Trong công viên giải trí có rất nhiều người, dù cho bây giờ chỉ là ngày bình thường thì dòng người vẫn hết sức dày đặc.
Lục Kính cao lớn chân dài, đi được vài bước đã phát hiện xung quanh không còn ai. Anh quay đầu lại tìm thì thấy Khương Thi đang bị đám người đẩy ra phía sau, vẻ mặt bất lực.
Anh đi ngược lại dòng người, đưa tay về phía cô và hơi cong mắt: "Chị gái, giữ chặt tay em."
Khương Thi nhón chân lên và cầm một cách khó khăn, hai người phải mất một lúc mới chen ra khỏi đám đông được.
“Nhiều người quá.” Đứng trên quảng trường lát gạch đỏ, Khương Thi thở dài.
Quảng trường lát gạch đỏ là điểm xuất phát của công viên giải trí. Tại điểm xuất phát có 5 biển báo chỉ đường dẫn đến 5 khu vui chơi theo chủ đề, mỗi một khu sẽ có nhiều trò chơi để du khách vui chơi và trải nghiệm, nhưng tất cả đều phải xếp hàng.
"Xin lỗi, em vốn muốn để chị nghỉ ngơi thả lỏng một chút, nhưng không ngờ ở đây lại nhiều người đến vậy."
Giọng điệu mềm mại phối với biểu cảm tủi thân, anh đúng là đã hoàn toàn nắm bắt được tinh túy của vai diễn chó con này rồi.
Mới qua mấy ngày mà thôi, nói không chừng anh đúng là có thiên phú, chỉ là trước giờ chưa được khai phá ra.
Mình cũng không thể thua được, cô khoác lấy cánh tay của anh đầy thân mật: "Ở bên Tiểu Lục, cho dù có ở đâu làm gì thì chị cũng rất vui vẻ. Lâu lắm không đến công viên trò chơi rồi, chị thực sự rất mong đợi đấy."
Tiểu Lục: "..."
Hai người họ không mang theo đồ bơi, hơn nữa Tiểu Lục cũng không tiện nên không thể đến khu công viên nước. Khu vui chơi với chủ đề cảm giác mạnh rất được yêu thích, nhìn từ xa đã thấy nhiều hàng xếp dài ở bên ngoài các trò chơi khác nhau, bây giờ qua đấy thì phải đợi rất lâu.
Khương Thi quan sát rồi chỉ về một hướng: "Tiểu Lục, chúng ta đến đó trước đi, được không?"
Lục Kính ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn thấy là chủ đề nào thì đã cô đã bị kéo chạy, anh chỉ thấy vòng đu quay khổng lồ đang đứng sừng sững ở hướng đó.
Bước vào khu vui chơi chủ đề mơ mộng, bầu không khí đột nhiên thay đổi, vẫn rất sôi động nhưng không chỉ là sôi động. Hầu hết những người đến khu vui chơi chủ đề này đều là các cặp đôi, từng đôi từng đôi nắm lấy tay nhau hoặc dắt nhau cười cười nói nói, bầu không khí dường như đã chuyển sang một màu hồng mập mờ lưu luyến.
Khương Thi dắt Tiểu Lục đi vào, cô đang muốn chọn một trò chơi lãng mạn một chút. Vòng quay ngựa gỗ ở bên kia cũng rất được yêu thích, nhưng hầu như đều là các bạn nữ chơi, tất cả các bạn nam chỉ ở đứng ngoài nhìn bạn gái mình chơi, giống như là phụ huynh vậy.
Cô muốn chơi với Tiểu Lục nên đã đưa tay chỉ vào vòng quay ngựa gỗ: "Tiểu Lục, em sẽ ngồi với chị chứ?"
"..." Tưởng tượng đến cảnh mình ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, vòng tròn lắc lư lên xuống còn xung quanh có một đám người vây xem, cho dù người ta không nhận ra anh thì anh vẫn cảm thấy xấu hổ đến lạnh cả sống lưng: "Em muốn ngồi cái chén cà phê xoay tròn kia với chị, được không… vậy?”
Nhìn theo hướng ngón tay của anh, hai người đang ngồi trên một chén cà phê xoay tròn, tuy rằng số người xếp hàng đông hơn nhưng quả thực lãng mạn hơn nhiều.
"Được."
Họ đứng ở cuối hàng, cặp đôi trước mặt họ có tình cảm vô cùng tốt.
Người khác thì cho dù là một đôi nhưng vẫn xếp hàng một trước một sau, còn bọn họ nắm tay đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng cô gái lại ngẩng đầu lên ghé lại rồi nói một câu vào tai chàng trai. Chàng trai nghe xong thì nở một nụ cười cưng chiều, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô gái.
Hai mắt Khương Thi nhìn thẳng, cô run lẩy bẩy chỉ về phía trước, không ngừng quay đầu nhìn Tiểu Lục.
Thấy Tiểu Lục giả vờ như không nhìn thấy, cô dứt khoát xoay người, nắm lấy hai tay áo của anh rồi nhón chân lên, nhẹ giọng hỏi: "Còn... còn có thể làm như vậy sao?"
Anh còn chưa kịp nói thì cô đã thở dài yếu ớt: "Hâm mộ ghê."
"..."
Cô gái phía sau Lục Kính nhìn thấy cảnh này cũng quay đầu lại nói gì đó với bạn trai, khi bắt gặp ánh mắt của bạn trai thì không nhịn được hé miệng cười.
Sau khi ngồi chén cà phê xoay tròn xong, cả hai tiếp tục chơi thêm mấy trò nữa. Hầu hết các trò chơi trong khu vui chơi này đều là trò chơi dành cho các cặp đôi đến chơi với nhau, Khương Thi đã thu thập được rất nhiều tư liệu, đồng thời trong lòng càng thêm oán hận.
Cô cũng muốn hôn.
Lúc đầu, cô làm vậy là vì thu thập dữ liệu, bản thân cô thì không có hứng thú đặc biệt gì với vấn đề này lắm. Sau khi bị Tiểu Lục từ chối một cách nghiêm túc trên xe, cô đã bỏ cuộc rồi.
Nhưng trong khu vui chơi này, đi ba bước là có thể nhìn thấy "xoa đầu", đi năm bước là có thể nhìn thấy "hôn má". Đây rõ ràng là những hành vi vô cùng tự nhiên giữa các cặp đôi, cô liên tục dùng mắt ám chỉ Tiểu Lục.
Tiểu Lục đưa mắt sang chỗ khác, tránh né một cách hoàn mỹ. Anh chỉ vào vòng đu quay khổng lồ cách đó không xa mà bọn họ chưa chơi: "Chị ơi, ngồi cái đó không?"
Khi Khương Thi tra cứu thông tin thì có thấy truyền thuyết về vòng đu quay khổng lồ này, những cặp đôi yêu nhau cùng ngồi đu quay thì cuối cùng sẽ chia tay, nhưng khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, nếu như hôn người yêu của mình thì hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi.
"Được được."
Tiểu Lục cũng không biết tính toán trong lòng cô, sợ cô bị đám người chạy tới phía sau chen lấn cho nên anh theo thói quen kéo cô về phía trước. Có một đám người đang vây quanh ở phía trước của vòng đu quay, cũng không giống như đang xếp hàng.
Khi đến gần hơn, tiếng thảo luận đến từ khắp mọi nơi.
"Hôm nay tôi không thể ngồi được rồi, vòng đu quay đã bị bao hết rồi. Hình như chàng trai kia đang chuẩn bị tỏ tình."
"Trời ơi, bao vòng đu quay khổng lồ thế này tốn bao nhiêu tiền vậy?"
"Không biết, tuổi chàng trai kia trông cũng không lớn lắm, chẳng lẽ là con cháu nhà giàu?"
"Sắp quay đến điểm cao nhất rồi, nếu cô gái đồng ý, vậy lát nữa sẽ hôn nhau đúng không nhỉ?"
…
Khương Thi đứng sau đám người, cố gắng nhón chân lên, nhưng xung quanh có quá nhiều người, phần lớn là con trai, chen chúc nhau tạo thành một bức tường người nên cô hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Eo cô đột nhiên bị bóp chặt, cô giật mình tưởng gặp phải tên biến thái nào, tay cô vô thức dùng sức, chuẩn bị đánh trả.
Giây tiếp theo, chân cô nhẹ hẫng lên, người cô bị nhấc lên một cách dễ dàng, phía sau truyền đến giọng nói của Tiểu Lục: "Chị nhìn thấy chưa?"
Cô ngẩng đầu lên, miễn cưỡng có thể nhìn thấy tình hình trước mặt. Đoạn cao trào nhất đã kết thúc, vòng đu quay lên đến điểm cao nhất rồi lại từ từ đi xuống. Khi dừng lại, chàng trai và cô gái nắm tay nhau bước ra, cô gái cầm trên tay một bó hoa hồng lớn.
Cô gái kinh ngạc xấu hổ cúi đầu khi nhận ra mình bị rất nhiều quần chúng vây xem, chàng trai thì nắm chặt tay bạn gái, mặt cười tươi như hoa, xem ra đã đạt được điều mình mong muốn.
Khương Thi lắc tay Tiểu Lục: "Bỏ tôi xuống đi."
Lục Kính đặt cô xuống, rất tự nhiên nắm lấy tay cô: "Cẩn thận một chút, đám người sắp giải tán rồi."
Khương Thi kéo anh ra ngoài: "Khu vui chơi này chơi cũng gần hết rồi, chúng ta đến khu cảm giác mạnh đi, chơi tàu lượn siêu tốc với chị."
Anh muốn hỏi cô là không ngồi vòng đu quay khổng lồ à, nhưng nhớ đến chuyện suy nghĩ của cô vốn rất hay thay đổi, hơn nữa còn quên đi chuyện hôn rồi, vậy nên anh đã không đề cập đến nó nữa, anh không muốn kích thích cô nhớ lại.
Khu vui chơi cảm giác mạnh rất được yêu thích, trong đó trò chơi tàu lượn siêu tốc là trò được yêu thích nhất. Đi được nửa đường, Khương Thi kéo Tiểu Lục đến mê cung thủy tinh bên cạnh chơi một vòng rồi sau đó mới đến chỗ tàu lượn siêu tốc.
Ngồi trước mặt họ là đôi tình nhân nhỏ vừa mới xác định được lòng nhau owr vòng đu quay khổng lồ, Khương Thi chỉ cần nhìn thoáng qua gò má của chàng trai là có thể nhận ra.
Lục Kính cũng nhìn thấy hai người trước mặt, không ngờ lại gặp người quen ở đây. Cũng may mà lúc ra ngoài anh đã thay quần áo, nếu không lúc này sẽ là hiện trường nhục nhã cỡ lớn.
"Tiểu Lục Tiểu Lục." Khương Thi giật giật ống tay áo anh, ghé vào lỗ tai anh: "Tôi đột nhiên nghĩ, tóc giả của anh liệu có rơi ra hay không?"
"..." Anh liếc cô một cái, bàn tay vốn đang nắm lấy thanh an toàn đằng trước lặng lẽ giơ lên ôm lấy đầu.
Khoảng thời gian ở bên cạnh cô, nếu không phải ở hiện trường nhục nhã thì sẽ là trên đường đi đến sự nhục nhã.
Cô vỗ nhẹ vào lưng anh: "Nếu anh sợ, tôi có thể ôm anh."
"Chị gái nói đùa rồi, em không sợ."
Lâm Bảo Châu quay đầu liếc nhìn hai người họ, rồi tiến đến bên tai Triệu Tư Miễn, có chút hưng phấn: "Đằng sau chúng ta là một đôi đấy, là tình chị em."
Triệu Tư Miễn cũng quay đầu nhìn hai người họ: "Làm sao em biết?"
"Chàng trai kia vừa gọi bạn gái là chị, thật đáng yêu."
"Vậy mà gọi là đáng yêu à? Biết đâu người ta lại là chị em ruột thì sao?"
"Ơ kìa, anh đúng là chẳng hiểu gì cả. Dù sao em cũng biết, họ chắc chắn là một đôi."
Triệu Tư Miễn tiến lại gần, hơi không vui: "Vậy anh đáng yêu hay là cậu ta đáng yêu?"
"... Sao cậu ta có thể so sánh với anh được? Đương nhiên là cục cưng Tư Miễn của em đáng yêu nhất."
Tiểu Lục và Khương Thi: "..."
Hai người có thể nhỏ tiếng một chút được không.
Thấy sắc mặt Lục Kính có chút không tốt, Khương Thi nghiêng người tới gần, học đi đôi với hành ngay: "Trong lòng chị, cục cưng Tiểu Lục đáng yêu nhất."
Cục cưng Tiểu Lục: "..."
Tàu lượn siêu tốc khởi động và bắt đầu trượt từ từ, Khương Thi còn có chút hưng phấn, lúc lên đến điểm cao nhất rồi đột nhiên lao xuống, sự mất trọng lượng mang đến cảm giác bất an cực lớn, tim đập loạn thình thịch. Cô cắn chặt hàm răng, không muốn hét thành tiếng.
Phía sau liên tiếp có mấy khúc cua, tàu lượn hoàn toàn treo lơ lửng trên không trung, thật sự rất đáng sợ, cô nhắm chặt mắt, ôm lấy ở Tiểu Lục bên cạnh, đầu áp chặt vào người anh.
Lục Kính cảm giác được cô run lên nên rút một tay ra ôm lấy cô: "Đừng sợ, có em ở đây."
Cánh tay anh ôm chặt cô vào trong lòng, những bộ phận trên cơ thể chạm vào nhau qua lớp quần áo truyền đến nhiệt độ cơ thể nhau.
Thấy có điểm chống đỡ rồi, Khương Thi chậm rãi mở mắt ra, cô áp sát vào trong lòng Tiểu Lục nên tầm nhìn vô cùng hẹp, chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh xẹt qua như gió ở một bên, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất sung sướng.
Sau khi xuống tàu lượn, Khương Thi ngồi trên băng ghế dài bình tĩnh lại, còn Tiểu Lục thì đi mua nước.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sợ hãi khi đi tàu lượn siêu tốc, sau lần này, cô tự cảm thấy mình có hơi biến thái trước, Khương Thi lại có nhận thức mới về bản thân.
Người qua lại trước mặt như dệt cửi, một mảnh giấy bay như chiếc lá rụng rơi xuống đất, Khương Thi khom lưng cúi xuống nhặt lên, ngẩng đầu gọi người đó: "Chị gái cầm hoa hồng đỏ ơi, đợi một chút."
Lâm Bảo Châu quay người lại.
"Cô làm rơi đồ này."
Bước tới trước cầm lấy, chính là bức ảnh cô ấy vừa chụp với Triệu Tư Miễn trong phòng chụp ảnh, cô ấy ngẩng đầu lên: "Cảm ơn. À, là cô."
Tầm mắt của Khương Thi đang rơi vào tấm ảnh trên tay Lâm Bảo Châu, chàng trai ôm vai và hôn lên má cô gái, cả hai đều mỉm cười trông vô cùng hạnh phúc: "Thật là hâm mộ nha."
Lâm Bảo Châu cất bức ảnh đi, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô: "Cô và cậu ta tiến triển không thuận lợi sao?"
"Hả? Cô đang nói về ai vậy?" Khương Thi cũng nhận ra Lâm Bảo Châu, mặc dù cô không biết tên của đối phương.
"Là cô và em trai của cô đó, vừa rồi không phải là hai người ngồi phía sau chúng tôi trên tàu lượn siêu tốc sao?"
"Cũng không phải là tiến triển không tốt, chỉ là..." Khương Thi hơi hơi nhích người sang bên cạnh cô ấy: "Cô có thể nói cho tôi biết không?"
"Đương nhiên là được, tôi tên là Lâm Bảo Châu, nếu không ngại thì kết bạn đi?"
“Tôi tên Khương Thi. Rất vui được gặp cô, Bảo Châu.” Hai người lấy điện thoại ra và trao đổi thông tin liên lạc.
Khương Thi không biết phải giải thích như thế nào, khi nhìn thấy Lâm Bảo Châu, cô đã có thiện cảm với cô ấy một cách khó hiểu.
Lâm Bảo Châu cũng cảm thấy như vậy.
"Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là muốn thân thiết hơn một chút, nhưng cậu ấy lại hơi kháng cự."
Lâm Bảo Châu nhớ lại cái liếc mắt nhìn Lục Kính thoáng qua trên tàu lượn siêu tốc, tóc mái dài che mắt, xem ra vừa hướng nội vừa thận trọng: "Tôi cảm thấy có khi không phải cậu ta kháng cự mà là thẹn thùng."
Khương Thi sờ sờ cằm, suy nghĩ một hồi: "Ừm, tôi thấy cô nói cũng có lý. Vậy tôi phải làm thế nào?"
"Nếu như cô thực sự muốn tiến thêm một bước thì có thể chủ động hơn một chút, với tiền đề là không thể khiến cậu ta sợ hãi."
Sau khi Lục Kính đi mua nước quay lại thì nhìn thấy Lâm Bảo Châu và Khương Thi đang ngồi cạnh nhau, cảm thấy không thể hiểu được. Dù sao cũng đã thay quần áo rồi, chắc đối phương không nhận ra anh đâu.
Khương Thi nhìn thấy anh từ xa thì không nhịn được đứng lên: "Tiểu Lục, anh đã trở lại rồi."
Lục Kính đưa nước cho cô: "Đây là bạn của chị sao?"
“Ừ, bạn vừa mới quen, Bảo Châu. Đây là em trai nhà tôi, Tiểu Lục.” Khương Thi giới thiệu hai người.
Lúc này Triệu Tư Miễn cũng đã quay trở lại, anh ta cũng vừa đi mua nước cho bạn gái.
Lục Kính kéo Khương Thi dậy, gật đầu chào hỏi hai người họ sau đó trực tiếp kéo người đi.
Triệu Tư Miễn nhìn bóng lưng Lục Kính một lúc lâu: "Em có cảm thấy, bóng lưng của cậu ta rất giống Diễn Xuyên hay không?"
"Quả thực bóng lưng nhìn có chút giống, nhưng khuôn mặt kém hơn Diễn Xuyên rất nhiều. Không thể nào gọi là giống nhau như đúc được, mà là không có chút quan hệ nào với nhau." Lâm Bảo Châu khoác tay anh ta: "Em hơi mệt, chúng ta trở về đi. "
…
Sau một ngày vui chơi điên cuồng ở công viên giải trí, Lục Kính đưa Khương Thi đến quán cơm Giang Hồ.
Ăn uống xong xuôi, nhà để xe cách chỗ họ ăn một đoạn. Vào chập tối, gió thổi vi vu, lá cây tứ phía kêu xào xạc, Khương Thi và Lục Kính đang đi trên con đường nhỏ cạnh đường công viên, thời gian đột nhiên trôi qua vô cùng chậm rãi.
"Tiểu Lục."
"Ừ."
"Anh có thể tặng tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon không?"
“Vẫn đang nghĩ về chuyện này sao?” Anh bật cười.
"Tôi thực sự rất muốn biết."
Chơi cả một ngày, cô vậy mà vẫn đang suy nghĩ chuyện này, đôi lúc Lục Kính thật sự rất muốn mở đầu cô ra xem bên trong có cấu tạo như thế nào.
"Nếu như không thể làm xong chuyện này, tôi sẽ mất ngủ cả đêm mất. Lúc trở về, có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà gọi video cho anh."
Anh dừng lại, xoay người nhìn cô, thở dài một hơi não nề: "Vậy cô nhắm mắt lại đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT