Buổi chiều không có việc gì nhiều cho nên hơn bốn giờ Đường Khê tan sở, trên đường tan sở về nhà đi ngang qua chợ rau mua chút đồ ăn.
Về đến nhà, cô lên lầu tẩy trang, thay quần áo rồi vào bếp làm bữa tối.
Cô rất ít khi gọi đồ ăn sẵn, về cơ bản thì nếu công việc không quá mức bận rộn cô sẽ tự mình vào bếp nấu ăn.
Cô không ăn nhiều, một mình ăn cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu cho nên cô chỉ làm một món ăn mà thôi.
Ăn cơm tối xong, Đường Khê ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và trò chuyện với Tô Chi.
Tô Chi gửi cho cô một liên kết của một nhà hàng thịt nướng.
Tô Chi: [Ngày mai đi ăn món thịt nướng này nhé? Tớ thấy nhà hàng này được đánh giá khá tốt.]
Đường Khê không phản đối: [Được.]
Tô Chi: [Tớ đọc các bình luận, đa phần đều nói mỗi lần đến nhà hàng đều rất đông người, phải xếp hàng rất lâu, nếu đến muộn có thể sẽ không lấy được số, ngày mai trực tiếp tập trung ở trung tâm thương mại nhé. ]
Đường Khê: [Được, vậy mấy giờ thì được?]
Tô Chi: [Mười giờ thì sao?]
Đường Khê bấm vào liên kết của nhà hàng thịt nướng, nhìn địa chỉ, để đến được chỗ này chỉ cách nửa giờ lái xe.
Đường Khê: [Có thể.]
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm mua sắm và ăn uống vào ngày mai, Tô Chi đột nhiên gọi điện thoại.
“Hiện tại cậu có bận không?”
Đường Khê nghe thấy cô hỏi như vậy liền biết cô có chuyện muốn nói liền đáp: “Nói đi.”
Tô Chi cười tủm tỉm nói: “Tớ muốn ăn đồ ngọt mà cậu làm, tối nay nếu cậu không bận gì thì làm một chút đi, sáng mai đi đến trung tâm mua sắm thì mang đến cho tớ một ít."
Đường Khê làm điểm tâm đúng thật là không tệ, Tô Chi thật sự rất thích ăn món bánh dứa và bánh trứng mà cô làm, cứ một khoảng thời gian lại yêu cầu cô làm một lần.
Đường Khê: "Trời đã tối rồi, nguyên liệu ở trong nhà cũng không đủ, sao có thể làm đồ ngọt được, tớ không làm đâu, muốn ăn thì ra tiệm bánh ngọt mua là được rồi."
"Mua đồ ngọt ở tiệm bánh ngọt ăn không ngon bằng đồ cậu làm." Tô Chi tự tin nói: “Ai nói cậu làm đồ ngọt ngon như vậy chứ, bây giờ mỗi lần tớ ăn đồ ngọt ở bên ngoài đều cảm thấy không có hương vị, cũng không cảm thấy hài lòng. Cậu cũng biết tớ rồi đó, con người của tớ nếu đột nhiên muốn ăn cái gì thì sẽ luôn nghĩ tới thứ đó, nếu không được ăn có lẽ cả đêm nay sẽ không ngủ được.”
Đường Khê cảm thấy buồn cười liền nói: “Cậu đây là đang ăn vạ tớ có đúng không! Hiện tại nếu tớ đi làm cho cậu thì đến ngày mai mới có thể mang cho cậu, đêm nay cậu vẫn là không được ăn nha.”
Tô Chi: “Chuyện này không giống nhau mà, nếu hiện tại cậu làm cho tớ thì tớ liền biết ngày mai có thể ăn được chúng, tớ liền mang theo tâm trạng tốt đẹp đi ngủ, có được không, có được không, Khê Khê ~~?
Tô Chi bắt chước giọng điệu mà ngày thường lúc đùa giỡn làm nũng của Đường Khê, Đường Khê không chịu nổi nữa liền nói: "Được rồi, được rồi, để tớ nhìn xem trong nhà còn bao nhiêu nguyên liệu, nếu nguyên liệu không đủ tớ sẽ ra siêu thị mua một ít mang về."
Lúc làm đồ ngọt, đối với nguyên liệu Đường Khê cũng đặc biệt chú ý. Các nguyên liệu dùng cho công thức nấu ăn đều do cô lựa chọn sau khi được hai người bạn thân sành ăn của cô là Tô Chi và Sơ Hạ nếm thử cẩn thận và so sánh với nhau.
