Cố Cảnh Quang buồn bực đi ở phía trước, trong lòng nghẹn một cơn nóng giận không rõ, không phải phẫn nộ mà là khó chịu.
Văn Hi thì cúi đầu đi ở phía sau anh, tim đập như trống đánh, yên lặng bắt đầu hoài niệm chàng trai không thích nói chuyện trước kia.
Anh nghiêng người đứng ở cửa phòng nhập liệm, duỗi tay chống cửa, dùng ánh mắt ý bảo cô đi vào.
Sau khi Văn Hi đi vào, anh nghiêng đầu, ló đầu ra ngoài liếc nhìn hai người còn lại, Xà Vi và Doãn Quân Hạo cảm nhận được cái nhìn chằm chằm chết chóc của anh, sợ hãi rụt đầu lại, không còn quan tâm chuyện này nữa.
Cố Cảnh Quang lấy quần áo bảo hộ từ trong tủ ra để cô mặc, lại lấy áo khoác, găng tay, kính bảo hộ cho cô.
Chờ cô mặc xong, Cố Cảnh Quang đi tới bên bàn kim loại trải vải trắng, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Văn Hi trải qua một đêm xây dựng tâm lý, tự nhận mình đã mạnh hơn ngày hôm qua không ít.
Cô gật đầu: "Ừm! ”
Cố Cảnh Quang vén vải trắng lên.
Người nằm trên bàn kim loại bị tai nạn giao thông, cứu chữa không được nên đã tử vong, lưu lại trong bệnh viện thành phố cả đêm, buổi sáng mới đưa tới để cho Cố Cảnh Quang làm công việc nhập liệm.
Vết thương mưng mủ của người đàn ông nhìn mà thấy kinh tởm.
Văn Hi nhịn sự buồn nôn cùng sợ hãi, đi về phía trước một bước, nhìn kỹ, vết thương nhỏ màu trắng không phải là mụn mủ mà là những con giòi nhỏ, da đầu cô tê dại một trận, nhịn không được muốn ọe ra, hơn nữa còn không dừng lại được.
Cố Cảnh Quang cầm kim khâu và nhíp nhỏ xử lý vết thương, mỗi lần khâu được vài mũi, anh sẽ đổi tay lấy nhíp nhỏ gắp giòi ra, cứ luân phiên tiến hành việc khâu và gắp như thế.
Cách kính bảo hộ, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy động tác của anh thành thạo nhưng cũng máy móc, lạnh lùng, chắc hẳn là đã chết lặng rồi.
Anh vừa xử lý vết thương, vừa nói: "Ở công ty tang lễ, còn có nhiều chuyện khó có thể chấp nhận được hơn so với cái này, nếu cô không chịu được thì nhân lúc còn sớm rời đi.”
Văn Hi hai tay nắm chặt mép bàn kim loại, cố gắng chống đỡ thân thể.
Cố Cảnh Quang thấy cô quyết tâm muốn ở lại, ngược lại chỉ vào bồn rửa sau lưng cô: "Muốn nôn thì ra kia. ”
Văn Hi run rẩy vung tay không biết nắm cái gì, dù sao cũng nhờ tiếp nhận sức lực từ vật thể kia, cô mới miễn cưỡng chống đỡ được đến bên bồn rửa.
Khẩu trang của cô mới cởi ra một nửa, toàn bộ những thứ bị nghẽn trong miệng liền phun ra.
Có lẽ là mùi thi thể quá hăng, miệng và khoang mũi của cô tạm thời mất đi vị giác, khi chất nôn axit dạ dày bao vây khoang miệng, cô cũng không còn cảm giác gì nữa.
Cô nằm sấp bên bồn rửa chén, bộ dạng rất chật vật.
Đợi sau khi nôn sạch toàn bộ, cô chịu đựng choáng váng và đau bụng, vặn vòi nước rửa sạch bãi nôn, tiện thể hứng lấy một cốc nước súc miệng.
"Kiên trì không được thì về đi." Giọng nói có phần lạnh lẽo của Cố Cảnh Quang vang lên sau lưng cô.
Từ hôm qua đến giờ, anh và cô chỉ trao đổi có vài lần, toàn bộ quá trình nhập liệm cho người chết, chất giọng dễ nghe không phát ra được lấy một câu đàng hoàng.
Văn Hi mím môi, trong lòng có chút không hài lòng.
Anh cố ý làm khó cô đấy à? Muốn đuổi cô đi chứ gì?
Nhưng anh càng đuổi, cô lại càng muốn ở lại.
Văn Hi lấy khẩu trang mới từ trong tủ ra, vừa đeo vừa lén nhìn anh.
