Tránh né tôi
Tôi lật đật lôi điện thoại ra xem lại thời gian, đã chín giờ bốn lăm phút, tính sơ quãng đường thì có lẽ sau khi từ biệt tôi không lâu là Cam Linh đã đến tìm người đàn ông tên Thẩm Lục này.
Cam Linh đều nhịp chân bước ra từ con hẻm sâu, một tay gác sau lưng Thẩm Lục như là đang khống chế con tin, còn xung quanh đầy ắp cảnh sát lăm lăm khẩu súng trên tay, đạn lên nòng sẵn. Vẻ mặt cô ấy cực kỳ nghiêm túc, nhìn về phía đường phố. Trên đường không một bóng người, cô ấy buông Thẩm Lục ra, ông ta bước đi hệt như một con vịt, hai cái chân dang ra thật rộng. Ông ta đang hốt hoảng cực độ, đi được một bước lại ngoái nhìn Cam Linh một lần, tựa như Cam Linh đang cầm món vũ khí gì đó trong tay, chỉ chực chờ đến lúc ông ta đi được mười mấy bước là nổ súng diệt khẩu.
Cam Linh xua tay, thình lình bật cười với vẻ hơi bất đắc dĩ.
Tôi núp sau bức tường hợp kim nhôm, giấu mình trong bóng tối, chỉ dám giơ nửa cái điện thoại và bật chế độ chụp hình, quan sát hai con người ngay trước mặt thông qua màn hình điện thoại.
Thẩm Lục bước đến căn nhà của ông ta ở phía này, túm lấy ổ khóa theo thói quen, nhưng lại tăng tốc độ nhanh hơn nữa, lủi qua một con hẻm nhỏ khác.
Cam Linh đứng yên tại chỗ một lúc lâu, rồi khoanh tay đi về phía trước với dáng vẻ cô đơn. Cô ấy đến đứng bên cạnh lề đường, khuôn mặt quay sang phía xe cộ và người qua lại, thỉnh thoảng giơ tay đuổi mấy con muỗi vo ve. Tôi chỉ soi được đến chỗ sau lưng cô ấy, tất cả đều chìm trong tấm màn tối đen. Bẵng đi một lát, cô ấy cúi đầu nghiền cái gì đó dưới mũi chân, rồi lại hơi ngẩng đầu nhìn chăm chú dòng xe tới lui.
Tôi không đánh động Cam Linh, cô ấy đứng lặng thật lâu, rồi theo con đường này đi mất. Tôi theo cô ấy nửa đường, thấy hình như là cô ấy đang đi về hướng nhà mình.
Theo dõi không bị phát hiện, tôi đợi tin nhắn từ Cam Linh cả đêm mà không nhận được bất cứ câu hỏi nào về Trịnh Thành Cương.
Nhưng sáng sớm hôm sau tôi lại thấy một bức ảnh, là công thức nấu nước ô mai mà cô ấy viết lên tờ ghi chú.
Khương Hồi Hương: Gì vậy?
Cam Linh: Có vẻ hôm qua em thèm lắm đó, tự em nấu đi nha.
Khương Hồi Hương: Hãy nghe tôi nói cám ơn chị (1)...
Cam Linh: Ha ha ha ha ha ha ha
Cô ấy còn ha ha ha ha được hả? Tôi tưởng tượng cảnh người phụ nữ này trưng khuôn mặt vô cảm gõ mấy con chữ vừa nãy, đêm qua cô ấy nghe được tin Trịnh Thành Cương chưa chết... Tại sao cô ấy lại không chất vấn tôi đi, sao còn rỗi rảnh gửi tôi cách nấu nước ô mai vậy?
Nhưng mà tôi không thể thẳng thắn hỏi chuyện cô ấy được, thế chẳng khác nào tôi tự đưa thông tin hung thủ cho cô ấy đâu.
Tôi đã đồng ý kể tất cả mọi chuyện với cô ấy vào tháng giêng năm sau, Cam Linh không thể đợi đến khi đó được nữa sao?
Chúng tôi có một khóa giáo dục an toàn cho đám trẻ kéo dài ba ngày trước kỳ nghỉ lễ. Ngoại trừ các kiến thức thông thường về không chơi đùa ở nơi hoang dã, phòng chống đuối nước, đề phòng gió lớn và cảm nắng, giữ an toàn điện này kia, thì các giáo viên chủ nhiệm còn dạy tụi nhỏ một vài nội dung quan trọng khác nữa.
Giáo viên chủ nhiệm bên lớp Lý Dũng Toàn xin nghỉ do cảm cúm, một mình thầy giáo như cậu ta lo liệu không xuể nên hiệu trưởng phái tôi sang giúp đỡ.
Nội dung cần truyền đạt cho đám trẻ là vài kiến thức phòng vệ cơ bản, không quá dài dòng. Mỗi năm trường Ánh Sáng đều tổ chức chương trình này, nhưng hiện tại đang là mùa hè, bài học đã biến thành: tôi là một bà cô xấu xa, lúc tôi muốn cởi quần cậu nhóc nào đó, thì cậu bé phải biết là mình cần báo lại cho người lớn. Nói một cách dễ hiểu thì đây là chuyện không đúng, cho dù là nam hay nữ cũng không được tùy ý để người khác cởi quần của mình.
Động tác tôi làm mẫu không phải là cởi quần con nít, mà là giả vờ thành bà cô xấu xa nói chuyện với đứa nhỏ.
Có rất nhiều đứa trẻ ngây thơ, gạt đứa nào là trúng đứa ấy, tôi bảo tôi là cô Khương hiền hậu nè, để cô giúp con kéo quần lên nha, thế là đứa nhỏ gật đầu thả lỏng hai tay mặc tôi hành động. Tôi than rằng thế này không được rồi, Lý Dũng Toàn đăm chiêu một lát, cũng cảm thấy là tôi chẳng có năng khiếu đóng vai kẻ xấu gì hết, không tiếp tục vở diễn nữa, mà nghiêm mặt dạy dỗ tụi nhỏ. Bên ngoài có rất nhiều người xấu có bộ dạng rất dễ mến như cô Tiểu Khương vậy, nhưng họ chỉ làm bộ thế thôi, nếu mấy đứa gặp ai lạ mặt mà tự dưng muốn chạm vào cơ thể mình, thì mấy đứa nhất định không được đồng ý đó...
Buổi sáng mọi người đều bàn tán với nhau về khả năng đề phòng quá kém cỏi của bọn nhỏ, đến chiều trời lạnh hơn một chút thì chúng tôi đưa bọn nhỏ ra ngoài, bắt đầu bài huấn luyện thực tế "Đừng đi theo người lạ". Các giáo viên thay nhau diễn vai kẻ xấu, tôi thì chẳng có tác dụng gì cả, còn lũ trẻ thì hết đứa này đến đứa khác trúng chiêu.
Lúc tan làm, các giáo viên đều thở dài: "Chúng ta dặn dò bọn nhỏ cũng có ích gì đâu chứ, nếu đúng là có kẻ xấu nào xuất hiện thì ngay cả người lớn cũng không nhận ra nữa là. Chúng đã âm mưu ngon ngọt, rắp tâm lừa gạt bọn nhỏ, thì sao bọn nhỏ có thể tránh được đây."
Trẻ con thì làm sao có cách nào đây chứ, chúng yếu ớt, chúng ngây thơ; trong khi kẻ xấu thì có muôn vàn thủ đoạn cho cùng một mục đích, chỉ cần rơi vào tầm ngắm là xem như chấm hết cuộc đời. Cho nên để bảo vệ tụi nhỏ, bạn chỉ có thể nhốt tất cả chúng vào trường mầm non, nhốt vào tiểu học, trung học, đại học, sau đó đột ngột thả chúng ra như thả lũ cừu đang chăn; trong khi kẻ xấu thì chực chờ bên ngoài như hổ dữ rình mồi. Trong chương trình "Thế giới động vật", những loài sư tử hổ báo núp trong bụi cỏ hiếm khi để hụt con mồi; mà dẫu có vồ hụt thì có hề gì đâu chứ, đàn hươu cũng sẽ không được lợi chỗ nào, mà chỉ biết kinh hoảng run sợ, quây những con non vào vị trí chính giữa đàn trong khi di chuyển —
Lúc tan tầm, Lý Dũng Toàn thắng xe trước mặt tôi: "Hôm nay cảm ơn chị nha, bằng không một mình giáo viên nam như tôi chắc chắn là chả làm được việc gì luôn... Để tôi mời chị ăn gà rán nha, đi nào!"
"Không được đâu, hôm nay tôi đi xe rồi."
"Đúng lúc luôn, cùng đi đi chị!" Lý Dũng Toàn nhiệt tình mời, tôi do dự trong giây lát, gật đầu đồng ý.
Cửa hàng thức ăn nhanh bật máy lạnh mát rượi, chỉ là chẳng thấy bóng dáng vị khách nào. Tôi ngồi đối diện Lý Dũng Toàn, cậu ta ăn khoai chiên còn tôi uống Coca, ở ngoài cửa sổ xe đạp của tôi đậu gần sát chiếc mô tô của cậu ta.
Cậu trai trẻ hai mươi tuổi này mặt mày sáng láng, tràn đầy sức sống thật đấy, mỗi lần tôi nhìn Lý Dũng Toàn đều thấy được con người cậu ta sống rất chủ động, đi chơi bida, chia tay bạn gái, làm cái gì cũng tốt đẹp... Là thái độ tích cực hướng về tương lai phía trước, trái ngược với tôi.
Tôi làm gì cũng là bị động, dòng đời là từng trái bóng bay tới chỗ tôi, tôi thì tránh né, hoặc là đánh trở lại. Hình như tôi chưa chủ động đưa ra lựa chọn làm việc gì cả, chỉ mơ màng vượt qua hết thảy sự việc theo lẽ tự nhiên.
Thế nên tôi cảm thấy luồng khí tươi mới, sảng khoái kia đang được thổi qua từ phía thân thể Lý Dũng Toàn, làm dịu đi bộ não đang liên tục hoạt động của tôi.
Lý Dũng Toàn gọi: "Cô Tiểu Khương... chị Tiểu Khương này."
Tôi ngước mắt nhìn lên, người Lý Dũng Toàn hơi đổ về phía trước, hai tay dính đầy dầu đặt trên bàn.
Tôi túm mớ tóc rũ qua vai mình: "Sao vậy?"
"Tôi có thể hỏi thật cái này không?"
Lời nói này hơi trực tiếp quá, tôi tự hỏi: "Việc gì thế?"
"Chị có người yêu chưa?"
Tôi khựng lại một chút, nhìn Lý Dũng Toàn, bối rối không biết trả lời thắc mắc này như thế nào. Cam Linh nói đúng thật, tôi chẳng biết giao tiếp với người khác thế nào hết.
Nếu Lý Dũng Toàn là con gái, thì tôi có thể nhẹ lòng đáp lại là tôi còn chưa có, hoặc giả đối phương không ngại thì tôi còn có thể kể về tình sử của tôi và Lộ Kim Thời nữa cơ.
Đằng này cậu ta là con trai, mà còn nhắc đến đề tài yêu đương thế này, tôi hỏi ngược lại: "Sao thế? Sao tự dưng cậu lại hỏi như vậy?"
"Tôi chỉ muốn biết thôi mà." Có vẻ cậu ta cảm thấy rất tò mò.
"Cậu thấy sao?"
"Tôi không biết," Lý Dũng Toàn ỷ vào tuổi trẻ, hồn nhiên đá lại chủ đề, "Tôi không có ý gì khác... Chỉ là trước đây tôi không có chú ý đến, rồi từ khi tiếp xúc với chị nhiều hơn thì tôi mới phát hiện là chị rất bí ẩn."
Tôi vẫn luôn thấy mình như cái vật chứa trong suốt, rồi thoắt cái bị người ta nói mình rất bí ẩn thì không làm chủ được biểu cảm của mình, lông mày tôi không khỏi nhô lên, đôi mắt mở lớn. Lý Dũng Toàn nghệt mặt ra: "Tôi nói không đúng à?"
"Bí ẩn... chỗ nào?"
Lý Dũng Toàn vắt hết óc chỉ ra chỗ bí ẩn của tôi. Trong mắt cậu ta thì tôi y như người ngoài hành tinh trong trường Ánh Sáng, không giao du với người khác, cũng không có vẻ gì là sống nội tâm, là giáo viên cùng thời với cây mận khi trường Cây Mận mới mở — nhưng lại không đứng lớp chính thức, cũng không tán gẫu với người khác, cứ như là tách biệt khỏi đám đông, rồi lại vẫn luôn tồn tại đâu đó trong đám đông ấy.
Theo lời Lý Dũng Toàn thì cậu ta rất muốn gửi tin tán dóc sau khi kết bạn WeChat với tôi, nhưng mà không hiểu sao cứ thấy kính sợ tôi, như thể đằng sau bộ mặt thân thiện của tôi là bốn chữ người lạ chớ gần vậy.
Rồi sau đó hiệu trưởng khăng khăng thúc giục cậu ta đưa tôi về nhà sau giờ làm, lòng hiếu kỳ với tôi tăng vọt lên tới đỉnh điểm, tôi có câu chuyện gì đó đúng không? Sau đó cậu ta bắt đầu chú ý đến tôi.
"Cho nên cậu muốn hỏi thăm tình cảm của tôi à? Nếu tôi có người yêu thì không còn bí ẩn nữa hả?"
Tôi vẫn còn hơi dè chừng, Lý Dũng Toàn còn chưa lợi hại bằng Lộ Kim Thời, Lộ Kim Thời rành xem mặt đoán ý người khác, còn Lý Dũng Toàn thì chú tâm bản thân mình nhiều hơn.
Ly nước chầm chậm vơi đi, ống hút vang lên rồn rột, lời mời của Lý Dũng Toàn cất lên bên tai: "Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà. Thứ bảy này tôi và mấy người bạn đi ăn thịt nướng ở cây cầu phía Nam, chị có đi không, cũng có thể gọi bạn chị qua... Dù sao thì tụi nhỏ đang trong kì nghỉ rồi, lâu lắm chúng ta mới được xả hơi thế này."
Lời khước từ đến bên miệng cuối cùng vẫn bị vòng trở lại: "Tôi còn chưa quyết định được, để tôi xem rồi mai trả lời cậu sau."
"Được rồi."
Tôi thật sự không biết cách từ chối người khác, có thể chuyển thời hạn sang hôm sau đã là tiến bộ lắm rồi.
Có một bộ phim Nhật tên là "Cô gái 100 Yên" (2), trong đó nữ chính được một chàng trai ngỏ lời rủ đi chơi, cô ấy ngượng ngùng hỏi anh ta tại sao lại chọn mình. Chàng trai đáp là vì trông như cô ấy sẽ không từ chối. Khó khăn lắm cô ấy mới được mời, thế mà chỉ là do cô ấy sẽ không cự tuyệt mà thôi, đối phương lại còn nói thẳng đuột ra với cô ấy như vậy.
Tôi tin rằng tôi lúc ba mươi tuổi rất có thể trở nên giống như nữ chính Ichiko do diễn viên Sakura Ando thủ vai kia, vẫn ngơ ngác mịt mờ ngồi xem tivi ở nhà với bộ đồ ngủ nhếch nhách; vì chưa bao giờ biết bản thân muốn điều gì, nên chỉ kết thúc ở một cửa hàng tiện lợi như đôi đũa tặng kèm, một tiện ích bổ sung; và không biết từ chối người khác...
Tôi biết thật sai lầm khi nhìn nhận bản thân mình theo cách như vậy.
Xe Lý Dũng Toàn vừa rời đi, tôi nhìn bóng phản chiếu của mình qua cửa kính, dù tôi có để tóc dài hơn đi nữa thì trông cũng có vẻ rất trẻ con. Tóc tôi có màu đen, để suôn thẳng, tôi không có điểm nào đặc biệt, không có vẻ ngoài tao nhã, lại càng không có cơ bắp hay là đường cong ưa nhìn gì, cũng không quá gầy, chỉ là cô gái mặc áo thun quê mùa bình thường, bí ẩn ấy à? Tôi tin tưởng đó chỉ là cái cớ mà thôi.
Tôi vẫn luôn luôn thụ động tiếp nhận sự việc xảy đến, tôi đợi tin nhắn từ Cam Linh cả ngày trời.
Cá chắc là cô ấy đã nghi ngờ Trịnh Thành Cương, thậm chí tôi còn có trực giác rằng — nhất định cô ấy đã liệt Trịnh Thành Cương vào diện tình nghi rồi.
Qua lớp kính, Trịnh Thành Cương bước về phía tôi, bất ngờ lôi con dao từ chỗ xương sườn ra, đâm vào con gái mình là Trịnh Ninh Ninh.
Dòng máu trong suốt bắn ra, hóa thành vết bẩn dưới đáy ly. Linh hồn Trịnh Ninh Ninh trên tấm kính buồn bã nhìn tôi, tôi nhớ lại trong bảy năm khi cô bé đã mất đi — bản thân chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chủ động làm điều gì cả.
Ngay cả khi tôi chủ động đứng ra ngăn cản Cam Linh, thì cũng chỉ là vì Cam Linh muốn tìm kẻ sát nhân thông qua tôi, nên là tôi ứng đối lại.
Một khi cô ấy tránh né tôi.
Tôi không còn tác dụng gì, hơn nữa không biết bản thân còn có thể làm gì nữa.
Bảy năm qua, thậm chí từ trước đó — tôi chấp nhận sự thật, tự thuyết phục chính mình, máu bắn tung tóe khắp mặt tôi như một cái tát nặng nề.
Mục đích của Cam Linh vẫn luôn luôn rất rõ ràng, cô ấy muốn tìm được hung thủ, mà không phải là tìm được hung thủ thông qua Khương Tiểu Hồi.
Tôi nắm cái nắp nhựa của chai nước.
Nhắn tin hỏi thăm Chu Nhị Đình, cô ấy nói có thể đến ăn thịt nướng với tôi và Lý Dũng Toàn, tôi chuyển sang gõ tin lộc cộc trả lời cậu ta. Rồi tôi lại nhấn mở trang hội thoại với Cam Linh, đoạn trò chuyện vẫn đang ngừng lại ở câu đáp ha ha ha ha của cô ấy.
Hành động của Cam Linh là từng trái bóng bay tới phía này, hoặc là đập vào đầu tôi, hoặc là bị tôi bắt lấy và đánh trở về.
Nhưng tôi phải có hành động của mình, tôi không phải là cái ông Job ngồi trong tro bụi lấy mảnh sành gãi người, và đối phó với những lời trách móc của đám bạn bè đâu (3).
Tôi lục WeChat, tìm đến một người đã rất lâu không liên lạc lại.
—
Chú thích:
(1) Bài hát "Lắng nghe tôi nói cám ơn bạn": đã chú thích ở chương 11. Đến đây có thể xác định được là hồi đó Tiểu Hồi cố ý dùng chiêu này với Chu Nhị Đình và Cam Linh rồi hen :">
(2) Cô gái 100 Yên (100 Yen Love): bộ phim Nhật ra đời năm 2014, được đề cử Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất tại giải Oscar lần 88. Phim kể về sự lột xác của cô gái Ichiko 32 tuổi – từng là kẻ thất nghiệp, ăn bám gia đình, dần trở nên tự lập và mạnh mẽ hơn sau nhiều biến cố trong đời, đặc biệt là với những nỗ lực tập quyền anh của mình.
(3) Chương 34 đã tóm tắt nội dung sách Job. Trong phần 2, bạn bè Job hay tin về thảm kịch xảy ra thì đến thăm và động viên ông. Tuy lời nói của họ có vẻ rất chân thành và quan tâm, nhưng trên thực tế thì toàn là chế giễu, ngầm ám chỉ và buộc tội ông và gia đình đã làm điều xấu nên mới chuốc lấy tai ương. Trong khi đó thì Job chỉ ngồi và biện luận với các đồng bạn cho đến khi Đức Chúa đến.
Hôm nay Cam Linh vắng mặt 1 ngày:
Cam Sói Lớn: Thế ẻm có nhớ tôi không?
Tui: Nhiều là đằng khác á, bản chờ cô cả ngày rồi nè, cứ lo là mình không làm gì thì cô chạy mất nè, rồi sắp chủ động làm gì đó nữa nè...
Cam Sói Lớn: Ồ, thế tôi vắng mặt chương tới tiếp nhá.
Tui: Ét ô ét cô âm mưu cái gì đó :vvvvv
Tấn Giang:
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Ôi chà, một con người thụ động đã bắt đầu chủ động vì người mình để ý rồi! Xông lên nào Tiểu Khương ơi!
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Tiểu Khương muốn làm gì à?
ID Điên cuồng còn hơn bạn — 12/09/2022:
Hữu ích chứ, sao lại không có tác dụng gì được? Ít nhất bọn trẻ biết là có chuyện xấu xa như thế, nếu chẳng may gặp phải thì chúng có thể kể rõ việc gì đã xảy ra, không mù mờ để mình bị xâm phạm thường xuyên. Nếu giáo dục giới tính không có hiệu quả, thì nguyên nhân chỉ có thể là do người lớn không quan tâm, không hề để bụng, không dạy dỗ bọn nhỏ ân cần như lúc bảo chúng không được ăn nhiều kẹo, hay rửa tay trước khi ăn, để những kiến thức về giới tính này dần thấm nhuần vào cuộc sống hằng ngày của bọn trẻ.