Đường Khê đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm điện thoại đi vào bếp và chuẩn bị làm đồ ngọt cho Tô Chi.
*
Chiếc Maybach chạy đều đều trên đường đến biệt thự ở ngoại ô phía đông, với tốc độ rất chậm, chỉ khoảng ba mươi ki-lô-mét/giờ.
Người tài xế lén nhìn ông chủ ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu bên trong.
Ông chủ của anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, trầm giọng nói: "Đi chậm lại một chút."
Tài xế cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng giảm tốc độ xuống hai mươi ki-lô-mét/giờ, chỉ là trong lòng hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, trước đó mỗi lần ông chủ trở về nhà đều bắt hắn chạy nhanh lên, hôm nay sao lại trở nên bất thường như vậy, lại muốn hắn lái chậm thôi.
Chiếc xe chậm rãi lái tới cửa nhà, đã chín giờ rưỡi, anh vẫn không nhận được tin tức gì từ Đường Khê.
Người tài xế xuống xe đi đến hàng ghế sau, mở cửa xe cho anh.
Qua cửa xe, Tần Kiêu nhìn vào trong biệt thự, có thể thấy tầng một đã sáng đèn còn tầng hai vẫn tối.
Đường Khê đang ở tầng một và vẫn chưa lên tầng hai.
Có thể thấy được là do hôm nay công việc của cô khá bận rộn và vừa mới về đến nhà.
Sắc mặt của Tần Kiêu theo dòng suy nghĩ đó mà dịu đi mấy phần, sắc mặt dịu đi mấy phần, cầm hai túi đồ cùng một túi máy tính xuống xe, đi tới cửa, nhập vân tay mở cửa.
Bánh dứa và bánh trứng của Đường Khê gần như đã làm ổn. Chúng được nướng trong lò và sau thời gian đặt giờ sẽ nướng xong.
Cô đang ngồi trên sô pha lướt điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên liền thấy Tần Kiêu từ cửa đi vào, cô sửng sốt một chút.
"Sao anh lại..." Lời vừa đến miệng Đường Khê liền dừng lại, từ trên sô pha đứng lên, nhìn anh nói: "Anh đã trở về."
Tần Kiêu thay giày, đi dép lê vào trong, đi tới trước sô pha anh ngồi xuống, đặt túi đồ lên bàn, không trả lời cô.
Đường Khê chớp chớp mắt, cũng không hỏi anh tại sao lại trở về, cười nói: "Anh trở về sao không nói trước với em chứ? Anh ăn cơm chưa?"
Tần Kiêu lúc này mới ngước mắt lên liếc nhìn cô một cái, không nhanh không chậm nói: “Em không biết tôi trở về sao?”
Đường Khê thầm nghĩ cô làm sao biết anh sẽ trở về nhà, không phải từ trước đến nay anh đều chưa từng chủ động trở về cái nhà này hay sao?
Cô cười đáp: "Anh đã gửi tin nhắn cho em nói anh trở về nhà hay sao?"
Tần Kiêu dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, mặt không chút thay đổi nói: "Là em kêu tôi trở về!"
“Em kêu anh trở về sao?” Đường Khê có chút nghi ngờ cuộc sống. Cô chắc chắn rằng tuần này bản thân không có nhắn tin yêu cầu Tần Kiêu quay về nhưng ở dưới ánh mắt rất có trọng lực của Tần Kiêu, cô vẫn cầm điện thoại lên và nhìn vào lịch sử cuộc trò chuyện giữa cô và Tần Kiêu: “Em không gửi bất cứ tin nhắn nào cho anh mà.”
Tần Kiêu cụp mi xuống, giọng nói bình tĩnh: “Chủ nhật tuần trước khi tôi rời đi, em nói tuần này sẽ tập làm món gà hấp dừa, nói tôi nhất định phải quay về để ăn món gà hấp dừa."
"..." Còn có loại chuyện này nữa sao?
Đường Khê không nhớ rõ bản thân mình rốt cuộc đã nói những gì nhưng chủ nhật lúc rời đi đúng là cô có nói với Tần Kiêu, lời mà anh nói lại với cô quả thực là giống với lời mà cô hay dùng để dỗ dành Tần Kiêu về nhà, có lẽ cô thật sự đã nói như vậy.
Bất quá hiện giờ người cũng đã trở về nhà rồi, có phải cô kêu anh trở về hay không hình như cũng không còn quan trọng.
“A, đúng là có chuyện này.” Đường Khê cũng không tranh cãi với anh, thuận miệng thừa nhận, hơn nữa cũng rất nhanh đã tìm được lý do: “Thật ra tuần này công việc của em khá bận rộn, có mấy nhóm khách hàng có yêu cầu về chụp ảnh rất cao. Mỗi ngày đều phải chỉnh sửa đến khuya cho nên không có thời gian luyện tập món gà hấp dừa, sợ rằng bản thân làm không ngon nên hôm nay em không làm món gà hấp dừa.”
Tần Kiêu im lặng trong giây lát, ừ một tiếng giống như là chấp nhận lý do này, sau đó hơi ngả người ra sau và dựa vào chiếc ghế sô pha.
Trong phòng khách rơi vào trạng thái yên tĩnh, Tần Kiêu không nói gì, ngày mai không cần trở về nhà cũ cho nên Đường Khê cũng sẽ không chủ động đi khiêu khích anh vì vậy chỉ lặng lẽ cầm điện thoại di động ngồi ở một bên gửi tin nhắn cho Tô Chi.
[Làm người đúng thật là không thể quá mức tự tin, Tần Kiêu thực sự đã quay trở lại rồi. ]
Chỉ trong giây lát Tô Chi đã trả lời: [Hả, chồng của cậu đã trở về nhà rồi sao, không phải cậu nói nếu không nhắn tin cho anh ấy thì anh ấy sẽ không chủ động về nhà hay sao? ]
Đường Khê: [Bình thường thì đúng là như vậy nhưng anh ấy nói rằng khi anh ấy rời đi vào chủ nhật tuần trước tớ đã bảo anh ấy hôm nay phải quay lại, lúc ấy tớ còn đang mơ mơ màng màng cho nên nói gì cũng không nhớ rõ nữa. ]
Tô Chỉ:[ Bản thân cậu nói gì cậu còn không nhớ vậy mà chồng của cậu lại nhớ rõ, cậu nói anh ấy trở về anh ấy liền trở về, xem ra trong lòng chồng cậu vẫn có cậu nha, chuyện tớ làm mẹ đỡ đầu của con cậu có phải là có hy vọng rồi hay không?]
Làm mẹ đỡ đầu sao?
Đường Khê đưa mắt liếc nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi ở bên cạnh, cả người anh toát ra phong thái lạnh nhạt cùng cấm dục, nghĩ đến lúc ở trên giường anh cũng đã thành như vậy cuối cùng vẫn không xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy việc Tô Chi muốn làm mẹ đỡ đầu vẫn đừng nghĩ tới nữa thì hơn.
Đường Khê:[Ha ha ha.]
Tô Chi:[Ha ha ha là ý gì chứ?]
Đường Khê:[Ha ha ha có nghĩa là đừng nghĩ đến chuyện này nữa.]
Tô Chi:[...... Bánh dứa và bánh trứng lòng đỏ của tớ đã làm xong chưa vậy?]
So với việc chồng của Đường Khê đột ngột về nhà thì bây giờ Tô Chi quan tâm đến đồ ngọt của cô hơn.
Đường Khê:[Nhanh thôi, sắp xong rồi.]
Tô Chi:[Lát nữa khi cậu làm xong thì chụp hình gửi cho tớ nhé, tớ muốn đăng lên vòng bạn bè một chút, hoe với bọn họ chuyện bạn thân của tớ làm đồ ngọt cho tớ.]
Đường Khê:[Được. ]
Đường Khê cùng Tô Chi nói chuyện phiếm, cô vẫn luôn chuyên tâm nhìn vào màn hình điện thoại di động, cũng không có nhìn đến Tần Kiêu ở bên cạnh, một lúc sau, cô nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, tò mò ngước mắt lên, liền nhìn thấy Tần Kiêu đang lấy máy tính ra, đặt nó lên đùi và bắt đầu làm việc.
Thật đúng là một người cuồng công việc, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể làm việc.
Nhưng nếu anh muốn làm việc thì sao hông vào trong phòng làm việc mà làm chứ, làm việc ở phòng khách có nhiều chỗ bất tiện lắm.
Hơn nữa cảm giác tồn tại của anh vô cùng mạnh mẽ, anh ngồi ở bên cạnh cô không nói một lời nhưng thỉnh thoảng Đường Khê lại cảm thấy ớn lạnh, giống như có một ánh mắt nặng nề đang đè lên người cô, khiến cô không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía anh.
Nhưng mỗi một lần hướng mắt nhìn về phía anh, anh đều không nhìn cô, hoặc chỉ là vừa đúng lúc ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của cô, giống như là bắt quả tang cô đang nhìn lén anh vậy.
Thông thường khi anh làm việc trong phòng khách thì cô sẽ chủ động tránh lên lầu.
Nhưng hôm nay cô phải đợi đồ ngọt ở trong bếp.
Vì vậy, Đường Khê liền muốn anh lên lầu làm việc, cô quay sang Tần Kiêu, định mở miệng nói chuyện.
“Không làm món gà hấp dừa vậy thì em làm món gì?” Tần Kiêu đột nhiên hỏi, anh ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Đường Khê bị câu hỏi không đầu không đuôi của anh làm cho sửng sốt, ý thức được anh hẳn là chưa ăn cơm tối, muốn về nhà ăn món gà hấp dừa.
Kết quả cô lại không làm món gà hấp dừa, cũng không có... làm cơm cho anh.
Tối nay cô có làm một đĩa trứng với cà chua nhưng đã bị cô ăn rồi.
Cô vừa mới đồng ý rằng cô nhớ ra chuyện bản thân mình đã nói anh trở về vào tuần trước, nên đương nhiên cô không thể nói ra sự thật rằng bản thân chưa từng nghĩ đến chuyện anh sẽ trở về cho nên không làm cho anh món gì cả.
Đường Khê bị câu hỏi này làm cho sửng sốt một giây, đột nhiên nhớ tới trong phòng bếp có làm đồ ngọt liền bình tĩnh trả lời: "Em làm cho anh chút đồ ngọt, đang nướng ở trong phòng bếp, đợi em một chút, em đi xem thử."
Đường Khê nhân cơ hội kéo xa khoảng cách với anh, xoay người đi vào trong phòng bếp, tránh né cặp mắt u ám như mây đen kia của anh.
Cô đi tới cửa phòng bếp, nhìn thoáng qua thời gian trên lò nướng, quay đầu cười nói với Tần Kiêu: “Còn hai phút, đợi thêm hai phút nữa.”
Hai phút?
Ánh mắt của Tần Kiêu tối sầm lại, nhấc chân đi về hướng phòng bếp.
Nhìn dáng vẻ của Đường Khê, Tần Kiêu liền biết cô nhất định không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ quay trở lại.
Đồ ngọt chỉ còn hai phút nữa là được và tất nhiên nó không thể là món ăn được làm riêng cho anh rồi.
Cũng không biết đồ ngọt này là làm cho chính cô hay là làm cho người khác ăn.
Lò nướng tự động tắt khi hết thời gian.
Đường Khê bật lò nướng và lấy kệ ra để lấy bánh dứa nướng và bánh bông lan trứng ra.
Trong nhà không có nhiều nguyên liệu nên cô cũng không làm nhiều, chỉ làm sáu cái bánh bông lan trứng và tám cái bánh dứa thôi.
Tần Kiêu đi đến bên cạnh cô và nói: "Để tôi làm cho."
Đường Khê nói: "Không cần đâu, em làm là được rồi. Hiện tại lò nướng rất nóng, anh chưa làm chuyện này bao giờ chưa có kinh nghiệm, rất dễ bị bỏng.”
Tần Kiêu rũ mắt xuống, đôi mắt chăm chú nhìn gò má ửng hồng của cô, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô.
Đường Khê khom người đi về hướng lò nướng, phát hiện Tần Kiêu đang đứng ở phía sau cô, khoảng cách có chút gần, cô hướng về phía anh nói: "Anh đứng lui về phía sau một chút đi, em có chút không tiện."
Tần Kiêu lùi về phía sau một bước nhỏ, đôi mắt sâu thẳm của anh tự nhiên quét qua gương mặt rồi xuống chiếc cổ thon trắng của cô.
Đường Khê gắp từng miếng bánh ngọt ra ngoài, không để ý đến Tần Kiêu đang ở phía sau, đột nhiên có một hơi thở nóng hổi phả vào vành tai, Đường Khê giật mình quay đầu lại nhìn anh.
Tần Kiêu cúi người, kề má sát bên tai cô, nhìn chằm chằm vào bên trong lò, giống như là không nhìn thấy cô nhưng hơi thở của anh lại phả vào cổ cô khiến cho cô ngứa ngáy đến phát run.
