Đi mất
Sự thật tựa như cái hộp quà chờ con người khám phá vậy, bên trong lớp giấy gói lại còn có thêm một hộp quà khác nữa. Sự thật mà Trịnh Ninh Ninh trông thấy khác với những điều Cam Linh chứng kiến.
Ăn mì xong, tôi và Cam Linh rảo bước dọc theo con phố Nam Bắc kia, người dân toàn gọi nó với cái tên mộc mạc là "phố Đông Nam", bây giờ lại được đặt tên khác với hai chữ cái xa lạ, mọi người đều tự động quên đi, vẫn gọi nó bằng tên cũ.
Phía Nam phố Đông Nam có cái công viên mới mở, đông đảo quần chúng đều tới tản bộ trong buổi đêm hè. Nhưng hiện tại đã muộn quá rồi, chúng tôi gặp đoàn người lượt lượt trở về, đến lúc tới công viên thì người phụ trách nói mình đã sắp tan tầm, mọi thứ bên ngoài cổng cũng đã bị khóa lại. Tôi bảo rằng chúng tôi chỉ đi loanh quanh thôi, ông ấy đáp được rồi, vậy các cô chỉ có thể dạo ở khu vực gần cổng thôi đấy.
Khi bước vào cổng là bắt gặp ngay một quảng trường lớn, không có gì đặc biệt so với các công viên khác, xung quanh có hàng lan can chạy dài phân chia các khu vực với nhau. Ở một góc nhỏ của quảng trường là máy bán hàng tự động, bên cạnh là một loạt ghế dài, và phía sau để vài chiếc xe điện đụng nhỏ cho con nít chơi, đang được khóa lại với nhau bằng xích liên hoàn.
Đèn đường rọi ánh sáng vào chiếc ghế dài, đàn muỗi vo ve vây quanh. Chúng tôi cùng ngồi xuống, tôi chợt có cảm giác đây cứ như là buổi hẹn hò nghèo túng vậy.
Cam Linh đã sắp xếp được phần nào suy nghĩ của mình, ngẩng đầu đập chết một con muỗi, xòe tay khoe chiến tích đỏ tươi cho tôi xem, rồi tiếp tục kể chuyện: "Ninh Ninh thích Elsa là do nó nhìn thấy ở nhà người khác. Lúc đó huyện Năng không có rạp chiếu phim, mà mấy đứa khác đã xem rồi, toàn nói với hát về nó. Con bé chưa được xem, nó cũng muốn biết nhưng không chịu nói, cứ nằng nặc đòi sang nhà Thúy Thúy chơi. Tôi cản rằng mẹ Thúy Thúy là loại yêu tinh rù quến người khác, không phải là dạng tốt lành gì đâu, bớt chơi với nhỏ Thúy Thúy đó đi. Ninh Ninh vẫn phớt lờ tôi rồi chuồn mất tiêu."
Tôi tưởng tượng vẻ mặt Cam Linh lúc mắng người ta là đồ yêu tinh, nhịn không nổi nụ cười nhoẻn lên. Cam Linh lườm tôi, tiếp tục câu chuyện: "Nó coi được một lần rồi mà còn muốn coi thêm lần hai, trông hào hứng không thể tả. Bình thường Thúy Thúy với nó chả thân thiết gì cho cam, vậy mà ngay hôm đó trở thành như bạn thân mấy kiếp. Thế mà còn chưa đủ, nó còn ở lại nhà con bé Thúy Thúy đó ăn cơm tối — tôi đã bảo nó bao nhiêu lần rồi, con nít phải hiểu lễ phép, phải tinh ý một chút, khi nào đến nhà bạn chơi mà thấy họ nấu cơm thì phải biết đường tạm biệt xin về. Đằng này nó không nghe, trơ cái mặt dày ăn chùa nhà người ta, rồi cũng không thèm gọi điện thoại về, làm tôi lục tung khắp cả ngõ ngách. Ba nó mắng tôi có đứa con cũng coi không được, để nó chết quách đi cho xong. Cuối cùng nó ăn no căng bụng mới quay về, lại còn nói xạo là không có chơi với Thúy Thúy, rồi thì ngâm nga "Đá chó đi" suốt cả tối (1). Khi đó chỉ có mỗi nhà nhỏ Thúy Thúy kia có máy tính, làm như tôi không biết nó đi đâu vậy hả? Tức điên lên đi được chứ."
Lời tự thuật của Cam Linh rõ ràng là giống y như lời người lớn đang phàn nàn về một đứa trẻ.
Để nuôi lớn một đứa nhỏ thì hẳn các bậc cha mẹ đã phải trải qua không ít sóng to gió lớn. Lúc đó Cam Linh phát cáu muốn nổ tung lên, nhưng bây giờ nhắc lại thì nơi khóe mắt chỉ còn ầng ậng nước. Cô ấy cười méo xệch, niết hai bàn tay chai sần vào nhau, phóng ánh mắt đăm đăm vào không trung như thể Trịnh Ninh Ninh đang hiện hình dưới ánh đèn đường. Cuối cùng, dù cô ấy có hờn giận bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ buông lời tự trách: "Là lỗi của tôi, tôi có thành kiến với mẹ Thúy Thúy. Thật ra cô ấy cũng khá tốt bụng, thường làm đồ ngon cho Ninh Ninh, chỉ có tôi nghĩ cô ấy như mụ phù thủy già thôi."
"Mụ phù thủy già..." Tôi lặp lại từ này, Cam Linh bộp một phát vào tay tôi rõ to.
Tôi la oái lên, bật phắt dậy, ngó năm dấu tay đỏ chót trên tay mình. Cam Linh lại cho tôi xem xác muỗi trong bàn tay cô ấy.
Tôi im lặng, Cam Linh cũng đứng lên. Chúng tôi rời khỏi công viên, đi dọc con phố về khu Giai Hưng.
Cô ấy đứng trước cửa đẩy tôi: "Vào đi, tôi về đây."
"Đã trễ thế này..."
"Đi về đi." Cam Linh xua tay ra đuổi tôi đi vào hệt như lùa cừu về trại.
Trời tối mịt mù, hôm trước người phụ nữ này cũng đi về một mình, thậm chí có lúc còn nằm trên sa lông rồi lang thang trong đêm vắng. Tuy cô ấy khá khỏe, nhưng tiếng hát từ đám bợm nhậu truyền đến từ khắp các con đường, dập dềnh như từng đợt sóng vỗ về phía này, cái mùi say khướt của những cơn chếnh choáng trôi lờ đờ trên màn trời đen kịt.
Tôi đứng ở cửa, giữ chặt cánh cửa sắt đang mở ra: "Cô vào đi."
"Ngày mai tôi còn phải đi làm."
"Nhà tôi gần đó mà."
"Tôi ở còn gần hơn nữa." Cam Linh như đang tranh cãi với tôi, tiến về phía trước một bước, lại lui về sau hai bước, lắc lắc bàn tay không cho tôi giữ cô ấy lại thêm nữa, đút hai tay vào trong túi rồi loạng choạng đi mất.
Tất cả đã kết thúc rồi Khương Tiểu Hồi à, đừng nói nữa.
Tôi tự khuyên bản thân đừng vội lao ra ngoài như thế, bóng dáng Cam Linh đã bị màn đêm nuốt chửng. Tôi rất muốn đuổi theo và cùng đi với cô ấy trên con đường ngoài kia; khu Giai Hưng như một chiếc lồng an toàn bao bọc quanh tôi, bên ngoài lồng sắt có một con sói cái đang độc hành trong chuyến săn đêm. Tôi chịu đựng nỗi đau bị chúng vô danh ác thú gặm cắn vào mông trong thinh lặng, dòng máu vô hình chảy ra từ cơ thể tôi. Trên màn trời sâu thẳm, ánh trăng bị tầng mây che khuất đi, chỉ để lộ quầng sáng lãng đãng như cái bao ni lông thấp thoáng trước gió.
Hồi tôi còn nhỏ, có những đứa trẻ hay dùng sợi dây len dài ngoằng buộc vào cái bao ni lông sạch sẽ nguyên lành rồi thả tung lên không trung như chơi thả diều. Chúng kéo cái bao vụt qua trước cửa nhà tôi, cái bao bềnh bồng trên cao phía sau đầu hệt như cái bình truyền dịch đang từ từ nhô lên. Tôi trông qua cửa sổ xem chúng mê mải đến độ dây giày đứt phựt mà vẫn hồn nhiên xách lên rồi để chân trần chạy tiếp, cái vị đăng đắng của hạnh nhân dần lan tỏa trong miệng.
Tôi nhìn chằm chằm ánh trăng y như nhìn vào cái bình truyền máu, ngưỡng mặt trông lên thật lâu đến tận khi đầu choáng váng vì thiếu ôxy. Dường như vầng trăng ấy đang càng lúc càng trôi ra xa xa, như thể sợi dây tôi buộc nó lại đã đứt từ lâu, bị gió cuốn mất.
Trước khi ngủ tôi lướt điện thoại theo thói quen thì mới thấy được tin nhắn hỏi thăm của Cam Linh mười lăm phút trước: "Cô về nhà chưa?"
"Về rồi." Tôi vừa gửi xong hồi âm, mò mẫm tìm cáp sạc ở đầu giường tính cắm điện, khi quay sang thì tin nhắn của Cam Linh bắn ra trên màn hình:
"Mở cửa đi."
Hở?
Cam Linh đứng khoanh tay ngoài cửa với vẻ cực kỳ sốt ruột, trừng mắt mèo với ánh mắt u ám như mọi khi, nôn nóng dẫm giày bình bịch trên mặt đất. Tôi vội vàng mở cửa, chỉnh lại bộ đồ ngủ nhàu nhĩ trên người, bộ dạng hơi xấu hổ như khi bị bắt quả tang lúc ngoại tình: "Sao cô lại tới đây vậy?"
"Cô về nhà mà mất tới nửa tiếng đó hả?"
Bụng tôi thầm nhủ lỡ đâu tôi chỉ là không trả lời tin nhắn của cô thì sao? Nhưng Cam Linh đã đóng cửa lại, quay đầu nhìn tôi như đang tra hỏi, lại gãi tóc, mí mắt gục xuống: "À, không có chuyện gì."
"Không phải thế, tôi đứng suy nghĩ ở dưới lầu... Không có nhìn điện thoại."
Tôi không rõ tại sao Cam Linh lại quay về thế này làm gì, chẳng lẽ là lo lắng cho tôi à? Nhưng tôi đã vào khu Giai Hưng rồi, mấy con ma men kia cũng không tài nào lách qua cửa sắt đi quấy rối tôi đúng không? So với tôi thì cảnh Cam Linh đảo qua đảo lại trên phố còn bắt mắt hơn nhiều, mà cô ấy còn mới nhuộm lại tóc nữa chứ, đương độ rực rỡ nhất đấy, tôi không hiểu được làm sao người bị lo lắng bỗng biến thành tôi thế này.
Cam Linh tựa như đang nhìn tôi, lại như là xem cái gì đó thông qua vật trung gian là tôi. Rõ rành rành là cô ấy đang kìm nén sự giận dữ, có điều cơn bực tức này chỉ lướt qua trong giây lát rồi tan biến như sương sớm một cách thần kỳ, và chuyển hóa thành cái hờ hững. Cô ấy quét tầm mắt quanh nhà tôi, cuối cùng dụi mắt trong cơn buồn ngủ: "Lần sau muộn vậy thì đừng có tìm tôi nữa đó."
"Ở trong khu dân cư an toàn lắm mà."
"Ai biết cô có nổi hứng chạy ra rình tôi không."
Tôi không sao cãi lại được, ít ra Cam Linh có sức lực để chạy trốn nếu cần, còn tôi tay đã trói gà không chặt mà còn không có tập thể thao gì, chẳng may gặp chuyện thì chỉ còn nước ôm đầu khóc lóc là cái chắc. Còn tiền án bám đuôi cô ấy vào ban đêm kia nữa chứ, bị người ta nghi ngờ là chuyện hiển nhiên rồi. Tôi rụt cổ cúi đầu như chim cút (2): "Lần sau tôi sẽ không thế nữa."
Giấu tịt đi ý nghĩ sục sôi muốn nhào ra đuổi theo cô ấy trong đầu.
"Cái huyện này có nhiều đứa nghiện rượu lắm đó." Cô ấy nhắc nhở lần nữa.
