Sau khi Triệu Tư Miễn dẫn Lâm Bảo Châu rời đi, Lục Kính ngẩn người ngồi ở ghế sô pha, anh rũ mắt nhìn nước trà xanh trong cốc, không cử động một lúc lâu.

Lúc anh mua căn hộ này rất gấp gáp, diện tích không quá lớn, phòng bếp và phòng khách không cách xa nhau, chỉ có chiếc bàn ngăn cách hai không gian.

Trợ lý Trịnh đang rửa bát, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kỷ Diễn Xuyên, đoán có lẽ anh đang nhớ tới mối tình đầu ánh trăng sáng mà anh Triệu nhắc tới.

Rađa tò mò của anh ta rung lên, Kỷ Diễn Xuyên vào giới đã nhiều năm, giữ mình trong sạch, có lẽ không giống lời đồn mà là bởi vì không quên được mối tình đầu thuần khiết tốt đẹp.

Nếu không phải là thời cơ đặc biệt như vậy, gặp anh Triệu và bạn gái anh ta đến thăm, có lẽ sẽ không biết đỉnh lưu hàng ngàn vạn fans lại có một mối tình đầu ẩn sâu dưới đáy lòng.

Mà đỉnh lưu lại là người yêu nhưng vẫn không có được người kia.

Tình huống này rất kích thích!

-

Lục Kinh đưa tay lên khẽ vuốt môi, khi cánh môi của cô chạm vào môi anh, dường như anh ngửi được một hương hoa hồng ngào ngạt, cuốn sạch tâm trí anh trong nháy mắt, khiến anh không thể động đậy.

Môi cô dường như cũng giống con người cô, bá đạo, vô lễ nhưng lại cực kỳ mãnh liệt khiến người ta không thể từ chối.

Hôn môi có cảm giác gì?

Anh nhớ tới câu hỏi ban ngày của cô, bây giờ anh có thể trả lời.

Tựa như hôn một đóa hoa hồng, bị mùi thơm ngào ngạt của cô đốt cháy trong chớp mắt, không thể kiềm chế được mà sa vào, không có lối thoát ra.

Lục Kính đứng dậy, cảm xúc bỗng dâng lên, ngón tay hơi duỗi ra, bỗng nhiên rất muốn đánh đàn.

Ngồi vào trước đàn piano, một tay ấn phím đàn, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý tưởng, một biển hoa hồng rất rộng lớn, có một cô gái tóc ngắn đứng trong biển hoa hồng đưa lưng về phía anh, mặc váy màu đỏ còn đỏ hơn cả hoa hồng, làn váy bay lên theo gió... Hình ảnh đó trôi nổi trong đầu anh, những nốt nhạc chậm rãi phát ra từ phím đàn.

Trợ lý Trịnh rửa xong bát, chắt một ly nước ấm, yên lặng đi đến phía sau Lục Kính, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nghe anh đánh đàn piano.

Thật ra anh ta là fan lâu năm của Kỷ Diễn Xuyên, phần lớn các ca khúc của Kỷ đều do anh sáng tác, tình cảm sâu lắng, nhạc điệu uyển chuyển tươi mát, rất khiến người khác cảm động.

Nhưng khúc nhạc hôm nay không giống vậy, không thể nói được khác biệt ở đâu, nhưng trợ lý Trịnh cảm thấy khác với phong cách trước đây, khác nhau cực kỳ rõ ràng nhưng nghe vẫn rất rất hay.

Tuy rằng đứt quãng không ăn khớp, nhưng giai điệu rất hay khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

Kết thúc một ngày làm việc, ngồi im một chỗ, nghe tiếng đàn yêu thích thả lỏng cơ thể, đây cũng được coi là một phúc lợi đặc biệt trong giới?

Trợ lý Trịnh bỗng có thể hiểu được tại sao cạnh tranh chức vị này lại khốc liệt như vậy, các chị em oán trách, được làm việc với người mình yêu thích, đây quả thật là một chuyện rất hạnh phúc.

Thế nhưng dạo gần đây ở công ty có nghe đồn trạng thái của Kỷ không tốt lắm, nếu không sẽ không nhận bộ phim thần tượng dưới áp lực cực lớn từ người hâm hộ, anh căn bản không đóng phim, bộ phim đó rất có khả năng sẽ làm giảm danh tiếng của anh.

Nhưng trạng thái sáng tác của Kỷ lại rất tốt, chẳng lẽ vì mối tình đầu kích thích đến dây thần kinh sáng tác nhạy cảm của anh?

Suy nghĩ của trợ lý Trịnh trôi dạt, không thể vãn hồi được.

Không biết tiếng đàn dừng lại từ khi nào, Lục Kính vẫn ngồi trước đàn piano như trước, một tay vẫn đặt trên phím đàn, tay còn lại thì cầm điện thoại, mở tài liệu vừa nhận được lên, nhíu mày lại.

Mơ hồ có dự cảm không tốt, lại có vài phần nóng lòng muốn thử xem sao, cô từng nói có rất nhiều nhân vật muốn thử, quả thật không lừa anh.

Thế nhưng đến bây giờ, anh cũng không biết tại sao cô lại phải làm việc này, điều này vẫn giống như ngày xưa, nhanh chóng bỏ qua thắc mắc bỗng xuất hiện này, bắt đầu đọc cốt truyện cô gửi cho anh.

Theo anh, đó là một cốt truyện rất thú vị của Khương Thi.

Đây là một câu chuyện thanh xuân vườn trường, nam chính là chó dữ, chó săn nhỏ cố chấp, vừa bá đạo vừa hung ác, nữ chính là người ngoan ngoãn, mềm mại, rất sợ nam chính.

Bá đạo, hung ác, cố chấp.

Lục Kính đứng dậy, thầm nhắc lại mấy từ này, hoàn toàn khác với hình tượng nam chính cún con ngọt ngào, yếu đuối.

Đây là một cơ hội, anh muốn cô nhìn mình với ánh mắt khác xưa.

-

Khương Thi đứng ở ngã tư quen thuộc, để phù hợp với hình tượng nữ chính mềm mại, yếu đuối, sau khi đọc thêm ba quyển tiểu thuyết cùng thể loại, cô lục lọi tủ quần áo, tìm được một chiếc váy liền màu trắng, phối với tất ngắn cùng loại và giày trắng, kẹp một chiếc kẹp tóc ngọc trai có hình con thỏ ở trên đầu.

Cô để tóc ngắn, đuôi tóc hơi xoăn lại, kẹp tóc dễ thương nên nhìn trẻ hơn rất nhiều, nói là học sinh trường trung học bên cạnh cũng có người tin tưởng.

Sau khi xuyên vào thế giới này, không có áp lực công tác nặng nề, cũng không cần phải luôn luôn chú ý đến hình tượng uy nghiêm, bây giờ cô ăn mặc đơn giản, thoải mái, mỗi ngày đều tự do tự tại, tràn đầy sức sống của những cô gái trẻ.

Hôm nay chăm chút lại, khí chất dịu dàng hơn rất nhiều, thật sự rất giống nữ chính mềm mại, yếu đuối như trong sách miêu tả.

Tiểu Lục vẫn chưa đến, từ trước đến nay anh luôn đúng giờ, hôm nay lại có vẻ đến hơi muộn, Khuong Tư sờ sờ tóc, không biết khi anh nhìn thấy sẽ có phản ứng gì, liệu có cảm thấy rất khoa trương không?

Thật ra cô cũng rất buồn phiền, tính tình nữ chính này hoàn toàn khác với tính cách của cô, cô là người muốn gì sẽ chủ động giành lấy, về chuyện yêu đương, cô nguyện ý yêu bản thân mình trước.

Mà nữ chính Tiểu Li Tử trong là một nhân vật xinh đẹp, thiện lương, dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, làm việc gọn gàng ngăn nắp, cam tâm trả giá, khi bị tổn thương thì yên lặng chịu đựng.

Có thể nói là nhân vật hoàn mỹ, điều này rất khó với Khương Thi, cô không xác định được mình có thể thể hiện một Tiểu Li Tử hoàn mỹ hay không, chỉ có thể đặt kỳ vọng vào Tiểu Lục, có lẽ anh sẽ cho cô linh cảm, giống như lúc trước vậy.

Cô đứng ở ven đường một hồi lâu, cách đó không xa có một trạm xe công cộng, mấy sinh viên ở xa xa nhìn thấy cô. Một lát sau, có một nam sinh trong đám người chậm rãi đi đến chỗ cô: "Xin chào."

Khương Thi quay đầu lại, lộ ra nụ cười lễ phép.

Nụ cười đó cho nam sinh một sự cỗ vũ rất lớn, cậu ta lấy điện thoại ra: "Có thể thêm Wechat không?"

"..." Khương Thi liên tục nhắc nhở bản thân, hôm nay cô là Tiểu Li Tử mềm mại, dịu dàng, vì thế cúi đầu rũ mắt, uyển chuyển từ chối: "Xin lỗi, tôi đang đợi người khác."

Khi cô cúi đầu, lông mi dài hơi chớp, giống như con bướm vỗ cánh, giọng nói nhẹ nhàng, dáng vẻ sợ hãi càng khiến nam sinh kia không kiềm chế được.

Cậu ta lớn mật tiến lên từng biết: "Cô là học sinh trường bên cạnh sao? Học sinh trung học..."

Chưa dứt lời, một chiếc Rolls-Royce dừng lại ở ven đường, một người đàn ông đẹp trai mặc áo da bước xuống xe, lập tức đi về phía hai người.

Tóc ngắn của người đàn ông được vuốt lên, hai bên rìa trán nhuộm vài sợi tóc màu trắng, cơ thể cường tráng, vô cùng khí thế, tư thế đi đường rất ngông cuồng, khí thế bức người. Anh kéo Khương Thi qua, mang theo vài phần áp bách liếc nhìn nam sinh đang bắt chuyện, rồi mới nghiêng đầu nhìn Khương Thi, giọng nói khàn khàn mê người: "Chờ lâu rồi?"

"... Tiểu Lục?" Không trách được Khương Thi khi không nhận ra anh, hôm nay anh đã thay đổi, toàn bộ ngũ quan lộ ra, thân thể cường tráng, khí chất cường ngạnh, không nhìn ra diện mạo ban đầu.

Khương Thi bỗng rất muốn làm quen với thợ trang điểm cho anh, một trong ba bậc thầy trang điểm ở Châu Á cũng quá tài năng rồi.

"Ừ hử." Mạnh mẽ nhét cô vào trong xe, nam sinh bên cạnh đi đã chạy đi từ lâu, vô cùng xấu hổ.

"Sao tự dưng lại đổi xe?" Ánh mắt của Khương Thi vẫn không thể rời khỏi mặt Lục Kính, mặc dù diện mạo này là giả, nhưng không hề nhìn ra là đã trang điểm. So với bản thân anh, khuôn mặt này càng có tính công kích hơn, không đủ đẹp trai nhưng cũng rất có khí chất.

"Để phù hợp với hình tượng nam chính bá đạo cố chấp, chiếc xe này phù hợp với tính cách của anh ta."

"… Anh có đọc kỹ hình tượng của anh ta không vậy, tiểu chó săn bá đạo, cố chấp, cường thế nhưng anh ta vẫn là học sinh cấp ba, hơn nữa điều kiện kinh tế gia đình cũng không tốt.” Khương Thi nhìn Tiểu Lục một thân tổng tài bá đạo không chớp mắt, lời nói thấm thía: "Hoàn cảnh gia đình của anh ta có khác biệt rất lớn với nữ chính, khi còn bé anh ta cũng coi như không được hạnh phúc, không có điều kiện để ăn chơi như vậy. Tiểu Lục, tôi cảm thấy anh hiểu sai về nhân vật tiểu chó săn cố chấp dùng tiền tài để xây dựng vẻ bề ngoài của nhân vật tiểu chó săn không phải điều tôi muốn, anh ta chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi."

Bàn bạc với thợ trang điểm hai giờ, làm tóc suốt đêm Tiểu Lục: "..."

Quả thật đội tóc giả có nhiều chỗ không tiện, để phù hợp với hình tượng nhân vật, anh cố ý đi cắt tóc để tạo hình. Học xong về nhà, bảo trợ lý Trịnh hỗ trợ trang điểm gần hai tiếng, nhận được nhận xét thẳng thắn như vậy, bạn học Tiểu Lục tính tình tốt cũng phải tức giận.

"Nếu nghĩ kỹ lại, hình tượng nhân vật đó sẽ không hợp lý." Anh lạnh lùng nói.

"Hả?"

"Thằng nhóc gia cảnh bần hàn dựa vào đâu mà yêu đương với cô chủ nhà giàu? Dựa vào nhiệt huyết nhất thời sao? Nhiệt huyết hết, tình yêu cũng biến mất, khuyết điểm bị tình yêu che dấu sẽ chậm rãi phóng đại, dần dần sẽ ăn mòn cuộc sống hàng ngày, sẽ có một ngày thứ giết chết hai người họ chính là tình yêu, người tin cậy nhất biến thành người mình căm hận nhất. Cuộc sống sau cùng của con người, người họ yêu nhất chính là bản thân họ, đây mới là tình yêu hiện thực. Cô chưa yêu đương nên mới khờ dại như vậy."

Người vừa tao nhã vừa săn sóc bỗng trở nên chua ngoa, Khương Thi lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, bỗng đưa tay vỗ vỗ vai anh.

"Tiểu Lục, con người phải nhìn về tương lai. Chuyện đã qua thì để cho nó qua, tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ có thể nói mắt nhìn của anh quá kém. Tuy chúng ta mới quen, nhưng tôi đã bị anh mê hoặc hoàn toàn. Mị lực của anh không nằm ở mấy chiếc Rolls-Royce, mấy chiếc Bentley, mà nằm ở phẩm chất của anh, anh lương thiện, dịu dàng, chính trực, có trách nhiệm, những thứ đó mới là thứ đả động đến trái tim tôi." Không những nghe lời, mà còn là công cụ hoàn mỹ nhưng cũng dễ lừa.

"..." Cả người Lục Kính không được tự nhiên: "Không biết cô đang nói gì nữa."

Giọng đã hạ xuống, anh cảm thấy bản thân có hơi quá đáng.

Khương Thi am hiểu thế nào là đánh một gậy cho một quả táo, cô đưa tay sờ tóc Tiểu Lục dùng keo xịt tóc vuốt lên, cứng cứng, giống như gai con nhím, cũng giống như anh bây giờ: "Không phải tóc giả? Anh vì vai diễn mà cắt mái tóc dài đi, thật sự rất chuyên nghiệp, tôi thích nhất là Tiểu Lục biết cố gắng!"

"..." Giống như diễn viên không có năng lực diễn xuất chỉ được khen cố gắng, bạn học Tiểu Lục không thấy được an ủi.

"Hôm nay Tiểu Lục mặc thật sự rất đẹp, áo da rất ngầu. Nếu không phải bởi vì công việc, tôi sẽ không nhịn được mà đến gần anh, quả thật anh của hôm nay là một trong những.... Hình mẫu lý tưởng của tôi."

"Tiểu Lục của hôm qua cũng chính là một trong những hình mẫu lý tưởng, bé cưng Tiểu Lục của chúng ta thật sự rất ngọt, cực kỳ tuyệt vời!"

"À, nghĩ đến ngày mai Tiểu Lục có thể sẽ cho tôi một bất ngờ, tôi rất chờ mong đó ~"

...

Biết cô đang dỗ anh, nhưng dần dần, khóe miệng ép xuống chậm rãi mím chặt, sau đó chậm rãi cong lên.

Thẳng thắn nhận sự khen ngợi, cũng không khó như trong tưởng tượng. Thỉnh thoảng đắm chìm trong hư ảo, quả thật có thể khiến bản thân thả lỏng một chút.

Thấy anh có vẻ đã vui vẻ hơn, cô hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Trung tâm mua sắm."

"Đi trung tâm mua sắm làm gì?"

"Mua quần áo."

"???"

"Tôi muốn xem hình tượng nam chính tiểu chó săn trong lòng cô, vì vậy cô chọn quần áo giúp tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play