ID Chả mong thấy lại Tuế Nguyệt Trí Nhu nữa đâu đó — 13/07/2022:
Cam Linh che giấu việc này là vì không muốn làm cho Tiểu Khương cảm thấy tội lỗi à (đừng ngăn tui tui ship 2 người qtqd rùi nè)!!!!!
ID URBETNG — 19/07/2022:
Dù sao thì tui cũng phê đường quá rồi!
ID Tiểu Vi — 30/06/2022:
Không biết bản thân muốn gì, chỉ cần không suy nghĩ là sẽ không có phiền não gì cả, cứ an tâm sống qua ngày là được.
Theo đuổi tiền bạc có ích gì khi không thể tiêu xài được, vậy thì ý nghĩa của việc chạy theo tiền tài là gì đây chứ? Sâu trong nội tâm người đó không đủ tự tin và không có cảm giác an toàn, muốn dùng tiền bạc để tăng sự tự tin và tìm kiếm cảm giác an toàn cho bản thân! Đôi khi người ta khó nhìn rõ chân tướng đằng ẩn giấu đằng sau vẻ bên ngoài, nếu bạn không thể tìm ra lý do thật sự, thì bạn không thể giải quyết được cốt lõi vấn đề.
ID Cá trong chậu — 30/06/2022:
Có chương mới rồi! Tiểu Khương nhận ra rằng cô ấy không thể ngồi chờ nữa (Cam Linh đã quyết định che giấu việc báo thù mất rồi), hành động tiếp theo của Tiểu Khương là muốn liên hệ lại người cảnh sát lúc trước à?
ID Dân Gu Gu — 09/08/2022:
Viết hay quá, tác giả có tiến bộ lớn đó! Trước kia tôi có lén đùa rằng tác giả viết truyện giống như đạo diễn Lâu Diệp quay phim vậy, dựng cảnh rất tốt, bối cảnh rất chân thực, nhân vật rất đặc sắc, kỹ thuật quay cũng rất độc đáo, nhưng cốt truyện chỉ thường thường. Dù là thế thì tôi vẫn không thể kiềm được mà mở truyện của tác giả và phim của Lâu Diệp ra thưởng thức.
Lúc đọc "Mối quan hệ phi điển hình" thì tôi còn quá mức kích động nhào qua Weibo tác giả lép bép lung tung dài dòng, bây giờ ngẫm lại, đúng là mình đã xúc phạm tác giả quá rồi.
Cách hành động hoàn toàn khác nhau của hai nhân vật trong truyện cho thấy ảnh hưởng của sự trả thù và tôn giáo đối với việc phạm tội và hình phạt. Theo thuyết Khế ước xã hội, luật pháp bắt nguồn từ chính mong muốn chấm dứt mớ hỗn loạn lấy oán báo oán trong xã hội, nhưng khi loại trừ yếu tố bên ngoài, thì ai có thể phủ nhận ảnh hưởng của tôn giáo trong câu chuyện Adam và Cain đâu? Đêm qua thức khuya đọc truyện, tôi cứ nhớ lại những kiến thức tâm lý tội phạm, luật pháp, văn hóa phương Tây thời đại học.
Quyển truyện này còn phản ánh rất nhiều vấn đề xã hội, chẳng hạn như "hình phạt làm mẹ" ảnh hưởng đến người phụ nữ ra sao, và những "người phụ nữ điên" đã được tạo ra như thế nào? Sáng nay tôi nhìn thấy bài báo "Người mẹ bỏ trốn" trên tờ tạp chí "Nhân vật", tôi lập lức nghĩ ngay đến Cam Linh.
Tôi vẫn chưa đọc xong cuốn truyện này mà tôi đã mong chờ vào cuốn tiếp theo của tác giả rồi đây này.
Chú thích:
+ Lâu Diệp (sinh năm 1965) là nhà biên kịch kiêm đạo diễn, được xếp trong "Thế hệ đạo diễn thứ 6" của nền điện ảnh Trung Quốc với bộ phim Sông Tô Châu ra mắt năm 2000.
Ngoài lề: Thế hệ thứ 6 nổi tiếng bởi các bộ phim mang đề tài hiện thực và cách nhìn mới mẻ về một xã hội Trung Quốc đang phát triển nhanh chóng.
+ Thuyết Khế ước xã hội là học thuyết chính trị - pháp lý xuất hiện trong xã hội Hy Lạp cổ đại vào thế kỉ thứ III - thế kỉ thứ IV TCN, cho rằng nhà nước và pháp luật ra đời không phải bắt nguồn từ thượng đế, mà là kết quả của một sự thoả thuận thống nhất giữa những con người với nhau như một thứ khế ước, hợp đồng xã hội với mục đích ngăn chặn tác hại có thể nảy sinh trong mối quan hệ giữa người với nhau.
Ngoài lề: Trước đây mình có đọc được câu hỏi này trên trang Weibo Việt Nam: "Nếu pháp luật không tồn tại nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra?" Câu trả lời được nhiều lượt like nhất đại loại là như vầy: Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, bởi vì pháp luật sẽ lại sinh ra một lần nữa. Thử tưởng tượng xem, nếu pháp luật bị bãi bỏ thì xã hội sẽ thành mớ hỗn loạn, A đánh B, C cướp của D, B-D bàn nhau trả thù A-C... Mọi thứ loạn tùng phèo lên hết, không ai được sống yên ổn kể cả những kẻ mạnh, vì con người dù mạnh đến đâu cũng không thể đơn độc làm theo ý mình được. Thế là tất cả những ai muốn sống an bình đều tụ lại và thống nhất với nhau những nguyên tắc chung của cộng đồng (như là không được cướp của, không đánh người vô lý...), những ai không muốn tuân thủ các nguyên tắc này thì bị ruồng bỏ, không được giao du, gia nhập vào đời sống cộng đồng... Dần dà, những điều khoản pháp luật mới lại hình thành.
Ed: Lâu rồi nên mình chỉ nhớ chung chung vậy thôi, chứ bài gốc chi tiết và thuyết phục hơn nhiều :D Kì cái là mình lục lại không ra luôn, hay là tác giả xóa mất bài đó rồi ta.
+ Hình phạt làm mẹ: là khái niệm bên Trung nói về hiện tượng nữ giới gặp bất lợi có hệ thống trong nghề nghiệp, kinh nghiệm làm việc và tiền lương do sinh con.
+ Người phụ nữ điên: đã được nhắc đến trong chú thích chương 28, hình tượng về người phụ nữ trong văn học phương Tây thời xưa chỉ có 2 kiểu là "thiên thần" – đại diện cho những gì tốt đẹp và phù hợp chuẩn mực xã hội, và "điên khùng, quái vật" để chỉ những người phụ nữ nổi loạn, chống đối các định kiến, hoặc chỉ đơn giản là những người không thuộc về phạm trù "thiên thần" nêu trên.
+ Người mẹ bỏ trốn (bài viết đăng trên Weibo "Nhân dân" tháng 8/2022): Năm 4 tuổi ba mẹ Bành Giai ly hôn, mẹ Bành Giai để cô lại cho ba nuôi dưỡng, bản thân mình thì kiên quyết rời đi, làm cô cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng và thiếu thốn tình thương. Khoảng năm 23 tuổi mẹ cô qua đời do ung thư gan, trước đó 2 tháng có gọi cô đến gặp mặt lần cuối. Trong khoảng thời gian từ năm 4 đến 23 tuổi thì hai người gặp nhau chưa được 5 lần. Sau đó Bành Giai rơi vào trầm cảm và phải điều trị tâm lý từ năm 2017-2019. Đến năm 2020 cô bắt đầu thu thập di vật, ảnh chụp của mẹ cô từ nhà bà ngoại, đi thăm mỗi nơi bà từng ở, thường xuyên viếng mộ bà, gom tất cả lại làm nên một bộ ảnh về bà, từng chút một xây dựng lại hình ảnh bà trong lòng mình. Cô dần thấu hiểu mẹ mình và lựa chọn của bà ấy hơn, đồng thời cũng tìm được minh chứng cho tình thương của bà dành cho cô. Cuối cùng, cô đã có thể "làm sáng tỏ nguồn gốc của sự tức giận, cơn thù hận của mình, thoát khỏi cơn ác mộng kéo dài", và thanh thản gọi bà là "mẹ". Cô phát hiện ra rằng mối quan hệ mẹ con giữa cô và mẹ mình sẽ không chấm dứt chỉ với cái chết, hay là một bộ ảnh, mà sẽ được đổi mới liên tục và không bao giờ dừng lại.
Nguồn: Mình tóm tắt lại từ trang boyamedia.com/category/detail/16623.
\\\\\\
amocbinhphuong.