Phát hiện cuốn sách nhỏ lại một lần nữa khiến đám người của viện nghiên cứu khoa học chú ý, bọn họ để Arnold chăn sóc tiểu ấu tể, sau đó xúm lại cùng nhau tìm hiểu nghiên cứu quyển sách không dày lắm này, nói đúng ra là nghiên cứu văn tự trên đó.
Nhân loại tự hào về một lịch sử lâu đời, trước mặt vô số chủng tộc trong vũ trụ duy trì lý do viện cớ tương tự nhưng vẫn không tránh khỏi bị người cười nhạo, bởi họ không có chứng cứ để chứng minh cho điều đó.
Tổ tiên của họ bị bắt phải rời khỏi hành tinh có sự sống nguyên thủy nhất khi họ đã tường tận chuẩn bị, hệ thống văn tự hoàn chỉnh và thông tin của mọi mặt, chính phủ đã đem tới lực lượng lớn nhất để chuẩn bị kĩ càng không một kẽ hở, họ mang theo tất cả thông tin của cả tinh cầu từ khi sinh ra đến nay rời đi.
Nhưng trong quá trình lưu vong và chiến đấu lâu dài họ đã đánh mất vô số tài nguyên dự trữ, những người đem lịch sử khắc ghi trong đầu theo thời gian trôi qua cũng dần dần rời đi, nhân loại mỗi ngày đều lao đi trên con đường bảo toàn tính mạng
Chờ đến khi bọn họ ổn định, vào lúc họ bắt đầu có thể quan tâm tới văn hoá lịch sử mới phát hiện đã mất đi bao nhiêu lịch sử quý giá, họ vẫn có thể nói nhưng văn tự được lưu lại họ lại không thể nhận biết.
Họ đã vô thức hoà nhập với nền văn hoá thế giới bên ngoài từ lâu, muốn thay đổi nhưng lại không thể hiểu rõ văn hoá của chính mình, chỉ còn một vài thứ không cần thiết.
Nhưng lòng muốn theo đuổi lịch sử vẫn tồn tại.
Đế quốc còn lưu giữ một quyển bút ký viết tay không biết chủ nhân là ai, trải qua năm tháng dài lâu khiến mép sách cong queo, ố vàng, loang lổ vết bẩn nhưng vẫn được trịnh trọng cất giữ ở viện bảo tàng lớn nhất thủ đô, bao gồm cả hoàng đế của đế quốc và mấy người có khả năng được tiếp xúc nhưng chỉ là bản sao của nó.
Dưới sự nỗ lực của vô số người cho đến hiện tại, họ chỉ giải mã được một bộ phận nhỏ văn tự trong đó, mỗi lần văn tự được giải mã đều truyền cảm hứng cho toàn nhân loại, ngay cả khi họ thậm chí còn không biết liệu bản thân có đủ khả năng giải mã hay không.
Tất cả mọi người đều muốn sử dụng những văn tự duyên dáng cổ xưa đó, đó cũng là mong ước lớn nhất của vô số người dấn thân vào nghiên cứu, chỉ có điều nghiên cứu văn tự cần sự kiên nhẫn và thiên phú, nhưng người như vậy lại rất hiếm có, chỉ có vài người xuất thân từ một số gia đình quý tộc chuyên tìm hiểu về nó mới có thể đắm chìm vào.
Nhóm lão gia ở đây không phải chưa từng đọc qua nội dung của quyển sách kia, những chữ cái trên quyển sách nhỏ họ hiện đang cầm trên tay này vậy mà họ đều xem không hiểu, đây có thể là do bọn họ không phải người nghiên cứu văn tự chuyên môn nên không biết, cũng có thể là do những chữ cái trên quyển sách này đều là những văn tự mới chưa được ai khám phá.
Biểu tình của đám người Keikatsu có chút ngưng trọng nhìn tiểu ấu tể đang nằm trên bàn, không ai biết tiểu ấu tể mang bên người quyển sách này rốt cuộc có lai lịch ra sao.
Kì thật rất nhiều gia tộc ít nhiều còn giữ một chút di vật của dòng họ mình, nhưng nói tới văn tự của nhân loại, mọi việc liền trở nên nghiêm trọng.
Trên sách ngoài chữ ra còn có rất nhiều ảnh chụp, mỗi một tấm ảnh đều là hình của tiểu ấu tể, có khả năng đây là kỉ niệm khi bé con còn ở bên cha mẹ.
Keikatsu tự tay đem ảnh chụp trên sách gỡ ra sau đó cẩn thận mang sách cất đi.
"Ta đã liên hệ Cục quản lý Văn tự, một lát nữa Hứa Giác sẽ dẫn người đến đây" lão cười cười, "Công việc chuyên nghiệp vẫn nên giao cho chuyên gia làm đi."
Hứa Giác xuất thân từ gia tộc chuyên nghiên cứu văn tự, 80% số lượng văn tự đã được dịch nghĩa hiện tại đều có sự nhúng tay của gia tộc này, tên của họ cũng có văn hoá hơn so với người khác.
