Đường Khê đi ra ngoài, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, rồi nói với Tần Kiêu: “Cao quá, chắc anh phải lấy một cái ghế lại đây, trèo lên mới dán được đấy”.

Tần Kiêu vẫn đứng yên ở đó, cầm câu đối trong tay, mặt lạnh đi không cảm xúc, anh giống như bị ai đó bấm vào huyệt nên mới bất động như vậy.

Đường Khê nhìn thấy anh như vậy cũng không nhịn cười được, nhưng nghĩ lại đúng là câu nói này đã làm trái tim của anh bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ cô không thể đùa thêm, như thế không chừng sẽ sát muối vào vết thương của anh, có khi còn để lại cho anh một bóng ma tâm lý nghiêm trọng ấy chứ. Vì vậy, cô cắn nhẹ đầu lưỡi cố gắng nhịn cười, cuối cùng cô lè lưỡi đáng yêu chuyển sang một chủ đề khác, xem như chưa có chuyện gì xảy ra: “Tần Kiêu à, anh mau lấy ghế ra dán câu đối Tết đi. Trời trở gió rồi đấy, đứng đây nãy giờ em cũng có chút lạnh rồi”.

Nghe nói cô bị lạnh, Tần Kiêu đang chìm trong nỗi xấu hổ to lớn cũng từ từ ý thức lại, nhanh chóng đặt câu đố mùa xuân lên tủ ở cửa ra vào, rồi nhanh chóng đi đến trước mặt cô, anh nắm lấy bàn tay mát lạnh của cô, sau đó luồn tay vào trong áo anh, ân cần hỏi: “Còn lạnh không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play