*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Trường An cần hai đoạn răng vàng nhạt trong lòng bàn tay, nhìn hai đoạn răng dài ngắn đồng nhất, Tống Trường An rơi vào trầm tư.

Cậu đặt hai chiếc răng xuống mặt bàn, duỗi tay sờ sờ răng của mình, mặt cắt đúng thật là giống với vết cắt của kéo, nhưng cậu rõ ràng còn có thể nhìn thấy chiếc kéo đặt bên cạnh, màu bạc sáng loáng chói mắt cực kì.

Cậu há miệng rồi lại ngậm lại, vì răng đã cắt nên giờ sẽ không đau nữa.

Arnold ngồi trên ghê bên cạnh bàn, cầm chiếc lược nhỏ giúp ấu tể chải lông.

Khi nãy làm ầm cả một hồi, lông trên người Tống Trường An đều đã rối thành một nùi, nếu muốn gỡ ra thì Arnold phải tốn không ít công phu khéo léo, lực tay mạnh nhẹ ngẫu nhiên còn có thể kéo cả thân Tống Trường An ưỡn ra.

Trong lúc Tống Trường An được chải lông, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm ngón tay Arnold.

Cậu có thể chắc chắn là Arnold không hề cầm kéo, bây giờ kéo còn đang đặt ngay ngắn bên cạnh cậu kia kìa, hắn cắt răng mình bằng cách nào vậy?

Ngoài miệng hắn nói chỉ nhìn chút thôi, sau đó nhân lúc cậu không để ý liền cắt đứt hai chiếc răng của cậu, nghĩ lại trước kia có hạt ngũ cốc cậu cắn mãi không ra, rơi vào tay Arnold liền được mở ra dễ dàng, ánh mắt Tống Trường An chạy theo đầu ngón tay Arnold, đã phát hiện hung khí cắt đứt bé răng nhỏ xinh của mình.

Arnold thấy cậu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm mình, chỉ mỉm cười gãi gãi cằm cậu, lại thấy cậu cố chấp không buông mới đưa ngón tay tới trước mặt cậu, để cậu xem xét tùy thích.

Tống Trường An ôm chặt đầu ngón tay hắn, thò lại gần cẩn thận nhìn nhìn, ngón tay này là ngón tay bình thường, móng tay này là móng tay bình thường, cậu đánh bạo giơ tay sờ sờ cũng không hề bị thương, là sao?

Ấu tể lông bị sờ tới xù cả lên bắt đầu ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu những gì trước mắt.

Rất mau sau đó cậu đã bị Arnold túm lấy đặt vào lòng bàn tay để hắn vuốt mông đầy lông, sau đó lại lật qua lật lại vuốt lông trên bụng.

Tống Trường An không kịp phòng bị: "....." Chẳng lẽ cậu không cần mặt mũi à? Cứ vậy mà lật cậu qua lật cậu lại ư?

Nhưng cậu không cưn tuyệt nổi lực đạo của Arnold, hơn nữa lòng bàn tay Arnold nóng hầm hập, lăn qua lăn lại cậu cảm thấy lại phải ngủ nữa rồi.

Chờ tới khi kết thúc, Arnold đặt lại ấu tể lên bàn, mà Tống Trường An vừa tỉnh lại, ngồi xổm ở đó dùng ánh mắt oán trách nhìn hắn.

Tống Trường An: "Quả nhiên vẫn là do tui quá tin tưởng anh."

Cảm nhận được cảm xúc của ấu tể, Arnold xoa bóp móng vuốt cậu, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Nào Trường An, lại há miệng để ta xem vết thương nào."

Đáy lòng Tống Trường An có chút kháng cự ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để Arnold nhìn, cậu phải phối hợp thật tốt, thứ cần cắt đã cắt xong hết rồi, chẳng cần lo lắng gì nữa.

Quả nhiên Arnold lúc này Arnold thật sự chỉ đơn giản là nhìn nhìn mấy cái liền nhẹ nhàng đẩy đẩy cằm cậu để cậu khép miệng lại.

Thấy ấu tể rõ ràng trước đó không lâu vừa bị lừa cắt mất răng, hiện tại lại chịu tin tưởng hắn, tâm trạng Arnold rất tồt, thò lại gần hôn hôn mũi nhỏ của nó.

Tống Trường An bị thơm ngã ngồi xuống bàn, vội duỗi tay đẩy cái mặt siêu to của Arnold ra, hai chiếc móng vuốt nhỏ khó khăn mà đẩy ra, cái khoảng cách này gần quá, làm cậu cảm thấy sau đó bản thân có thể bị cho vào mồm ăn luôn.

Colin nhìn Arnold chọc ấu tể thì mỉm cười, khi nãy ngay lúc Arnold vẫn luôn hỏi muốn cắt đến đâu ông liền hiểu ý của Arnold, bây giờ xem ra đây thật sự là lựa chọn tốt nhất, ý là sau này có thể giao nhiệm vụ này cho Arnold.

Colin: "Bé Trường An, Arnold sẽ không bao giờ làm con bị tổn thương, lần sau cũng phải ngoan ngoãn để cắt răng nghe chưa!"

Đối mặt với blouse trắng đang ghé lại đây, Tống Trường An nhe răng, cậu vừa mới cắt xong, vậy mà đối phương đã nghĩ đến lần sau rồi, quá đáng ghê á!

Cậu bĩu môi bò tới bên cạnh Arnold, dùng mông để tiếp ông.

Đối với mấy này Colin không để ý chút nào, ấu tể thân với Arnold là điều mà ai cũng biết không cần phải không biết tự lượng sức mình mà đi so với Arnold, sau lưng ông còn có một tên Keikatsu bị ấu tể cực ghét kia kìa.

Colin dặn dò Arnold: "Xem xét tình huống trước mắt, trong điều kiện bình thường thì 3 ngày nữa là miệng vết thương của Trường An có thể khỏi hẳn, ngày mai bắt đầu có thể ăn một chút đồ ăn mềm."

Arnold gật đầu.

Colin nói xong, duỗi tay sờ sờ cái đuôi ấu tể, sau đó nhanh chóng thu tay về, nhìn ấu tể đột nhiên giật mình nhảy dựng lên sau đó cảnh giác nhìn ông đang cười lớn rời đi.

Tống Trường An: "....."

Cà rốt bông của cậu vẫn còn ở bên cạnh, Tống Trường An chạy tới cắp nó về, sau đó ôm vào trong lòng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Arnold.

Cái kéo khiến cậu sợ hãi nhất hiện tại vẫn còn ở bên cạnh, Tống Trường An run cầm cập, chết cũng phải chết cùng Arnold.

Arnold thấy hắn có vẻ sợ hãi liền mang cậu về.

Rất mau, Tống Trường An lại lần nữa bị mang về nhà nhỏ của cậu, nhưng Arnold lại không dừng lại ở đó, ngược lại trực tiếp dẫn cậu đến suối nước nóng.

Tống Trường An ngắm nhìn bộ lông dài của bản thân được vuốt đến mượt mà, có chút nghi hoặc tại sao Arnold lại muốn mang cậu đi tắm rửa.

Arnold để ấu tể ngồi trên tay, nâng cậu thả vào làn nước ấm áp, cẩn thận xoa lông cậu: "Trường An con có biết không?"

Tống Trường An: "Tui biết cái gì? Anh nói mau!"

Vẻ mặt Arnold ôn nhu phun ra ba chữ: "Con bốc mùi."

Tống Trường An: "?"

Ấu tể vốn còn có chút hiếu kì, tâm trạng đột xuống dốc không phanh, móng vuốt ướt nhẹp đánh lên người Arnold bẹp bẹp bẹp, vẫn còn chưa hết giận, còn liều mạng tạt nước về phía Arnold.

Đương nhiên đối với cái sức này của cậu, nước bị tạt đi hơn phân nửa đều dính trên chính người cậu, cậu còn tưởng Arnold bắt nạt cậu, nhắm mắt lại tạt nước càng hăng hái.

