Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực lẫn những cái run nhẹ truyền tới từ bàn tay nơi hai người tiếp xúc, Đăng không muốn buông ra chút nào. Nhưng cậu vẫn phải đón lấy cốc nước mà Trâm đưa.

Uống xong mà nhiệt độ trên đôi má Diệp vẫn không giảm, chỉ cần liếc mắt lên lại thấy Đăng nhìn mình chằm chằm khiến nó không sao bình tĩnh được.

Đăng nghĩ một lúc rồi hỏi nó: "Tao ở lại ăn trưa nhé? Tao nấu cho mày."

Tất nhiên là Diệp gật đầu đồng ý.

Trong lúc đợi hai anh chị nói chuyện thì Trâm ngồi bàn học của Diệp, mắt vô tình thấy thứ gì đó trông rất xinh xắn liền cầm lên: "Chị Diệp ơi, cái màu hồng này xinh quá! Cho em một tờ nha!"

Trâm đưa ra trước mặt hai anh chị.

Diệp nhìn thấy rõ đây là mẫu giấy nó dùng để viết thư tình gửi crush Hoàng Nhật Đăng.

Đăng cầm lấy tờ giấy viết thư xinh xắn từ tay Trâm, đưa ra trước mắt xoay trái xoay phải nghiên cứu một hồi, sau đó mỉm cười kiểu mắt-không-cười nói: "Giấy viết thư đẹp quá Công Dới nhỉ?"

...

Diệp giải thích trong lúc Đăng đang xào khoai tây: "Cái đó thực sự không phải là nguyền rủa đâu, đó là, tao cảm thấy tò mò vẻ mặt khi được nhận thư tình của mày là thế nào nên mới gửi. Hình như khoai tây hơi cháy rồi, cho thêm nước vào đi. Tao thấy mày chưa có bạn gái nên muốn cho mày chút niềm vui cuộc sống ấy mà."

Đăng nói: "Đã bảo biết rồi, khỏi cần giải thích. Đưa cần tây đây."

Diệp đưa rổ cần tây đã được rửa cắt sẵn, vẫn cố tiếp tục giải thích: "Ít ra mày cũng nên viết thư hồi đáp chứ, tại mày không nói gì nên tao cứ tiếp tục viết như vậy, càng viết lại càng quá đà. Nếu mày không giận thì sao mặt lại tỏ vẻ kia thế?"

Từ lúc xác nhận Diệp là người gửi thư, Đăng cứ im lặng.

Đăng càng im lặng Diệp càng giải thích dù Đăng đã nói là không cần. Tới lúc này Đăng không chịu nổi nữa đành nói: "Không phải giận. Mà là đang tiếc vì vứt thư đi rồi, hiểu chưa Công Dới?"

Diệp ngẩn ra: "Ơ..."

"Ơ gì mà ơ. Sắp bát đũa đi, sắp xong rồi."

Khi bàn cơm đã bày biện xong, Trâm theo thói quen chui vào giữa hai anh chị ngồi. Đăng không thay đổi biểu cảm bế Trâm sang ghế bên kia của Diệp, đổi thành Diệp ngồi giữa.

"Anh chả thương em." Trâm bĩu môi.

"Gọi Bin ngồi ghế bên cạnh đi."

Vậy là Bin có một slot ngồi cạnh nhìn Trâm ăn cơm.

Diệp nhìn nguyên một bàn đồ ăn do Đăng nấu, đột nhiên rơi vào trầm tư.

Hình như ngoài hộp chả mực ăn trộm trong tủ lạnh của mẹ thì nó chưa mua tặng hay làm được cho Đăng cái gì. Điều này khiến nó cảm thấy hơi rầu rĩ và bất bình thay cho Đăng, vì cậu ta đã làm rất nhiều thứ vì nó, từ nấu cơm rửa bát, giảng bài, đèo về, mua trà sữa, mua trang sức...

Còn nó thì chẳng có gì ngoài những bức thư nguyền rủa.

Đăng ở lại đến chiều, bà nội đi chùa về sớm thấy trong nhà có một cậu trai đẹp thì rất bất ngờ: "Diệp kiếm đâu ra cậu bạn đẹp zai thế nhỉ? Bạn trai à?"

Diệp không ngờ bà về sớm như vậy, rất bình tĩnh giải thích bằng bảy phần thật và ba phần giả: "Dạ đây là lớp trưởng của cháu. Hôm nay bọn cháu học nhóm... có mấy đứa nữa mà chúng nó về rồi."

Bà nội tuy cao tuổi nhưng chưa lú, nghe mấy chữ lớp trưởng liền nhớ ra ngay: "Lớp trưởng... là cái thằng Hoàng Nhật Đăng hôm ăn tối mày bảo mày thích thầm nó ấy hả??"

Bà nội ấn tượng mạnh với buổi tối hôm con dâu bà cầm dép đuổi cháu gái quanh bàn cơm.

Diệp nghe bà nội (với trí nhớ không giống của người cao tuổi) nói vậy, mắt nó trợn to đến mức muốn rụng con ngươi. Nó quay sang nhìn Đăng, thấy Đăng cũng quay ra nhìn nó bằng ánh mắt rất là khó tả.

Hình như cậu ta đang nhịn cười?

Trâm nghe vậy cũng góp vui: "Chị Diệp cũng nói thầm với cháu là chị thích anh Đăng, bảo cháu phải tuyệt đối giữ bí mật nếu không nghỉ chơi với cháu đấy bà ạ!"

Tuyệt đối giữ bí mật gì mà nói to thế? - Diệp bứt tóc - Sao bà nội nó cười kiểu gì ghê quá vậy?

Hôm nay cả thế giới chống lại nó à?

"Lớp trưởng ơi, cháu thấy Diệp nhà bà thế nào? Đáng yêu không? Có ưng không? Hôm trước nó hỏi dò bố mẹ đòi cưới cháu đấy."

Sao bà nội biết nó hỏi dò? Rõ ràng là nó diễn rất tốt mà? - Đây là lúc Juliet Diệp hot trend Tóp Tóp nhận ra mình chỉ là thằng hề, là dốc cơ Hạ Long trong mắt bà nội.

Lúc này Đăng không nhịn được nữa mà bật cười: "Dạ, cháu rất sẵn lòng ạ."

Lại là đôi mắt cong cong như trăng khuyết.

Bà nội không tiếc lời khen: "Cái cậu này cười đẹp trai quá nhỉ. Thảo nào con Diệp nó khoái."

Diệp thật sự muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống.

Trước lúc về Đăng dùng gương mặt nghiêm túc nhưng đuôi mắt cong cong nói với nó: "Hẹn mai gặp lại."

Bình thường không mấy ai chào nhau như vậy, Diệp nghe lối nói không thông thường từ Đăng thay vì cảm giác khó hiểu thì nó lại thấy câu này tình tứ đến lạ.

"Emào chị Diệp! Cháo ào bà!" Trâm ôm con gấu bông to ngang mình ngồi sau yên xe, vẫy tay về phía Diệp.

Đăng nhắc nhở: "Chào cẩn thận vào."

"Em chào chị Diệp. Cháu chào bà."

Trâm được Diệp tặng cho con gấu bông vì Diệp nhận ra Trâm thích nó. Dù con gấu bông này đã theo Diệp được vài năm, đêm nào cũng ôm ngủ nhưng Diệp vẫn rất hào phóng cho đi.

Trước khi về Đăng cứ nhìn nó chằm chằm, dường như rất muốn động tay động chân nhưng ngại bà nội đang đứng chắp tay sau lưng quan sát từ thềm cửa nên cậu chẳng dám làm gì.

[Tác giả cắt chương kiểu lú quá nên bị lọt mất một cái ngoại truyện nhỏ sau đây]

Khi yêu vào, con người ta sẽ bắt đầu sến súa theo cách chính bản thân cũng không ngờ tới.

Tối hôm đó Diệp lập một acc Tóp Tóp mới rồi dành ra 30 phút cuộc đời quay video trend "vì mình quá thích cậu rồi phải làm xao phải làm xao". Trong video Diệp thả tóc, mặc quần nỉ và áo len mỏng giữ nhiệt màu đen đơn giản, mặt thì dùng filter trang điểm đôi chút. Quay xong nó gửi link cho Đăng xem.

Đăng nhắn tin lại cho nó, câu từ cực kì rõ nghĩa: [Dễ thương.]

Ngoài cửa phòng Đăng, Trâm đập cửa rầm rầm: "Anh Đăng trả gấu bông cho em! Chị Diệp tặng gấu bông cho em mà! Sao anh lại lấy của em??"

Đăng vừa xem Tóp Tóp vừa kẹp chặt gấu bông trong lòng nói: "Về phòng đi. Mai mua cho con khác."

****

Đầu tuần quay trở lại trường học, Diệp chuẩn bị tinh thần bị bạn bè trêu chọc chuyện hẹn hò với Đăng, ai dè nó chỉ bị ghẹo đôi chút, còn lại đều là Đăng bị đám cùng lớp mà cậu ta hay bắt chẹt trêu chọc đủ kiểu, hỏi đủ các thể loại câu hỏi. Người tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến như Đăng chẳng biết bị đám con trai hỏi gì mà tai hơi hồng lên, thay vì dùng lời lẽ đối đáp như dân tri thức tổng kết cuối kì 9.9 thì cậu ta nhấc chân đá mấy thằng bạn mấy phát.

Mấy tên bị đá thấy mình trêu Đăng thành công thì sướng ra mặt, trêu cậu ta từ tiết đầu tới tiết cuối. Hậu quả là bị Đăng cho ăn quả bơ rõ to lúc vào giờ kiểm tra khiến đám trai lười học hối hận không thôi.

Dù thuộc diện thanh niên nghiêm túc nhưng trước giờ Đăng đối nhân xử thế rất tốt, giờ kiểm tra giúp được thì vẫn giúp, nhưng riêng hôm nay thì không, mặc dù giáo viên coi giờ kiểm tra không chặt lắm.

Thầy cô nhân từ cho thi xen kẽ các môn dễ lẫn khó để tránh việc dồn tất cả vào cuối tuần khiến học sinh không có thời gian ôn tập. Trong ba ngày thứ Hai, thứ Ba và thứ Tư, chưa bao giờ Diệp có cảm giác làm bài kiểm tra Toán Lý Hoá lại nhẹ nhàng thong thả đến vậy. Lúc này nó mới hiểu ra Trang là cô gái có tầm nhìn vĩ mô đến mức nào, có bạn trai như Đăng thì sẽ vừa học tốt vừa tiết kiệm được khối tiền học thêm là hoàn toàn có thật.

Chiều thứ Ba, bố mẹ diệp kết thúc chuyến du lịch Đà Lạt, mang về cho Diệp một bịch bánh tráng mắm ruốc, một bịch khoai lang sấy và một bịch mít sấy. Diệp không ăn miếng nào mang cả sang nhà Đăng.

Cảnh này mà vào mắt người ngoài hẳn sẽ bị quy vào tội dại trai, tiếc là không ai hay biết gì, chỉ có bé Trâm khen chị Diệp xinh đẹp tốt bụng.

Diệp sang nhà Đăng đưa đồ xong thì làm vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: "Về cái hạn dùng thử... à nhầm quen nhau một tuần kia, có cần gia hạn thêm không? Hôm nay đến hạn rồi."

"Có nhớ điều kiện gia hạn là gì không đấy?" Đăng hỏi.

Diệp nhớ. Cậu ta cho Diệp một tuần để làm quen hẹn hò, sau đó thì phải đồng ý lời cầu hôn.

Diệp suy nghĩ.

Đăng cái gì cũng giỏi, lại còn biết nấu ăn rửa bát dọn dẹp nhà cửa, có ngu mới không đồng ý. Thế là nó gật đầu chớp nhoáng, quyết định cuộc đời sau này của mình bằng cái gật đầu nhẹ nhàng như đang đồng ý mấy chuyện vặt vãnh chứ không phải chuyện hôn nhân đại sự.

"Có mang dây chuyền không?" Đăng hỏi.

Diệp ngại ngùng gật đầu, mang hộp đựng trang sức ra khỏi balo.

Hai đứa đang đứng giữa phòng khách, Đăng bước lại gần: "Tao đeo cho mày nhé?"

Diệp bất ngờ: "Hả? Đeo cái này lên á?"

Hôm trước Diệp lén mang dây chuyền ra tiệm vàng kiểm tra xem có phải tên Đăng này trêu nó không, kết quả là chị nhân viên tiệm vàng nói đây là vàng tây, hai chỉ, giá 5 triệu rưỡi. Diệp sợ đến mức lúc mang dây chuyền về nhà chỉ lo gặp cướp, mắt dáo dác nhìn xem có ai khả nghi không mà chẳng hề nghĩ rằng giữa con đường lớn này trông nó mới là đứa khả nghi nhất.

Diệp lo lắng: "Giờ mà đeo cái này lên cổ chắc là bị bố mẹ tra khảo đến chết mất."

Đăng nhấc dây chuyền ra khỏi hộp, đơn giản nói: "Coi như là chiếc dây đeo trang trí mua ở Shopee 15 nghìn là được. Không ai để ý đâu."

Dây chuyền này làm từ vàng tây, mặt dây chuyền là hình cỏ bốn lá đính đá trông rất xinh xắn. Đăng cầm trên tay hỏi Diệp: "Được không?"

Giọng nói mềm mại dịu dàng khiến Diệp như bị mê hoặc, không có cách nào khác ngoài gật đầu. Dù vậy vẫn hơi lăn tăn: "Tao sợ làm rơi mất."

"Không sao."

Một phần lý do Đăng mua dây chuyền thay vì nhẫn là bởi cậu không có số đo ngón tay Diệp, sợ mua linh tinh đeo không vừa. Nhưng bản thân cậu hiểu rõ hơn ai hết nguyên nhân chính đằng sau việc mua chiếc dây chuyền này.

Ngày đó lúc vô tình nhìn vào phần cổ áo mở rộng của chiếc váy Diệp mặc, sự trong sáng của Đăng đã bị vấy bẩn, dù có cố thanh tẩy tới đâu thì trong đầu cũng chỉ có một mảng đen tối.

Mỗi lần nhớ đến mảng da thịt trắng mềm phập phồng cùng đường xương quai xanh quyến rũ, Đăng lại có lòng ham muốn đặt lên đó một thứ tượng trưng đánh dấu chủ quyền.

Vì vậy khi tặng dây chuyền Đăng mong nó sẽ đeo mọi lúc, chứ không phải cất tủ đợi vàng lên giá thì bán.

Tất nhiên cậu sẽ không tiết lộ những suy nghĩ sặc mùi sở hữu ích kỉ này với Diệp.

Diệp vén tóc sang một bên để Đăng giúp đeo dây chuyền.

Qua một lúc, Diệp nghĩ Đăng đã cài xong dây chuyền nhưng mãi vẫn không thấy cậu ta ở phía sau có động tĩnh gì. Chưa kịp quay lại nhìn thì cảm thấy cổ áo nó bị động chạm trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi ngừng lại.

"Vừa làm gì đấy?" Diệp hỏi.

"Không có gì. Chỉnh lại cổ áo thôi."

Hiện Diệp đang mặc đồng phục mùa đông, bên trong áo khoác cũng là áo len mỏng, chẳng để lộ chút da thịt nào. Nhưng chiếc dây chuyền trông vẫn rất xinh xắn trên cần cổ mảnh khảnh của nó.

Đăng đứng nhìn nó một hồi lâu, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tao ôm mày được không?"

Câu hỏi này đáng lẽ ra sẽ khiến nó cảm thấy ngại ngùng nhưng lúc này lại khiến nó thắc mắc: "Tại sao mày... hôn thì không hỏi ý kiến. Mà ôm thì lại hỏi?"

Nghe Diệp bắt bẻ, Đăng không dám trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: "Vậy nghĩa là được đúng không?"

"Nhưng mà tại s..."

Diệp chưa kịp nói hết câu đã bị Đăng dùng cả hai tay vòng qua eo ôm lấy.

"A!!" Nó giật mình đẩy mạnh Đăng ra.

Giờ thì nó hiểu tại sao Đăng lại hỏi trước khi ôm rồi.

Mặt nó đỏ hết cả lên, ngại đến mức biểu cảm hơi mếu máo.

"Xin lỗi." Đăng nói theo bản năng.

"Không... không có gì. Bất ngờ quá thôi."

"Xin lỗi. Vừa rồi ôm hơi chặt."

Diệp im lặng trước sự bối rối của Đăng, sau đó nó chẳng nói gì, lẳng lặng bước đến ôm eo Đăng.

Thật chặt.

Buổi tối Diệp mở lại trang web 6 DẤU HIỆU CHỨNG TỎ BẠN ĐANG ĐƯỢC "CRUSH" ĐỂ MẮT ĐẾN.

"1 Ánh mắt biết nói

2 Chủ động liên lạc

3 Thích trêu chọc bạn

4 Tạo tình huống để ở bên cạnh bạn

5 Thích tâm sự với bạn

6 Những cái chạm bất ngờ"

Giờ thì Đăng đủ cả rồi.

***

Thi xong tất cả các môn cũng tới Chủ Nhật.

Sáng sớm Đăng xuất hiện trước cổng nhà Diệp đưa cho nó một chiếc túi bóng đen to khổng lồ như túi đựng rác nhà hàng. Diệp mở ra thấy bên trong là một con gấu bông Doraemon cực kì đáng yêu. Từ lần trước vào phòng Diệp, Đăng đã để ý rằng Diệp trang trí phòng bằng khá nhiều đồ vật in hình Doraemon nên cậu đã chọn con gấu bông này.

"Sao lại tặng tao?" Diệp hỏi.

"Quà sinh nhật."

"..."

Sinh nhật Diệp vào 12/12, cũng đúng vào Chủ Nhật hôm nay.

Do Nhi nhắn tin chúc sinh nhật lúc 0 giờ 0 phút nên Diệp mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật nó, rồi tự nó ngồi hờn dỗi vì thấy Đăng không chúc không nhớ sinh nhật nó (trong khi nó cũng chẳng nhớ). Ai dè cậu ta đợi đến sáng sớm để cho Diệp một bất ngờ như vậy.

Diệp vào nhà cất gấu bông, sau đó Đăng đèo Diệp đi công viên trò chơi Halong Park và Cáp Treo Nữ Hoàng của tập đoàn Sun World ở Bãi Cháy.

Hai người chơi rất vui và hạnh phúc mãi mãi về sau.

Đến đây là truyện kết thúc, tất cả các chương sau là ngoại truyện.

Update 12/12/2021: Phía trên đáng lẽ là kết nhưng vì một vài lý do (khá dài) nên quyết định viết tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play