Mà hắn hiện giờ cũng là người phụ trách của Cục quản lý Văn tự, ngay khi biết được tin tức hắn liền bỏ hết mọi công việc trên tay mà chạy tới đây.
Arnold nghe bọn họ nói chuyện, vẫn như cũ ở bên cạnh tiểu ấu tể, mặc kệ có bao nhiêu bí mật đằng sau, hiện tại bé con vẫn chỉ là một con ấu tể trân quý không thể lơ là.
Đám người bắt đầu mang đống ảnh chụp ra nghiên cứu.
"Đây là đang chạy bộ?"
Trên ảnh chụp là tiểu ấu tể đứng trong một cái vòng quay đứng, đứng trên phía dưới vòng tròn động tác như đang chạy.
Bọn họ phục chế nó về hình dáng ban đầu, phát hiện ra đó là một bánh xe được cố định tại chỗ và có thể xoay tròn.
Ngoại trừ dùng để chạy, thật sự không nghĩ ra tác dụng nào khác nữa.
Dựa trên hầu hết các ảnh chụp, đám người Keikatsu trực tiếp dựng ra một hình chiếu hoàn chỉnh như trong ảnh, sau khi ước lượng một chút kích thước của tiểu ấu tể, bọn họ trầm mặc.
"Ấu tể trước đây đã sống trong môi trường nhỏ hẹp thế này?"
Đây là một cái lồng sắt rất nhỏ, xung quanh bị lưới sắt bao lại, dưới đáy gắn liền với một cái khung hình vuông. Bên trong chia làm hai tầng, một góc tầng một là một cái bình nước nhỏ được treo bởi dây thép, còn có một cái chén nhỏ để chút đồ ăn trong một góc khác đặt một cái hộp vuông chứa chút hạt vụn, tầng hai chính là cái vòng quay bọn họ thấy trước đó, khắp nơi chỉ rải một tầng bông và mùn cưa mỏng, nhìn qua cực kì đơn sơ.
"Khó trách tiểu ấu tể gầy như vậy, đây là nơi mà bậc làm cha làm mẹ chuẩn bị cho con ở sao?"
Nhìn tất cả mọi sinh hoạt của tiểu ấu tể chỉ diễn ra trong một không gian nhỏ như lòng bàn tay này, một đám người lại muốn nổi điên lên, ngay cả Arnold sau khi nhìn thấy cảnh này trong mắt cũng hiện lên một tầng âm u dày đặc không vui.
Tống Trường An được vuốt lông rất thoải mái, không giống Hamster lông vàng sợ người chút nào, bé con nằm một chỗ hưởng thụ cảm giác có người hầu hạ, cậu nhạy bén cảm nhận được áp lực nặng nề truyền tới từ người bên cạnh, phía sau lại mơ hồ nghe được tiếng than "Thật đáng thương" đủ kiểu liền bò dậy xoay người nhìn tới.
Tống Trường An: "..." Tôi mới nhắm mắt một lúc, mấy người kiểu gì mà lôi cả Tiểu Điền Viên của tôi ra rồi?
Nhìn hình chiếu lớn đang không ngừng xoay tròn giữa không trung, vẻ mặt Tống Trường An ngốc luôn, cái này giống y đúc cái lồng sắt của em họ mình nha!
Tống Trường An theo bản năng mà lùi lại hai bước.
Cậu có thể chấp nhận bản thân là một con Hamster lông vàng vô lo vô nghĩ nhưng không thể chấp nhận được bản thân bị nhốt vào Tiểu Điền Viên, môi trường khó chịu như vậy, Hamster nhỏ mỗi ngày chỉ việc chạy bánh xe rồi cười ngây ngô còn nghĩ tới một ngày được trốn ra khỏi đó, còn cậu lại là một người nồng nàn yêu cuộc sống luôn hướng tới tự do, làm sao có thể chịu nổi?
Nghĩ vậy, cậu lại lùi lại hai bước, nhìn một đám ông bà phía trước đang nhìn chằm chằm mình, lại nhìn về phía người đàn ông quen thuộc, cậu quay đầu chạy lại bò lên tay hắn sau đó cả bốn móng vuốt gắt gao bám lấy ống tay áo của người đàn ông.
Chỉ cần bám thật chắc thì không ai có thể bắt cậu nhốt vào lồng.
Bất ngờ được bé con gần gũi Arnold có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền ý thức được tiểu ấu tể đang sợ hãi chiếc lồng sắt trên hình chiếu kia.
Bé con từng có khoảng thời gian không tốt trong cái lồng sắt kia.
Không chỉ Arnold, những người còn lại cũng phát hiện, mọi người đều trở nên thương tiếc cho bé con đang dùng mông hướng về phía họ kia, có trời mới biết trước kia bé con rốt cuộc đã trải qua những ngày tháng khó khăn thế nào.
Trong lúc nhất thời họ không thèm quan tâm cha mẹ bé con rốt cuộc là ai nữa, đáy lòng chỉ lo trách họ không chịu trách nhiệm.
Arnold duỗi tay nâng mông nhỏ của tiểu ấu tể, cảm giác bé con đang run rẩy, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ trán bé con, trấn an cảm xúc của bé.
"Đừng sợ, tôi ở đây với em."
Tống Trường An ngửa đầu nhìn hắn một cái, cái mũi giật giật, chòm râu run rẩy, lại yên tâm nằm xuống.
Đám người Keikatsu tắt hình chiếu đi, thế nào đi chăng nữa họ cũng không thể để bé con sống trong môi trường như vậy được.
Tiểu ấu tể còn nhỏ không có năng lực biến thành hình người, tuy có thể hiểu được ý của bọn họ nhưng đa số đều thuận theo bản năng mà sinh tồn. Bệnh viện và cha mẹ sẽ tạo ra một không gian dành riêng cho ấu tể có thể thích ứng, chờ ấu tể được hai tuổi mới dần dần nắm được năng lực này, sau đó chúng mới có thể hoà nhập xã hội và đi học.
Tiểu ấu tể còn nhỏ, trước khi bé con có thể biến thành hình người, bọn họ cần phải tạo một hoàn cảnh sống phù hợp với bé.
Những bức ảnh ở cuối sách không còn giống Tiểu Điền Viên nữa, ngược lại bày trí trong ảnh chụp nhìn hoa lệ và lớn hơn rất nhiều so với lúc trước, có phòng nhỏ hình tròn bị lấp nửa trong vụn gỗ, cũng có cầu thang gắn trên vách tường dẫn lên tầng hai, còn có vòng quay bằng gỗ thật lớn bên cạnh, đủ loại trang trí và cảnh vật cùng với một đường hầm khổng lồ.
Đồ vật đa phần đều không khác nhau nhiều, chỉ là đồ vật đơn sơ trong Tiểu Điền Viên được đổi thành xa hoa, tinh tế hơn, đó hẳn là những thứ mà tiểu ấu tể cần đến.
Keikatsu ghét bỏ nhìn ảnh chụp, ngón tay gõ nhịp nói: "Chúng ta sẽ làm cái này, cái này và cái này, còn lại những thứ khác chúng ta tự xắp xếp, mọi người thấy sao?"
Những người còn lại gật đầu, bắt đầu xuống tay chuẩn bị hoàn cảnh sinh hoạt cho tiểu ấu tể.
Đúng lúc này, Hứa Giác tới.
Hắn thậm chí còn không báo trước cho Keikatsu mà trực tiếp dẫn theo một nhóm người lao vào Viện nghiên cứu Khoa học.
Đám người còn ở gần đó thấy một màn này chắc chắn ngày mai chủ đề hot nhất Tinh Võng chính là "Đại lão Văn học Hứa Giác dẫn người xông vào Viện nghiên cứu Khoa học rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ông nói sách đâu? Ở đâu cơ?" Hứa Giác lau mồ hôi trên trán vội vàng hỏi.
Quanh năm ngồi văn phòng làm bạn với văn tự đương nhiên thân thể không tốt lắm, lại còn vội vàng chạy tới đều hụt hết cả hơi nhưng vẫn chạy tới trước mặt Keikatsu, đến cả đám người phía sau hắn ánh mắt đầy hưng phấn.
Keikatsu biết bọn họ rất coi trọng chuyện này liền đem sách đưa cho Hứa Giác.
Vừa cầm trên tay Hứa Giác liền cảm giác được sách vì ẩm ướt mà hơi mềm nhũn, mặt trên còn quanh quẩn một mùi hôi thối như có như không, hắn tức giận đến nỗi mặt có chút đỏ: "Ông! Ông bảo quản nó thế nào mà nó biến thành thế này!"
Keikatsu vô tội nói: "Lúc bọn ta phát hiện thì nó đã thế này."
Hứa Giác không thèm quan tâm lão nữa trực tiếp kiểm tra quyển sách trên tay, hắn cẩn thận lật vài trang, xác định bên trong đa phần đều là văn tự họ chưa từng phát hiện trên mặt liền dần lộ ra ý cười.
Keikatsu vỗ vỗ tay hắn: "Cậu nói ta biết bên trên viết chữ gì?"
Bọn họ xem được ảnh nhưng lại xem không hiểu chữ, vẫn thiếu chút thông tin.
Hứa Giác nói: "Tôi nhìn qua thì trên đây có rất nhiều chữ hoàn toàn mới, tôi đọc cũng không hiểu. Nhưng vẫn nhận ra hai chữ trên bìa."
Keikatsu cau mày ghét bỏ: "Sao cậu chỉ biết mỗi hai chữ?"
Hứa Giác: "Muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì thôi."
Hắn chỉ vào hai chữ trên trang bìa: "Hai chữ này đọc là 'Trường An'."
Cách đó không xa, Tống Trường An vốn đang nằm trên tau Arnold quay đầu lại nhanh như chớp, cậu hình như nghe thấy có ai gọi tên mình.
Arnold nhìn tiểu ấu tể đang nhìn loạn khắp nơi, mơ hồ ý thức được gì đó, mở miệng gọi: "Trường An?"