Cậu coi tát nước thành trò chơi mà cười ngoác mồm, cho tới khi cậu dừng tay, vốn không hoàn toàn ngập nước hiện giờ tận trên đầu cũng ướt nhẹp.

Arnold thấy cậu chơi vui vẻ cũng không nói gì nhiều, chỉ chăm chú tắm cho ấu tể thơm phức, mùi hôi thoang thoảng của ấu tể liền biết mất không thấy tăm hơi.

Từ suối nước nóng đi ra, Tống Trường An nằm trong phòng sấy lăn qua lăn lại, chờ tới khi đã khô hoàn toàn mới bị Arnold đè xuống chải lông, sau khi quá trình, một cục ấu tể ngoan ngoãn thơm phức lại quay trở lại rồi đây.

Lúc này Tống Trường An cuối cùng cũng bị đưa về tiểu viện của mình.

Tất cả đều là khung cảnh mà cậu quen thuộc không có chút thay đổi nào, nhưng Tống Trường An nhìn bên ngoài trống không, đáy lòng cậu lại nổi lên nỗi sợ hãi ngày hôm đó.

Cậu là một người rất dễ quên, tuy nhát gan nhưng có khi lại là người rất can đảm, cho nên khi cậu tới nơi này, đã lâu vậy rồi, có vẻ như rất cả mọi thứ cậu đã thích ứng hoàn toàn, biến thành hamster lông vàng cũng không sao, bị nuôi như vậy cũng không sao cả, dù sao cậu vẫn sống tốt, cuộc đời còn có thể tiếp tục, còn có người quan tâm cậu, có gì là không tốt đâu?

Đã tới rồi thì yên tâm ở lại.

Chính vì những lời này cho nên Tống Trường An thoạt nhìn có vẻ đã rất thích nghi được tất cả.

Nhưng đói, khát, đau đớn, bất lực cùng nhau ập tới cùng một lúc, cậu làm cái gì cũng không được.

Cậu không còn có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ người khác như đã từng, hôm ấy cậu chỉ có thể đứng ở cửa run rẩy, bị bóng tối nhốt lại ở trong sân này.

Cảm giác này thật đáng sợ, cậu không muốn đợi một người.

Ấu tể vừa mới còn cực kì vui vẻ đột nhiên gương mặt lại không còn nụ cười, cậu im lặng cúi đầu, trực tiếp chạy tới bên giày Arnold sau đó bò lên, bám chặt lấy ống quần hắn không chịu buông.

Arnold: "Trường An, sao vậy?"

Tống Trường An không đáp lại hắn, chỉ có tay bám chặt hơn một chút, cậu biết Arnold nghe không hiểu cậu nói, cho nên cậu chỉ có thể dùng hành động thay cho lời muốn nói.

Arnold biết ấu tể đang sợ điều gì, ngay sau khi xem lại video giám sát hắn liền biết ấu tể sợ điều gì.

"Trường An, có phải con sợ ai không?"

Tống Trường An ngẩng đầu liếc hắn một cái, im lặng gật gật đầu.

Arnold xoa xoa đầu cậu: "Ta biết. Cho nên ta sẽ dọn đến viện nghiên cứu khoa học, chỉ cần con gọi ta, ta rất nhanh sẽ xuất hiện ở đây."

Tống Trường An hơi bất ngờ nhìn hắn.

Sau khi đem nơi làm việc chuyển đến căn phòng cách vách, hắn lại còn muốn ngủ tại đây sao?

Chỉ vì cậu?

Không thể không nói lúc này trong lòng Tống Trường An cảm động vô cùng, cậu miễn cưỡng cười tươi một cái, sau đó lại yên lặng bò về, biểu đạt sự kháng cự của cậu.

Ngủ ở đây thì sao? Khi trời tối cậu không muốn rời Arnold quá xa, cậu muốn có người bên cậu, vừa mở mắt liền thấy, vừa lên tiếng đối phương lền chạy tới, giống như lúc ban ngày.

Cậu muốn ở bên Arnold.

Đây là người cậu tin tưởng nhất ở thế giới này, chỉ cần ở bên hắn cậu liền sẽ thấy an tâm hơn rất nhiều.

Tống Trường An biết mình lúc này chính là tuỳ hứng, nhưng có vậy thì sao, chỉ có người được yêu chiều đặc biệt mới có tư cách để tùy hứng, cậu biết cậu có tư cách này.

Arnold xoa xoa đầu nhỏ cậu, bế cậu lên, Tống Trường An ngoan ngoãn buông móng vuốt, ra vẻ mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hắn.

Ấu tể lông vàng không khóc cũng không nháo, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn Arnold, nhưng chính cậu lúc này cũng chưa phát hiện rằng, tươi cười trên mặt đã không còn duy trì được, Arnold đau lòng vuốt ve gương mặt cậu.

Arnold: "Trường An, con phải biết rằng con là quan trọng nhất, chỉ cần con muốn, điều gì bọn ta cũng làm được."

Cái gì ta cũng làm được.

Ấu tể đúng là quan trọng nhất, nó là cả một đế quốc, là hy vọng của toàn bộ nhân loại, hỷ nộ ai nhạc của cậu đều động đến trái tim của vô số người, nhưng Arnold biết, lời nói của hắn không chỉ có những lý do đó, hắn biết có một bé con lông xù xù đã víu lấy lồng ngực hắn, một chút tủi thân cũng không muốn để cậu phải chịu.

Trường An ngoan ngoãn như vậy phải nên vui vẻ mà lớn lên.

Tống Trường An nhịn lại không nhịn được, ôm ngón tay Arnold bắt đầu nức nở, thân hình bé nhỏ bụ bẫm rúc thành một cục, hai chiếc lỗ tai cụp dính trên đỉnh đầu, nhắm mắt lại rúc vào lòng bàn tay hắn.

Arnold chỉ tốn một khoảng thời gian rất ngắn liền xác định chuyện ở lại viên nghiên cứu khoa học, đã từng là quân bộ, từ viện nghiên cứu khoa học và nhà là ba nơi riêng biệt biến thành gộp viện nghiên cứu khoa học và nhà thành một, sau đó một ngày ở đây hoàn toàn không cần phải di chuyển.

Cùng lúc đó hắn cũng sinh ra nhiều cái tùy hứng nho nhỏ, ví dụ như từng giây từng phút đều có một con ấu tể lông vàng theo bên chân hắn, bước nhỏ chạy nhanh thật nhanh, ngay cả lúc chơi ban ngày cũng không cách hắn quá xa.

Mọi người trên Tinh Võng biết được ấu tể đã bình an, sau đó lại lần nữa nghênh đón một tin dữ, livestream vốn đã thường bị gián đoạn vào ban ngày sau này lại lần nữa bị xén nửa, từ nay về sau, đúng 8 giờ tối thì ngắt, ngày hôm sau lại 8 giờ sáng bắt đầu.

Vì sao ư?

Bởi vì lúc đó ấu tể ngoan ngoãn phải về phòng ngủ của thiếu tướng Arnold.

[ 8 giờ??? Thời gian hoạt động của tui vừa mới bắt đầu, tui liền không được xem bé Trường An nữa? ]

[ Tui chỉ có một nguyện vọng, mau để tui biến thành thiếu tướng Arnold đi!!! ]

________

Nhangw: Chúc mừng năm mới mọi người nhé. Sau đây tôi có bức tranh vẽ bé Trường An há miệng để Arnold kiểm tra răng đây, không đẹp nhưng mọi người hãy cứ xem nhé✨



________

Edit: Nhangw.

Bản edit thuộc về Nhangw.

Chỉ được đăng tại Wattpad @Nhangw.

Một chương truyện bạn đọc chỉ mất vài phút nhưng lại edit mất rất nhiều thời gian vậy nên tiếc gì mà không để lại một lượt bình chọn cho Nhangw làm động lực đúng không nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play