đi ngay lập tức, nó hoàn toàn tróc ra rồi văng đi, nửa thân người theo chân bánh xe tải, để lộ dây diện bên trong.
Tôi nhặt đồ đạc, nâng xe của mình dậy; chiếc xe van phóng mất hút, biển số cũng chẳng thấy rõ.
Thời điểm tháng một năm sau bỗng chốc tua nhanh đến trước mặt tôi, tôi hoảng loạn đẩy xe về nhà.
Tôi biết rõ giờ này phút này mình không thể tiếp xúc với Cam Linh được, ngôn ngữ cơ thể của tôi sẽ để lộ ra vô vàn bí mật. Bây giờ còn chưa phải là lúc cho cô ấy biết tin này; trong một chớp mắt tôi thậm chí còn muốn đi trước Cam Linh một bước giết chết tên Trịnh Thành Cương kia, khiến hắn vĩnh viễn ngồi tù trong tầm mắt của Cam Linh; nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đó chỉ là cơn sóng cảm xúc cuồng dại, vỗ ra bọt biển bốc đồng và rồi tan biến trong tích tắc.
Tôi không thể đến gặp Cam Linh, nhưng tôi muốn nhìn thấy cô ấy.
Nếu tôi đứng một mình tại chỗ, Trịnh Thành Cương sẽ biến thành đám mây đen, nổ ra vô số tiếng sét kinh hoàng và nghiền nát thân người tôi. Hắn quay sang nhìn tôi, hỏi rằng: "Mày có sợ tao không?"
Tôi cực kỳ sợ hãi, chỉ nghĩ đến hắn thôi là cả người tôi buốt cóng như rơi vào mùa đông.
Tôi đi ngang qua tiệm sửa xe của Thẩm Lục, xuyên qua con hẻm nhỏ có quán mì Hợp Lạc, vòng qua khu cờ đỏ rồi dừng lại trước cửa nhà Cam Linh.
Sau đó tôi quay đầu lái đi, giả vờ như mình chưa từng đến đó.
—
Ghi chú từ tác giả:
Mùa nhặt ớt xanh của chúng ta hẳn nên là vào hai tháng trước, nhưng vì cần có công việc cho cô Tiểu Khương nên cứ xem như là bà chủ nơi này hơi lười biếng đi nhé.
Chú thích:
(1) 85 tệ: Khoảng 290k bên mình.
85 tệ/ 1 ngày chỉ khoảng 53% tiền lương 1 ngày của Tiểu Hồi dạo trước (giả sử 1 tháng có 22 ngày công).
(2) Dư ảnh (残影 - afterimage): là hiện tượng mắt vẫn tiếp tục nhìn thấy hình ảnh đã biến mất hoặc đã di chuyển đi. Đây là kết quả của việc các tế bào thần kinh trong mắt vẫn tiếp tục gửi các tín hiệu về hình ảnh đến não bộ trong một khoảng thời gian ngắn sau khi mắt không còn nhìn thấy hình ảnh ban đầu.
Có một số loại hiện tượng dư ảnh khác nhau, bao gồm:
- Dư ảnh âm: Khi nhìn vào một hình ảnh sáng rồi nhìn vào một vùng tối, bạn có thể thấy một hình ảnh âm của hình ảnh sáng ban đầu.
- Dư ảnh dương: Khi nhìn vào một hình ảnh tối rồi nhìn vào một vùng sáng, bạn có thể thấy một hình ảnh tương phản sáng của hình ảnh tối ban đầu.
- Dư ảnh màu: Khi nhìn vào một hình ảnh màu rồi nhìn vào một vùng trắng hoặc xám, bạn có thể thấy một dư ảnh màu tương ứng với màu sắc của hình ảnh ban đầu.
Ngoài ra trong anime hoặc manga thì hiệu ứng xảy ra khi một nhân vật di chuyển quá nhanh để mắt có thể theo dõi, khiến não xử lý những hình ảnh này không chính xác.
(3) Khoa Khoa (侉侉): với từ "侉 - khoa" nghĩa là khoa trương, phóng đại, khoe khoang.
Tấn Giang:
ID Niko — 14/05/2023:
Sinh động quá, chân thật quá đi! Miêu tả của Ngưu Ngưu chân thật đến mức tôi không khỏi trầm trồ khen ngợi, chỉ những người quan sát cuộc sống đời thường một cách tinh tế mới có thể viết ra những chi tiết sinh động, khách quan và có phần "lạnh lùng" như vậy.
ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt — 19/01/2023:
Tiểu Khương lại có thể nảy ra ý nghĩ lén giết Trịnh Thành Cương trước Cam Linh, thật sự là yêu lắm rồi ấy.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Tiểu Khương sợ hãi quá rồi, chị mau tìm chị Cam ôm chỉ nha.
ID kk — 17/09/2022:
Bà chủ Lữ làm tôi nhớ đến một người quen cũ đó.
ID Điên cuồng còn hơn bạn — 13/09/2022:
Boss Lữ vừa hút thuốc vừa hung hăng rời khỏi khu bình luận.
ID Ôn Tửu — 26/08/2022:
Sao mà đắng cay quá đỗi.
ID Vol — 08/08/2022:
Tuy không có liên quan nhiều lắm, nhưng lời hát này tự nhiên vang lên trong đầu tôi:
Cứ sống 30 năm như vậy mãi cho đến khi tòa nhà cao tầng sụp đổ.
Chú thích: Câu trên trích từ bài hát "Giết chết người ở Thạch Gia Trang đó" (杀死那个石家庄人). Bài hát được phát hành bởi ban nhạc Omnipotent Youth Society (万能青年旅店) vào năm 2010, và là một trong những bài hát rock indie có sức ảnh hưởng sâu rộng bên Trung.
Bối cảnh: Bài hát diễn ra vào những năm 80-90 sau cuộc đại cải cách kinh tế bắt đầu từ đầu những năm 80. Trước đó giai cấp công nhân được tôn trọng, được bố trí nhà ở, cung cấp lương thực, và họ rất tự hào về bản sắc và đất nước của mình. "Xưởng thuốc" trong bài hát (cụ thể là xưởng chế thuốc Hoa Bắc tại Thạch Gia Trang) là một biểu tượng đại diện cho tất cả các doanh nghiệp nhà nước, nơi đã từng nuôi sống rất nhiều người và thậm chí đã trở thành niềm tin vững chắc rằng "tòa nhà sẽ không bao giờ sụp đổ", "doanh nghiệp sẽ mãi mãi trường tồn", "nơi chúng ta sinh sống sẽ mãi mãi tốt đẹp và tươi sáng". Tuy nhiên đến thời kỳ cải cách mở cửa những năm 90, các cơ sở công nghiệp cũ, doanh nghiệp nhà nước phải cắt giảm chi phí, sa thải vô số công nhân, khiến họ và gia đình rơi vào cảnh ly tán, đói khổ tuyệt vọng, tệ hơn nữa là niềm tin bị phá hủy hoàn toàn. Tất cả những thay đổi tàn khốc trong đời và cú sốc về tinh thần đã khiến họ cảm thấy bối rối, buồn bã, tức giận, tâm trạng cực kỳ phức tạp như có "mười ngàn con ngựa mất cương giày xéo trong đầu".
Ed: Phần tóm tắt trên được mình tổng hợp từ nhiều nguồn, chủ yếu từ comment trên 1 video reaction Youtube. Bài hát mở đầu với cảm giác buồn, nhưng vẫn nhẹ nhàng qua tiếng guitar và harmonica, rồi từ từ có thêm sự tham gia của các nhạc cụ khác sau đoạn "tòa nhà sụp đổ" đầu tiên, và dần lên cao trào cho đến đoạn cuối. Tiếng harmonica da diết gợi lên cảm giác lặp đi lặp lại nhưng yên bình chỉ xuất hiện ở phần đầu, không hề trở lại trong phần sau, và rồi bài hát kết thúc với tiếng guitar hỗn loạn không theo trật tự gì, hệt như sự yên bình đã ra đi và trong tâm trí họ chỉ còn là "mười ngàn con ngựa mất cương đang giày xéo". Đây có lẽ là một bài hát nặng nề, không dễ cảm, nhưng với mình thì giai điệu khá lạ và hay, cách thay đổi giai điệu và sự xuất hiện của nhiều loại nhạc cụ mang đến nhiều cảm xúc giống như là nghe một câu chuyện và cảm nhận được tâm trạng của người kể qua âm nhạc vậy.
Video phụ đề tiếng Việt bị giới hạn độ tuổi nên cần xem trên app (đã đăng nhập user), còn video thứ hai là bản Trung nhưng chưa có lời dịch nha các bạn.
ID Ngày về — 18/07/2022:
Thế là tháng ngày bình yên ít ỏi đã kết thúc rồi sao.
ID Một chuỗi vô nghĩa — 18/07/2022:
Thương cô giáo Tiểu Khương quá huhuhu.
ID Nhất Chi Bán Tiết — 18/07/2022:
Thở dài, Cam Linh, Cam Linh à.
ID Quất Minh Hoan — 17/07/2022:
Đến giờ mà tôi vẫn chưa hiểu tại sao Trịnh Thành Cương lại giết con gái mình nữa.
>> Tác giả trả lời — 18/07/2022:
Bác chờ đến chương 70 nha (dự kiến thôi, có thể số chương này sẽ tăng nữa).
ID Vua Haha — 17/07/2022:
Tôi thích kiểu miêu tả gần gũi với cuộc sống đời thường này lắm nha.
ID Du khách mùa đông — 17/07/2022:
Ôm cô Tiểu Khương, ôm chị Cam.
ID 19344057 — 17/07/2022:
Những khung cảnh nhuốm bụi trần gian đã biến thành những con chữ sống động, sao tác giả có thể làm được điều thần kỳ này nhỉ?
ID HiddenLiar — 17/07/2022:
Tình yêu mờ mịt lại vừa chua xót, tôi thực sự rất vui vì trên đời có một tác phẩm như vậy.
ID Nấm đùi gà luộc — 17/07/2022:
Aaaa cuộc sống các cô ấy vừa mới bắt đầu trở nên tốt hơn mà, giận điên lên được...
ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó — 17/07/2022:
Tôi ước gì có thể giết quách tên khốn kia đi cho rồi, để các cô ấy có thể bình an ở bên nhau.
ID Tôi không có xem nhiều lắm đâu — 17/07/2022:
Cách màn hình tui cũng muốn chém thằng chó chết Trịnh Thành Cương này nữa!
ID nobody — 17/07/2022:
Tín nữ nguyện ăn chay kết hợp ăn mặn cả đời để cầu cho Trịnh Thành Cương chết liền luôn đi??
ID Cá trong chậu — 17/07/2022:
Ném quả mìn, mong Trịnh Thành Cương nổ tung đi cho rồi...
Cập nhật: Khương Tiểu Hồi sợ hãi khó chịu, muốn gặp Cam Linh như vậy, thế nhưng vẫn không bước qua cánh cửa kia. Cô ấy lại chịu đựng vì Cam Linh thêm lần nữa huhuhu.
Chú thích:
Tấn Giang có cơ chế để độc giả gửi điểm Tấn Giang (có thể quy ra tiền) để ủng hộ tác giả.
– Mìn (100 điểm Tấn Giang) = 1 tệ = 3,420 VND
– Lựu đạn (500 điểm Tấn Giang) = 5 tệ = 17,100 VND
– Hỏa tiễn (1,000 điểm Tấn Giang) = 10 tệ = 34,200 VND
– Bom chìm (5,000 điểm Tấn Giang) = 50 tệ = 171,000 VND
– Ngư lôi (10,000 điểm Tấn Giang) = 100 tệ = 342,000 VND
—
Liệu người đã thấy chưa nào
Trời đang nắng đẹp, mưa rào tuôn rơi.
—
Cảm xúc trong bài Thạch Gia Trang và Have you ever seen the rain có phần giống giống nhau, đều nói về cảm giác bất lực không biết phải làm sao khi xảy ra chuyện không mong muốn. Tuy nhiên theo cảm nhận riêng của mình giai điệu Have you ever seen the rain tươi sáng hơn và ẩn chứa hy vọng, còn Thạch Gia Trang thì đen tối và bế tắc; nên là mong những người tốt đẹp như Tiểu Hồi và Cam Linh rồi sẽ thoát khỏi những ngày mây đen u ám này.
P/S: Mà không khí những ngày giáp Tết này vui thật đấy nhỉ, đầy háo hức nhộn nhạo nè, bên các bạn thì sao hen :D
------------
wattpad.com - amocbinhphuong