Đường Khê rụt cổ tránh đi, vành tai có chút nóng lên nói: "Gần quá rồi, anh lùi ra ngoài một chút đi!"
Cũng không biết Tần Kiêu có phải là cố ý hay không, anh không chỉ không lùi lại, ngược lại còn xoay người, mặt hơi nghiêng, môi anh nhích lại gần, nhìn vào trong lò, nghiêm túc nói: "Em nướng sáu cái bông lan và tám cái bánh dứa."
"Đúng vậy, sáu cái bánh bông lan và tám cái bánh dứa!" Tim cô đập nhanh, hô hấp hơi loạn cầm đĩa lùi về phía sau một bước, chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Tần Kiêu liếc nhìn lò nướng, hỏi: "Sao không lấy ra hết?"
Đường Khê nói: "Chỗ này là đủ ăn rồi."
Tần Kiêu nói: "Không đủ."
Đường Khê: "Đủ mà, một mình anh ăn thôi, em không ăn."
Ánh mắt của Tần Kiêu khẽ lay chuyển.
Cô chỉ lấy một nửa số bánh ra cho anh ăn, xem ra cô làm số đồ ngọt này là làm cho người khác ăn.
Tần Kiêu thoáng nhìn thấy vết hồng trên da cô sau vành tai, khóe môi cong lên, nhấc chân bước một bước về phía cô, lại ghé sát vào cô, nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt cô, giọng nói trầm thấp: "Lấy hết ra ngoài đi."
"Được, lấy ra hết, bây giờ em đi lấy hết ra." Đường Khê không chịu nổi kiểu trêu chọc này, vì vậy cô lại cầm đĩa đi vòng ra phía sau đến bên lò nướng, nhớ tới còn có một Tô Chi luôn gào khóc nói muốn được ăn đồ ngọt cô làm liền nói tiếp: "Nhiều như vậy anh ăn được hết sao? Buổi tối nếu ăn quá nhiều sẽ khó tiêu đó."
Tần Kiêu đè nén lại ý cười bên môi, nhẹ nhàng nói: "Có thể."
Sáu cái bánh trứng, tám cái bánh dứa, một mình anh cũng có thể ăn hết, anh là heo sao?
"Được, bây giờ em đi lấy cho anh, anh đem cái đĩa này ra ngoài trước đi." Đường Khê nhếch khóe môi, cười cười, đem cái đĩa trong tay đưa cho hắn.
Tần Kiêu đưa tay nhận lấy đĩa đồ ngọt, quay người đi về phía nhà ăn.
Nhìn theo bóng lưng của anh, cuối cùng Đường Khê cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ gò má đang nóng bỏng, nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, đại não hơi chấn động, còn lại một nửa đặt vào một cái đĩa khác.
Trong nhà ăn, Đường Khê ngồi đối diện với Tần Kiêu, nhìn Tần Kiêu chậm rãi ăn hết đồ ngọt.
Phải đối mặt với hiện thực thôi, cô nhấc điện thoại lên và trả lời tin nhắn của Tô Chi.
Trên ứng dụng, Tô Chi đã gửi cho cô một tin nhắn lúc mười phút trước, hỏi cô món tráng miệng đã làm xong chưa.
Đường Khê: [Đã xong rồi.]
Tô Chi: [A, thật tuyệt vời, ảnh chụp đâu rồi.]
Đường Khê: [Đúng rồi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tần Kiêu đã trở về.]
Tô Chi: [Vừa rồi cậu mới nói qua chuyện chồng của cậu đã trở về, không cần phải nói lại lần nữa đâu.]
Đường Khê một tay chống cằm, suy nghĩ làm sao nói cho Tô Chi biết, toàn bộ đồ ngọt đã bị Tần Kiêu ăn hết rồi.
Còn chưa gửi được tin nhắn thì Tô Chi đã tự mình đoán ra.
Tô Chi: [Cậu không phải định nói với tớ rằng bánh trứng và bánh dứa của tớ đã bị chồng của cậu ăn mất rồi đó chứ?]
Đường Khê: [Trời ạ, cậu thông minh quá đi mất, trên thế giới này sao lại có một cô gái thông minh như cậu chứ!]
Tô Chi ngay lập tức phát điên, tức giận chỉ trích cô.
[A a a a a a a a a a!!! Đường Khê Khê , tại sao cậu có thể làm như vậy chứ? Đó là bánh dứa và bánh trứng của tớ, tớ phải đau khổ cầu xin cậu lâu như vậy cậu mới đồng ý làm cho tớ, vì sao lại đưa toàn bộ cho chồng của cậu ăn, cậu sao có thể thấy sắc quên bạn như vậy chứ?]
Đường Khê: [Chờ anh ấy đi rồi, tớ lại làm cho cậu thêm một lần nữa. ]
Tô Chi: [Nhưng tớ muốn ăn nó vào ngày mai, Đường Khê!!! Cậu có biết tâm trạng hiện tại của tớ như thế nào không?]
Đường Khê: [Biết, biết chứ, ngày mai thẻ của Tần Kiêu tùy ý để cho cậu sử dụng, tâm trạng của cậu đã tốt hơn chút nào chưa?]
Tô Chi: [Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi nhưng chồng cậu đã về rồi, ngày mai cậu còn có thể ra ngoài sao? Chồng của cậu sẽ không cho cậu đi đâu.]
Đường Khê: [ Nhất định có thể đi, cậu đã quên lời thề mà tớ lập rồi hay sao?]
Cô đã dùng nửa thân dưới của Tần Kiêu thề, nếu cô thất hứa thì Tần Kiêu sẽ không lên được nữa.
Tô Chi: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Tần Kiêu: Vậy mà lại không phải làm cho tôi ăn, tất cả đều cho bạn ăn hết.
Tôi đã mở một bộ sưu tập trước "Liêu sủng", mọi người cảm thấy hứng thú có thể đi đến thư mục xem một chút, yêu mọi người~~
Diệp Sơ Hạ gặp một người đàn ông cao lớn mặt mày “anh tuấn tiêu sái” trong một quán bar, ánh đèn mờ ảo, hai người họ gặp nhau, phạm vào một sai lầm.
Ngày hôm sau, cả hai thảo luận với nhau về cách hợp tan, đường ai nấy đi.
Mấy ngày sau, cả hai gặp lại nhau trong một quán bar và hỏi thăm về nhau.
Bạn bè nhanh chóng gửi ảnh.
Diệp Sơ Hạ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong bức ảnh mặc áo khoác trắng, phong thái lạnh lùng và vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng chế nhạo: "Anh ta là bác sĩ sao, cũng khá đẹp đó."
Qúy Chính Sâm nhìn vào bức ảnh, một cô gái với hai bím tóc, lông mày cong và khí chất thuần khiết, hơi nhướng mày: "Những cô gái lớn lên ở thị trấn cổ cũng khá nóng bỏng."
Một tháng sau, Diệp Sơ Hạ đến bệnh viện và đứng trước cửa phòng làm việc của Qúy Chính Sâm, cô lấy tay che bụng dưới, mơ hồ nói: "Bác sĩ Quý, gần đây tôi rất thích ngủ, ăn xong lại cảm thấy buồn nôn. Anh có thể xem giúp tôi được không?"
Cô y tá bên cạnh đang định chỉ cho cô đến khoa phụ sản.
Qúy Chính Sâm nhướng mắt, vẻ mặt bình tĩnh tiếp nhận câu nói tiếp theo của Diệp Sơ Hạ: "Không cần kiểm tra, cô ấy nhất định là có thai rồi, đứa bé là của tôi, cứ sinh ra đi, tôi sẽ nuôi hai người các người."
Y tá: ". .. " Vị bác sĩ Quý được mệnh danh là ‘nam thần’ khó theo đuổi nhất trong bệnh viện lại có con rồi!!!
Chưa đầy một ngày, toàn bộ bệnh viện đều biết bác sĩ Quý nổi tiếng đã là hoa có chủ, hơn nữa còn có cả đứa nhỏ, bọn họ còn chờ uống rượu đầy tháng của đứa nhỏ.
Một năm sau, Quý Chính Sâm đi làm về, ôm eo thon của Diệp Sơ Hạ và nói đùa: "Em yêu, em đang mang thai Na Tra à? Đến bây giờ bụng em vẫn phẳng lì, đồng nghiệp của anh vẫn chờ uống rượu đầy tháng của con đó!"
*Văn án ngọt ngào
*Tình một đêm nực cười đến tận cùng
Lời của nhóm dịch: Các bạn muốn The Calantha đào bộ này khum nè, nếu có thì bình luận nheeeenheeee
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT