Rõ ràng Khương Thi cảm nhận được giọng anh hơi ngập ngừng: “… Anh… Anh thật sự không biết? Chẳng lẽ bị gió thổi đi rồi?”
“Chắc là vậy rồi.”
“…” Về cơ bản, cô có thể xác định được anh cầm váy ngủ đi rồi nhưng cũng không vạch trần, cô cũng đã quen với vài hành động biến thái ngẫu nhiên của anh.
Tuy rằng không biết anh lấy váy ngủ của cô để làm gì, chỉ cần không phải mất là được, cô thật sự thích cái váy ngủ đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT