Nỗi cô đơn không thể chịu đựng được


Chu Nhị Đình không mấy ngạc nhiên với chuyện Lý Dũng Toàn mời tôi đi ăn thịt nướng này.

Hôm đó tôi đã khẳng định là mình chẳng có người yêu gì cả, cô nàng Chu Nhị Đình lúc nào cũng nghĩ đến yêu đương hỏi tôi có tính tiếp nhận cảm tình của Lý Dũng Toàn hay không.


Chu Nhị Đình rất quan tâm đến bạn bè, cô ấy bỏ mặc bạn trai để tới cùng tôi, không để tôi một thân một mình đi ăn với Lý Dũng Toàn trong cái lần hẹn đầu tiên này.

Người đàn ông hẹn hò qua mạng kia đã về quê, cô ấy đá anh ta, qua một đoạn thời gian mới mẻ thì cô ấy thấy người yêu mình cũng không tệ lắm.

Cây cầu phía Nam cách đây khá xa ngay cả với xe điện, tôi và Chu Nhị Đình hẹn nhau gặp ở trạm xe buýt.


Cô ấy vừa rời khỏi khu dân cư, đứng bên lề đường đối diện hét to: "Thì Là ơi, sao chị ngầu dữ vậy!"

Tôi không tự tin lắm, đang trong kì nghỉ, không có đứa nhỏ nào nhìn thấy nên tôi mới cắt kiểu tóc này. Phản ứng của Chu Nhị Đình càng giống như một kiểu trêu chọc hơn, tôi mất tự nhiên đội nón vào.


Chu Nhị Đình tốc cái nón trên đầu tôi như là xốc nắp nồi, đội lên đầu cô ấy, luồn mười ngón tay vào tóc tôi, vò vò mấy lượt: "Mềm quá, thích quá trời nè! Kiểu tóc này hợp với chị lắm đó, ra dáng nữ tính ghê luôn!"

"Bộ trước đây chị để tóc dài nhìn đàn ông lắm hả?"


Tôi lật lại mấy bài đăng Weibo nổi tiếng về thời trang, bị thu hút bởi ảnh bìa năm hai không mười bảy của một nữ minh tinh. Cô ấy có nét mặt trẻ con và tuổi còn rất trẻ giống tôi, nhưng tóc cắt ngắn đến mức chỉ dài khoảng một ngón tay, lại còn uốn nhẹ khiến cả mái tóc như bộ lông cừu mềm mại bám sát đầu nhìn rất thích mắt, lộ ra cái gáy tròn xoe (1). Bức ảnh đó đổi mới hình tượng ngọt ngào trước đây của cô ấy, khiến cô ấy trở nên độc đáo, giống như là một cô yêu linh kì lạ vậy.

Tôi mang bức ảnh này đi cắt tóc, bởi vì chất tóc tôi mềm và mảnh, nên kết quả cuối cùng không khác biệt quá lớn. Tuy nhiên sau đó gội đầu một lần thì trông mái tóc mới này không còn giống mấy nữa, nên tôi lấy nón che lại.


Trên đường đi, Chu Nhị Đình mải mê phân tích kiểu tóc này hợp với tôi đến mức nào: "Phần gáy của chị đẹp lắm, trước đây chị chải tóc loạn cả lên, còn để suôn thẳng, nhìn có vẻ rất dày nặng... Chị lại rất ốm nữa, y chang Sadako luôn á (2). Bây giờ thì đẹp hơn rồi, trông khuôn mặt chị dễ nhìn hơn, đôi mắt rất có thần. Trời ơi Thì Là nè, rất là tôn khuôn mặt luôn á, mà chị không trang điểm à? Chờ em xíu nha."


Tôi nói là mùa hè tôi cắt kiểu này thấy mát mẻ lắm. Chu Nhị Đình bảo cho dù thế nào thì cô ấy mong tôi giữ kiểu tóc này luôn, khỏi cần đổi nữa.

Cô ấy lấy ra con dao tỉa chân mày, ở trên cái xe buýt gập ghềnh mà lôi con dao sáng lóe ra thế này làm tôi hoảng sợ từ tận đáy lòng.


"Chị chỉnh lại chân mày nhanh đi nè!"

Chu Nhị Đình tận tâm giơ gương, tôi cúi người tỉa lại chân mày, lấy chì kẻ mày vẽ thêm vài đường.

Cô ấy lại lôi cây son môi ra, bị tôi ngăn lại: "Không cần đâu, có phải chị hẹn hò với cậu ta đâu."

"Nói cũng phải, cậu ta không xứng."


Hương thì là ngào ngạt trên con phố thịt nướng chỗ cây cầu phía Nam, Chu Nhị Đình đi cùng tôi, phía Lý Dũng Toàn thì có thêm hai người bạn là nam nữa. Năm người chúng tôi ngồi dưới cây dù lớn, giới thiệu lẫn nhau trong làn gió dịu nhẹ buổi hoàng hôn.


Lý Dũng Toàn chẳng hề ngạc nhiên khi thấy tôi đi chung với Chu Nhị Đình, thế này là tương đối ổn thỏa, giống như gặp mặt đồng nghiệp trường Ánh Sáng thôi. Hai người bạn của cậu ta thì một người đang học thi công chức tại nhà, một người khác thì đang làm cho siêu thị của ba mẹ, cả hai đều rất trẻ, biết nhau khi đi đánh bida.


Tôi xuất hiện, không tránh khỏi việc tóc mình bị đem ra bàn tán trong chốc lát. Dù ai nói thế nào thì tôi cũng bảo là vì trời nóng, tóc mau dài quá.

Chúng tôi kêu mấy món thịt dê, mề gà, sụn gà thường thấy, Lý Dũng Toàn hỏi chúng tôi có muốn uống rượu không.

Chu Nhị Đình biết tôi không hay uống rượu, nói đỡ cho tôi: "Chị ấy bị dị ứng với cồn, uống Coca là được rồi."

Người đang học thi công chức tên là Lưu Minh hỏi: "Bị dị ứng thật hay là không muốn uống vậy?"

Tôi nói: Vậy uống một ít đi.


Lý Dũng Toàn thì thẳng thắn cản lại: "Sao cậu bắt bẻ quá vậy, lôi văn hóa bàn nhậu ra quán nướng làm gì, uống Bắc Băng Dương (3) đi!"

Chu Nhị Đình trao đổi ánh mắt với tôi.

(3) Bắc Băng Dương (北冰洋): loại nước cam có ga như Fanta.


Người mở siêu thị họ Vương, nhưng mà tôi không nhớ rõ tên cậu ta. Từ đầu buổi là cậu ta chỉ chăm chăm rót bia, Lý Dũng Toàn khuyên cậu ta: "Hẹn hò thì hẹn hò thôi, cậu cũng ổn định rồi, sớm muộn gì cũng phải kết hôn mà, đỡ cho ba mẹ phải hối thúc."

"Ai nói tôi không về Quảng Châu nữa vậy? Không chừng tôi còn về bển đi làm đó!"


Chu Nhị Đình tham gia vào cuộc trò chuyện: "Thì cứ hẹn hò tạm thời đi (4). Cậu xem xét tình hình trước, về mặt tư tưởng là cậu còn chưa muốn kết hôn, vậy thì không kết hôn thôi. Còn về mặt hành động, nếu bị bắt thì cậu cứ đối phó là được, nghe tôi nè, hẹn cô nàng gặp mặt, mời cổ ăn bữa cơm gì đó, rồi về nói là không thấy hợp, thế thì ba mẹ cậu cũng không thể trói cậu vào xe cưới đúng không?"

Cậu ta nửa cười nửa mếu: "Hẹn hò chỉ tổ tốn thời gian, tôi ngồi với nữ là nổi hết cả da gà rồi..."


Người tên Lưu Minh lại nói toạc ra: "Cậu ta thích đàn ông."

Chu Nhị Đình ngân lên một tiếng à thật dài.


Trong cái huyện thành nhỏ bé như huyện Năng này, đồng tính luyến ái rất hiếm khi xuất hiện, phần lớn người nghe được đều cảm thấy bẩn tai. Cũng may ở bàn này đều là người trẻ tuổi, tôi là người lớn nhất, bằng không nếu tôi là cái cậu họ Vương kia mà bị bóc trần xu hướng giới tính trắng trợn như vậy, thì tôi đã bạt tai Lưu Minh rồi.

Mà nếu lùi lại mười mấy năm trở về trước, ngay cả tôi cũng cảm thấy những con người đáng thương này đều bị quỷ ám, cần tôi thông cảm nữa.


Ấn tượng của tôi với Lưu Minh không được tốt lắm. Tôi bảo nhìn tình huống này thì cậu vẫn nên về Quảng Châu đi, cậu mà ở lại huyện Năng thì ba mẹ cậu nói được vài câu là cậu đã điên lên rồi, huống chi là chuyện sau này.

"Nhưng mà tôi lớn lên ở huyện Năng, tôi thích chỗ này, mắc gì chỉ vì tôi... tôi là gay thì không được sống ở quê hương mình vậy hả? Đây là vấn đề của huyện Năng, mắc gì tôi phải trốn tránh?"

Cậu ta uống nhiều quá, khi nói đến chỗ mắc gì thì tông giọng hơi to hơn, gõ bàn định đứng dậy tranh luận với tôi, Chu Nhị Đình nói hết cách rồi, đây là điều kiện khách quan mà...


Cậu ta không lên tiếng nữa, Lý Dũng Toàn kêu thêm đĩa rau trộn, cậu ta từ từ kẹp miếng thịt gà cho vào miệng.

Tôi chuyển qua đề tài mới, hỏi Lý Dũng Toàn có dự định gì trong kì nghỉ này không.


Tôi không phải đứa ngố rừng dốt đặc cán mai, tôi biết tại sao Lý Dũng Toàn lại muốn mời tôi đi chơi. Cậu ta chia tay với bạn gái, bây giờ có thể là do cô đơn buồn chán, hoặc là vì tò mò mà bắt đầu quan tâm tới tôi. Tôi sống hai mươi bảy năm, từng trải tình đời rồi, tôi biết cậu ta có ý gì.

Tuy rằng tôi không có nghĩ đến chuyện kết hôn nghiêm túc với Lý Dũng Toàn, nhưng tôi cũng không nghĩ rằng mình có lòng quyết tâm sống lẻ loi một mình mãi. Nếu duyên phận tới, vậy cứ thử xem thế nào đi, không thể mỗi lần nhắc đến chuyện tình cảm là tôi cứ ra sức khước từ, lấy Lộ Kim Thời đã kết hôn sinh con ra làm lá chắn được.


Tôi không thể cứ thụ động đón nhận mọi chuyện như thế được. Trong căn phòng của tôi, trừ mấy thứ đồ thủ công tôi làm ra, thì cũng chỉ có ảo giác về Trịnh Ninh Ninh, cơn ác mộng lưu lại từ bảy năm trước; chỉ có hành trình lặp đi lặp lại từ năm này qua năm khác; và Chu Nhị Đình — người không ngừng thay đổi, rồi lại chưa kết nối quá sâu sắc với tôi kia.

Năm nay thì có thêm một Cam Linh, thế này thì hay rồi, cuộc sống hiện tại của tôi lại bắt đầu xoay quanh Cam Linh — Cam Linh gói tất cả ảo giác trong phòng thành quả bóng và đánh về phía tôi, mà lúc này cô ấy lại trốn tránh tôi, để tôi tự do tùy thích.


Lý Dũng Toàn thăm dò: "Tôi định vào thành phố chơi một tuần, đi thăm thị trấn Trúc Viên, qua Lạc Sơn (5), và còn lễ hội phim hoạt hình nữa, hình như là có triển lãm lịch sử hay đồ vật gì đó, tôi nhớ là diễn ra tuần sau. Nếu không chúng ta cùng đi đi?"

"Em có đi không?" Tôi hỏi Chu Nhị Đình.

Chu Nhị Đình đáp rằng cô ấy có sắp xếp khác rồi, về quê thăm ba mẹ lớn tuổi, rồi còn có người họ hàng kết hôn nên cô ấy phải đi chỗ khác.


"Vậy cậu định đi tự túc hay là theo đoàn?" Tôi hỏi.

"Có dạng đăng ký với công ty du lịch, rồi họ đưa đón mình tới chỗ tham quan, không cần đi chung với đoàn suốt hành trình."


"Tôi cũng muốn đi lắm, hình như từ khi đến huyện Năng tới giờ tôi vẫn chưa dạo qua thành phố lần nào, mà càng nói thì trông tôi càng chẳng giống dân địa phương..."

Mắt Lý Dũng Toàn sáng rực lên: "Vậy tốt quá, chị muốn đi thì chúng ta đặt chuyến luôn đi."


"Có mỗi hai chúng ta thì có vẻ không tốt lắm nhỉ?"

"Thế chị rủ thêm bạn bè quen biết đi chung đi, càng đông càng vui chứ sao!" Lý Dũng Toàn có cái hăng hái sôi nổi tuổi trẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, liên tục nghiêng người về phía trước, áo thun sắp đụng vào đĩa đậu phộng trên bàn. Tôi đỡ vai cậu ta đẩy ra sau một chút, dời đĩa đậu phộng qua bên cạnh.


Lưu Minh nói: "Tôi nữa, tôi cũng rảnh thời gian đó nè."

Chu Nhị Đình chặn đường: "Không phải cậu đang tập trung luyện thi à?"

Lưu Minh: "Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mới có hiệu quả chứ."


Tôi trả lời để tôi nghĩ lại đã, tôi không có bạn bè thân thuộc gì, mà có mời thì cũng không mời được ai muốn đi chơi một tuần với tôi cả. Sự tham gia của Lưu Minh có phần khiến tôi muốn từ bỏ, nhưng tôi cũng không muốn nóng vội làm quen với Lý Dũng Toàn một mình, thuận theo dòng chảy không giống như là lao đầu nhảy khỏi thác nước.


Buổi đi ăn hôm đó kết thúc hơi trễ, chuyến xe buýt cuối cùng đã rời đi, Lý Dũng Toàn còn lôi đàn ghi ta ra hát bài "Những đóa hoa ấy" (6). Chúng tôi bắt taxi về nhà, Chu Nhị Đình khen Lý Dũng Toàn cũng khá mấy tài lẻ, đùa tôi rằng: "Chị muốn làm máy bay già thật đấy à?"

"Xem thế nào đã." Tôi cũng không phủ nhận, Chu Nhị Đình cười ngả vào người tôi, xoa tóc tôi như thể còn chưa đã ghiền, tôi tóm chặt cánh tay cô nàng. Cảnh vật ngoài cửa sổ chạy lùi lại, không biết là bóng đêm lén lút chảy vào lòng tôi hay thế nào, tôi không nhịn được thổ lộ tâm sự với cô bạn của mình.


"Thật ra chị không được hài lòng lắm."

"Có chuyện gì vậy chị?"

"Chị không biết phải nói thế nào... Giống như là em và bạn cùng đi xem một buổi ca nhạc, rồi còn hẹn nhau năm sau tiếp tục đi xem chung nữa. Nhưng mà bỗng nhiên cô ấy ngừng chơi với em, rồi làm bộ như không có buổi ca nhạc kia... Chị không biết nêu ví dụ thế nào."


Tôi chợt đổi chủ đề từ Lý Dũng Toàn sang buổi ca nhạc, mà huyện Năng không có chương trình biểu diễn nào, Chu Nhị Đình nhanh chóng nhận ra rằng tôi đang dùng cách nói bóng gió.

Tôi và Cam Linh có cùng nỗi đau trong câu chuyện về Trịnh Ninh Ninh. Còn có những người trong cuộc khác mà Cam Linh có thể tìm hiểu, nhưng chúng tôi đã hẹn nhau rồi mà, tôi sẽ nói tên hung thủ cho cô ấy vào năm sau, trước lúc đó, tôi —


Chu Nhị Đình nắm lấy tóc tôi, hỏi rằng: "Chị cắt tóc là vì chuyện này à?"

"Không phải, tại chị thấy nóng quá thôi." Tôi thề thốt không chịu nhận.


"Rắc rối tình cảm sao? Đối tượng mập mờ với chị tự dưng trốn chạy hửm?" Chu Nhị Đình vẫn không hiểu được tại sao tôi lại nói đến chuyện này, cho rằng đây có liên hệ đến việc tôi bất chợt đón nhận thiện cảm từ Lý Dũng Toàn.


"Không phải, không có gì đâu."

"Chị nói ra xem nào."

"Không có, không phải là chuyện tình cảm đâu..."


Chỉ là, dường như một mình tôi lặng lẽ tiêu hóa những cảm xúc và bí mật bảy năm trước mà không hề thấy khó chịu gì, bỗng dưng Cam Linh từ biển khổ trèo lên con thuyền chật hẹp của tôi, cùng tôi chia sẻ phần cảm xúc đó. Tôi tiếp nhận việc người này phiêu dạt cùng tôi trên cái bí mật kia. Rồi thoắt cái cô ấy lại chuyển sang con thuyền khác một mình.


Nhưng tôi vẫn luôn biết Cam Linh sẽ đi về phía mục tiêu của cô ấy, trong cái cố chấp u tối, kiên quyết không lùi bước, không có lý do gì để dừng lại bởi vì tôi. Chỉ là tôi mơ tưởng rằng cô ấy sẽ vì tôi mà dịu lại, từ bỏ báo thù, bị thuyết phục, mở lòng chào đón cuộc sống mới... Chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.


Bỗng nhiên, nỗi cô đơn giấu kín trong lòng bảy năm qua trở nên khó có thể chịu đựng nổi.

Tôi gãi tóc, bóng hình một tôi xa lạ phản chiếu trên lớp cửa kính.



Chú thích:

(1) Kiểu tóc Tiểu Hồi mới cắt có vẻ giống kiểu của Quách Thái Khiết - nữ diễn viên, ca sĩ người Đài Loan.


(2) Sadako: Ma nữ với mái tóc dài che kín khuôn mặt trong phim kinh dị "The Ring".

(4) "Thì cứ hẹn hò tạm thời đi": câu gốc là "cưỡi lừa tìm ngựa", chỉ tình trạng có đối tượng rồi nhưng vẫn tìm kiếm tình mới, hoặc là người chưa thật sự thích đối phương, nhưng vẫn hẹn hò vì cô đơn buồn chán... và chia tay đối phương khi đã gặp được người thích hợp hơn.

(5) + Thị trấn Trúc Viên thuộc Huyện Tỉnh Nghiên – huyện thuộc địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên.

+ Lạc Sơn là thành phố trực thuộc tỉnh Tứ Xuyên, nổi tiếng với 2 Di sản thế giới là Lạc Sơn Đại Phật và núi Nga Mi.

+ Trong đó Lạc Sơn Đại Phật là tượng Phật bằng đá cao nhất thế giới (71m). Bức tượng Phật Di Lặc này được tạc vào vách đá Thê Loan của núi Lăng Vân. Bức tượng đá đối mặt với núi Nga Mi, và dòng sông chảy dưới chân của Phật.

+ Núi Nga Mi được xếp vào danh sách các ngọn núi linh thiêng của Trung Quốc, như nhóm núi "Ngũ nhạc", "Tứ đại Phật giáo danh sơn", "Tứ đại Đạo giáo danh sơn". Khung cảnh nơi đây được thiên nhiên ưu ái bởi vẻ đẹp dung hòa giữa mây trời, rừng núi kết hợp với nét đẹp kiểu Phật giáo.

Ed: Ái chà, có vẻ là chỗ huyện Năng này gần Tứ Xuyên thật đó nhỉ :">

(6) Bài hát "Những đóa hoa ấy" (那些花儿): link như bên dưới. Mình thấy 1 bạn bình luận trên Youtube đây là "một bài hát ly biệt bên Trung. Mỗi lần ly biệt, thường mọi người sẽ cùng nhau hát bài này."


Tấn Giang:

ID Lộ Tra — 19/05/2023:

Ôi chà, tác giả diễn tả thế khó xử này hay thật đấy.

ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:

Bồ đắm chìm rồi Tiểu Khương à.

ID 43765641 — 16/10/2022:

Xong đời rồi Tiểu Khương ơi, cô rơi vô bể tình rồi!

ID zero — 17/08/2022:

Đối tượng mập mờ trốn chạy á hẻ, cũng không có sai nghen~

ID Lộc cộc — 15/08/2022:

Tóc tui dài tới eo là tui xén thành kiểu ngắn cũn luôn, tại tự dưng muốn thế thôi à, ai hỏi thì tui cũng nói cho qua là thấy nóng quá í.

ID GS Xíu Mại — 25/07/2022:

Tui cứ cảm thấy nữ minh tinh kia là Quách Thái Khiết đó hahaha.

>> ID Điền Nhi Bắc Thất trả lời — 03/08/2022:

Lúc mới đọc tui cũng thấy vậy á hà hà hà, đúng kiểu tóc trong phim "Hỉ Bảo" á hehe.

ID 1203 — 30/07/2022:

Sợ quá đi, thuyền trống có thể là do người đã chủ động rời thuyền, thoát khỏi biển khổ; hoặc cũng có thể là thuyền bị lật đó.

ID Bàng Dã — 26/07/2022:

Cô Tiểu Khương nghịch ngợm đáng yêu ~

ID Cơm ngon xá quá là ngon — 25/07/2022:

Tâm trạng này được miêu tả sống động quá đi mất.

ID URBETNG — 19/07/2022:

Kiểu tóc này đẹp lắm luôn á!

ID Du khách mùa đông — 06/07/2022:

Tiểu Khương: Yêu mất rồi!

ID Ước mơ được nuôi thỏ — 03/07/2022:

Lòng Tiểu Khương đã rối tung lên vì Cam Linh rồi ~

ID linlinsusu — 01/07/2022:

Thỏ ngoài hành tinh ~

ID Ngày về — 01/07/2022:

Viết hay ghê luôn í!

ID Phùng Tuyết Liên Mai — 01/07/2022:

Tưởng tượng Tiểu Khương cắt tóc ngắn chắc dễ thương lắm ha!

ID 19344057 — 30/06/2022:

Tôi đọc truyện này kỹ từng dòng một luôn á.

ID Sở Tầm — 30/06/2022:

Tiểu Khương biết cô ấy là trạm dừng trên con đường hướng tới mục tiêu của Cam Linh, nhưng quá trình ghé lại này đã mất khoảng thời gian dài đến nỗi cô ấy đã quen với việc người phụ đó đột ngột ập vào. Vì thế dù cô ấy đã biết mình không phải đích đến của Cam Linh, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy buồn lòng khó yên.

ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 30/06/2022:

Không phải là giấc mộng đâu.

ID Cá trong chậu — — 30/06/2022:

Tiểu Khương đã quen với sự hiện diện của Cam Linh.

Thật ra người ấy có lý do mềm lòng vì cô đấy, Tiểu Khương à.



Đoạn trích về "thuyền":

"Chỉ là, dường như một mình tôi lặng lẽ tiêu hóa những cảm xúc và bí mật bảy năm trước mà không hề thấy khó chịu gì, bỗng dưng Cam Linh từ biển khổ trèo lên con thuyền chật hẹp của tôi, cùng tôi chia sẻ phần cảm xúc đó. Tôi tiếp nhận việc người này phiêu dạt cùng tôi trên cái bí mật kia. Rồi thoắt cái cô ấy lại chuyển sang con thuyền khác một mình.

Nhưng tôi vẫn luôn biết Cam Linh sẽ đi về phía mục tiêu của cô ấy, trong cái cố chấp u tối, kiên quyết không lùi bước, không có lý do gì để dừng lại bởi vì tôi. Chỉ là tôi mơ tưởng rằng cô ấy sẽ vì tôi mà dịu lại, từ bỏ báo thù, bị thuyết phục, mở lòng chào đón cuộc sống mới... Chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.

Bỗng nhiên, nỗi cô đơn giấu kín trong lòng bảy năm qua trở nên khó có thể chịu đựng nổi.

Tôi gãi tóc, bóng hình một tôi xa lạ phản chiếu trên lớp cửa kính."



Ed:


Mộng trong giấc mộng (A dream within a dream)

(Thơ của Edgar Allan Poe – Bản dịch của Lý Lãng Nhân)


Em ơi, hãy nhận nụ hôn
Anh hôn lên trán bồn chồn chia tay
Để anh thú nhận điều này
Rằng em vốn biết những ngày đã qua
Với anh ngày ấy chỉ là
Một cơn mộng lẻ luớt qua cuộc đời
Dù cho hy vọng rã rời
Đêm, ngày, ảo ảnh - có thời cũng không
Mộng kia phai nhạt trong lòng
Hay điều trong mộng chỉ toàn mộng mơ.


Đứng đây nhìn sóng xô bờ
Cát vàng một nắm thẫn thờ trong tay
Cát bao nhiêu hạt còn đây
Còn bao nhiêu lọt kẽ tay mất rồi
Khóc đi, khóc nữa, hỡi Trời
Tay không nắm chắc mộng đời tại sao?
Trời cao ban phép nhiệm màu
Xin cho giữ hạt cát đầu trong tay
Sóng triều tàn nhẫn bủa vây
Những điều trong mộng chỉ đầy mộng mơ.


Tiểu Hồi vốn đang lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau trong bảy năm ròng, giờ đây cảm xúc lại rối bời, bắt đầu nghĩ đến việc "chủ động" làm việc gì đó. Cô bắt đầu muốn tiến về phía trước, chấp nhận thử cái mới, thay đổi kiểu tóc, thử tiếp nhận thiện cảm của người khác. Nhưng sâu trong nội tâm, Tiểu Hồi vẫn cảm thấy trống vắng, hụt hẫng khi người đồng hành đã quá đỗi thân quen với mình nay bỗng chuyển sang con thuyền khác một mình – một giấc mơ thật tốt đẹp cho đến khi phải đối mặt với hiện thực phũ phàng. Đây thật sự là một Khương Tiểu Hồi khác, một "tôi xa lạ", mà lý do là gì đây chứ? Rõ ràng là cùng một nỗi đau, nhưng Tiểu Hồi đã không còn chịu đựng được sự cô đơn nữa rồi.



Chú thích: Nguyên văn bài thơ như sau, có vài chỗ bản dịch ở trên chuyển ngữ chưa sát lắm:

A dream within a dream (Tác giả: Edgar Allan Poe)

Take this kiss upon the brow!
And, in parting from you now,
Thus much let me avow -
You are not wrong, who deem
That my days have been a dream;
Yet if hope has flown away
In a night, or in a day,
In a vision, or in none
Is it therefore the less gone?
All that we see or seem
Is but a dream within a dream.

I stand amid the roar
Of a surf-tormented shore,
And I hold within my hand
Grains of the golden sand –
How few! Yet how they creep
Through my fingers to the deep,
While I weep – while I weep!
O God! can I not grasp
Them with a tighter clasp?
O God! Can I not save
One from the pitiless wave?
Is all that we see or seem
But a dream within a dream?


xxxxxx

Thủ tục cũ, chỉ đọc W.a.t.t.p.a.d nha mọi người, amocbinhphuong.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play