Tôi gật đầu.
"Con gái con đứa đừng có ra ngoài ban đêm nghe chưa."
Tôi vẫn gật đầu.
Cam Linh quơ quơ cái điện thoại: "Lần sau tôi sẽ coi như không thấy cô, sẽ không xen vào nữa đâu đó."
Tôi không kịp trả lời tin nhắn khiến Cam Linh hiểu lầm, cô ấy cho rằng tôi xảy ra chuyện nên chạy tới xem tình hình. Tôi có cái gì đáng để cô ấy bận tâm đâu chứ? À, còn có lời hẹn năm sau, chí ít tôi cũng nên an ổn đừng manh động đến năm sau đi nhỉ.
"Rất xin lỗi cô." Tôi chỉ có thể xin lỗi, định bụng chút nữa phải cài tiếng chuông đặc biệt cho cô ấy mới được.
"Tôi buồn ngủ rồi."
Tôi rối rít chạy đi bật đèn phòng ngủ, Cam Linh xua tay, đá giày văng ra, vuốt mồ hôi trên cổ, ngã rầm vào sa lông như cục đá rớt tõm xuống, không nhúc nhích nữa.
Tôi cầm cái chăn mùa đông tới đắp lên người cô ấy, Cam Linh lại phẩy tay: "Nóng lắm."
Bíp, tôi mở máy lạnh, cuốn tấm chăn đến eo cô ấy. Lần này Cam Linh không đẩy ra nữa, nằm nhoài ra hệt như cái xác bị tôi đâm từ phía sau lưng. Tôi cúi người bấm nút trên sa lông, bẻ lưng ghế xuống, biến nó thành cái giường đơn giản, rồi lôi ra cái gối đầu tít sâu trong tủ quần áo, và nâng đầu Cam Linh đặt lên gối.
Dạo trước Lộ Kim Thời có tới qua đêm ở nhà tôi cũng tại chỗ này. Giường tôi chứa một thì rộng, nhét hai thì chật; hơn nữa khi đó chúng tôi vẫn chưa đính hôn, Lộ Kim Thời vẫn chưa uống rượu, tôi khăng khăng nam nữ thụ thụ bất thân, nhốt anh ấy trong phòng khách.
Nhưng mà Cam Linh — tôi nằm xuống với phòng ngủ còn ngỏ cửa, nửa đêm lại bò dậy xem Cam Linh có ngủ hay không. Kiểu nằm sấp khiến hơi thở cô ấy không đều, tiếng ngáy bị bóp nghẹt nghe rất nặng nề. Tôi cả gan lật mũ cô ấy ra, nhìn cục u cứ mắc trên cổ làm tôi cũng thấy khó thở theo; nhưng tôi chỉ mới đụng một chút thì cánh tay Cam Linh đã cảnh giác tóm chặt cổ tay của tôi.
Cam Linh quay đầu hé mắt, thấy là tôi, yên lặng nhắm lại. Hình như cô ấy quên mất chuyện mình đang khóa tôi ở mép ghế, tôi ngồi bên cạnh thì cũng không phải, mà dựa vào kế bên cũng không xong, ngẫm nghĩ một lúc thì cúi người nương theo cánh tay này nằm lên sa lông.
Tôi trở mình đối mặt với Cam Linh. Kích thước cái sa lông này cũng không lớn lắm, cỡ cỡ giường của tôi, hình như là một mét ba thì phải? Đã lâu quá rồi tôi không nhớ rõ nữa, còn ngón tay Cam Linh hệt như cái móng vuốt quặp lấy tay tôi không chịu buông. Cô ấy đổi tư thế nằm xong thì không ngáy tiếp nữa, cau mày không biết mơ thấy cái gì, tay bỗng nhiên nắm thật chặt.
Tôi muốn xoay lưng lại. Ngay cả trong bóng tối đen đặc, tiếng thở của Cam Linh làm đường nét cô ấy hiện ra rất sống động, nhưng nhớ đến chính mình là kẻ khiến người ta lo lắng đến tận nơi hỏi thăm đêm nay, nên tôi vẫn không chuyển người đi, lấy tay còn lại kéo cái chăn lên trên bụng, nhắm mắt lại.
Phút chốc Cam Linh đã chìm sâu vào giấc ngủ, gọng kìm trên tay lỏng ra. Tôi nằm ngửa ở bên cạnh, trằn trọc thật lâu, không biết mình nên ngồi dậy về lại giường hay là nên giả bộ ngủ, y như là cái rối rắm buổi sáng thức dậy có nên đi vệ sinh hay không. Thời gian phí hoài vùn vụt lướt qua, tôi thiếp đi mất. Đến khi tỉnh dậy thì cái chăn đã bị giũ tung ra, trùm kín cả người, còn máy lạnh đã tắt. Dưới đầu tôi là chiếc gối mềm mại, và cái điện thoại trong phòng ngủ đang hát vang hồi chuông báo thức lần hai, leng keng inh ỏi thật lâu không dứt.
—
Chú thích:
(1) "Đá chó đi": ý nói bài "Let it go" trong Frozen, do phát âm tiếng Trung rất giống từ "lai thích cẩu" (来踢狗 — pinyin "lāi tī gǒu") nghĩa là "tới đây đá con chó đi".
Ed: Há há há há tui có kiếm được cái vid chế vô tri cho 2 câu điệp khúc của bài này, bạn nữ hát cũng không nhịn cười nổi lun =))) Tiếc là chưa thấy được có thánh nào mần được cả bài thôi (à lời chế vô tri không có ý gì đâu nha mọi người ;)
"Tới đá con chó, con mèo, con cóc cho kêu um sùm
Đá con chó, con mèo, con cóc cho kêu inh ỏi lên đi nè"
"Let it go, let it go - Can't hold it back anymore
Let it go, let it go - Turn away and slam the door"
(2) Chim cút cúi đầu: có thể là do bắt nguồn từ tập tục chọi chim cút: cho hai con cút đấu với nhau, con thắng cuộc thì bước đi oai vệ hùng dũng, con bại trận cúi gằm đầu lại. Vì thế có hình ảnh so sánh này để diễn tả tình trạng xuống tinh thần của một người.
Ngoài lề: Ở một số nước còn dùng hình ảnh so sánh về đà điểu chôn đầu xuống cát để nói về những người gặp chuyện là thoái thác, giả vờ không biết cho qua (hội chứng đà điểu). Tuy nhiên theo Glinda Cunningham từ Hiệp hội Đà điểu Mỹ thì đà điểu là một loài chim to lớn, nhưng lại có cái đầu rất nhỏ. Vì thế khi chúng đang cúi đầu xuống ăn cỏ hay nghe âm thanh, hoặc khi đưa đầu vào tổ dưới đất để kiểm tra trứng thì nhìn từ xa sẽ trông như cái đầu bị chôn dưới đất. Còn khi sợ hãi chúng sẽ có nhiều cách phòng thủ như chạy, hoặc là trực tiếp tấn công bằng những cú đá có thể giết chết một con sư tử.
Suỵt, bạn Sói ngủ rồi, bạn Thỏ cũng ngủ rồi :">
khò khò, khò khò
có chị Sói Lớn
đến nhà Thỏ Con
rồi vào giấc ngủ
khẽ nào, Thỏ ơi
Sói ngủ mất rồi
Thỏ ơi có muốn
ngủ cùng Sói không?
đêm nay, đêm ấm
Sói Thỏ ngủ cùng
nhắm mắt, lặng yên
mơ chung một giấc.
Ai cũng thích chương này hết trơn :">
ID Ba — 17/6/2023:
Báo cáo: họ đã ngủ mất rồi!
ID Vân Cẩn — 11/06/2023:
Cô ấy yêu cô bé rất nhiều.
Chú thích: Nguyên văn là "Nàng rất yêu nàng", hẳn là từ "nàng" thứ nhất chỉ Cam Linh, "nàng" thứ hai thì mình đoán là Ninh Ninh do mối quan hệ giữa Cam Linh và Tiểu Hồi chưa tiến triển đến mức này.
ID Lửa lạnh — 22/12/2022:
Hai người ngủ chung một giường rồi.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 11/12/2023:
"Tới đá con chó đi" há há há cười sml luôn é!
ID Minh Huyễn — 01/11/2022:
Phục sát đất trí tưởng tượng của tác giả ấy, ánh trăng, rồi bình truyền dịch nữa.
ID 43765641 — 15/10/2022:
Bốn bỏ lên năm là ở chung rồi há (hehe) tách, chụp hình làm kỷ niệm nè ~
ID Ôn Tửu — 25/08/2022:
Hình ảnh so sánh lồng sắt và ánh trăng hay hết sức nghen.
ID Sống một cuộc sống tốn rất nhiều năng lượng — 22/08/2022:
Hahahahahahahaha tới đá con chó hẻm =)))
ID 27505837 — 05/08/2022:
Cuối cùng hai người cũng tiến được thêm một bước rồi hen.
ID joy — 30/07/2022:
Ồ quaoooo, mới có 15 phút mà vội kiểm tra tình hình rồi à, chế Cam thích quá rồi phải hơm!
ID catplanet — 30/07/2022:
Ngọt qtqd luôn!
ID Du khách mùa đông — 06/07/2022:
Hai người ngủ chung với nhau cả đêm rồi sao!
ID Đảo Bạch không phải là Bạch Đảo — 02/07/2022:
Cô ấy thích cô ấy rồi đó.
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 26/06/2022:
Ỏooooooo dữ ghê lun! Mong mấy chế tiếp tục phát đường nghen (?▽?)
ID Sở Tầm — 21/06/2022:
Bỗng dưng tôi thấy thái độ Cam Linh với cô Tiểu Khương cứ như bà mẹ lo cho con ấy nhỉ.
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 21/06/2022:
Đây là ngày ngủ chung đáng nhớ rồi chứ gì nữa!
ID Tiểu Sun — 21/06/2022:
Tui còn đang nghĩ "đá con chó" là cái gì chớ hahahaha =))
ID Một chuỗi vô nghĩa — 20/06/2022:
Quào chương này nhìn Cam Linh ở qua đêm mà tui đây còn thấy vất vả giùm bả hahahahaha =)))
>> Tác giả trả lời — 21/06/2022:
Aizzz tôi cũng sốt ruột lắm đây, mớ chương để dành đăng của tôi thì hai người sắp hôn luôn rồi ấy chớ, tiếc là mấy bác chỉ đọc đến khúc qua đêm này thôi... Có hàng để dành đúng là toẹt vời ông mặt trời luôn!!! Làm tác giả cũng quá hết sẩy con bà bảy á!!!
>> Phùng Tuyết Liên Mai — 21/06/2022:
Ultr máy bác Ngưu bị hack rồi phải hông dzẫy???
ID Tuyết Lộ — 20/06/2022:
Đọc thích mê tơi luôn hì hì hì.
ID Bất kể quá khứ, không hỏi tương lai — 20/06/2022:
Đọc chưa đã thèm đọc chưa đã thèm đọc chưa đã thèm má ơi kíuuuu mị ngọt qtqd rồi nè!
ID dxfonder — 20/06/2022:
Ầu ye hai người ngủ chung rồi! (tuy chỉ là trong sáng đắp chăn chung thôi, chờ mong màn lái xe nha hehehehe)
ID Cá trong chậu — 20/06/2022:
Trên con thuyền trống của chúng ta cũng có những buổi hẹn hò và ngủ chung đó!
>> Tác giả trả lời — 20/06/2022:
Sau này sẽ càng ngọt ngào hơn nữa nghen ~
ID Im lặng đi — 20/06/2022:
Sự quan tâm không lời dành cho nhau, sao mà lòng xốn xang quá đi!
ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ — 20/06/2022:
Ngọt muốn chớt luôn hời ơi, mị đọc hông đủ luôn nè :3
Ed: Lồng sắt, chịu đựng vết cắn trong im lặng, dây kéo vầng trăng bị đứt. So sánh ý nhị thật. Cả hai người đều lo lắng cho nhau, riêng Tiểu Hồi thì như bị sự lo ngại, phiền muộn và nhiều thứ khác bủa vây hành hạ, cảm thấy thứ khiến mình muốn nắm giữ đã trôi xa đi mất.
xxxx
thủ tục cũ. amocbinhphuong. w.att.pad thẳng tiến đi mấy chế xem lậu, không tiếp tay cho phường copy nhá ;)