Công việc khâu đã hoàn thành gần hết, Cố Cảnh Quang ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, giọng anh không còn lạnh lùng cứng rắn nữa, thản nhiên nói: "Công việc tiếp theo tôi hoàn thành là được rồi, cô đến văn phòng bên cạnh chờ tôi trước đi. ”
"Hả? Tôi..."
Giọng Cố Cảnh Quang hơi ngưng lại, lặp lại một lần nữa, "Đi đi. ”
Nói xong, anh thay đôi găng tay cao su, xoay người rút ống tiêm và chất chống ăn mòn từ trong tủ bên cạnh ra.
—
Văn Hi ở văn phòng chờ thật lâu, Cố Cảnh Quang mới bước vào.
Khi anh xuất hiện lần nữa, quần áo bảo hộ đã được cởi bỏ, hơn nữa tóc anh còn ướt sũng, giống như vừa mới tắm rửa xong.
Anh đi vòng qua cô, đi tới cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía cô, im lặng một lúc thật lâu cũng không có ý muốn mở miệng.
Văn Hi mất kiên nhẫn, mở miệng trước: "Thầy Cố, tôi sẽ cố gắng thích nghi mà.”
Cô gọi anh là thầy Cố.
Đúng là một cái tên xa lạ.
Cố Cảnh Quang có chút khó chịu.
Tay phải anh đặt ở xương cổ tay trái, bất an vân vê tràng hạt ở cổ tay.
Cố Cảnh Quang vốn không tin những thứ này, nhưng khi làm nghề này, nghe được nhiều chuyện lạ, có thêm nhiều quy định ngầm trong ngành cần phải tuân thủ, nội tâm khó tránh khỏi có chút kiêng kỵ.
Anh không thích cái cảm giác bị dắt mũi, mà lại không có năng lực thay đổi hiện trạng, chỉ còn lại tiếng thở dài im lặng.
Cố Cảnh Quang đứng bình tĩnh thật lâu, mới dám xoay người lại nói chuyện với cô.
Anh không muốn hung dữ với cô, một chút cũng không muốn.
"Tại sao cô lại đến đây?"
Văn Hi hỏi ngược lại: "Tại sao anh lại tuyển người? ”
"Thiếu người."
"Tôi thiếu tiền." Văn Hi hoàn toàn là trả lời dựa theo anh, nhưng lại làm Cố Cảnh Quang tức đến nghẹt thở.
Tâm tình vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, lại bởi vì mấy câu nói này, sắc mặt anh lập tức sụp đổ, "Rốt cuộc cô có hiểu cái nghề này có ý nghĩa gì không?”
Văn Hi rất cố gắng muốn cùng anh nói chuyện hòa thuận, nhưng mỗi một câu nói của anh đều giống như gai nhọn, một lần lại một lần đẩy cô ra xa.
“Được rồi, tôi đúng là không hiểu, cho nên mới muốn anh phải dạy tôi đấy!” Cô ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Cố Cảnh Quang mím môi, lại không nói lời nào nữa.
Trầm mặc một lát, Văn Hi nhớ tới cảnh ngộ thời học sinh của anh, nói: "Cố Cảnh Quang, thời đại đã khác rồi. Bây giờ không còn giống như trước đây nữa, rất nhiều người tôn trọng cái ngành này. Anh không cần phải lo lắng nhiều như vậy, tôi sẽ không nói với các bạn cùng lớp khác về việc anh chuyển nghề đâu. ”
Cô nói như gió nhẹ mây bay, tựa hồ cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng trong lòng Cố Cảnh Quang lại rất nặng nề.
Không lâu trước đây, anh cũng ngây thơ cho rằng như vậy, nhưng nhận được chỉ là một lần lại một lần thất vọng.
Cố Cảnh Quang đột nhiên nổi giận, siết chặt tràng hạt trên cổ tay, "Cô cho rằng tôi sợ cô nói chuyện tôi chuyển nghề cho bạn học sao?”
Văn Hi khoanh tay trước ngực, "Nếu không thì sao?”
Cố Cảnh Quang ngập ngừng ấp úng, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Nghề nghiệp cực kỳ kiêng kị này giống như một cái vỏ vừa lớn vừa cứng, úp lên trái tim bên trong và tấm thân bên ngoài của mỗi người làm.
Năm năm đại học đối với Cố Cảnh Quang mà nói, giống như một người quanh năm đi lại trong bóng tối bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng, vô cùng vui mừng lại mang theo chút sợ hãi.
Bây giờ một lần nữa rơi vào đêm tối, mặc dù trong lòng anh không cam lòng, nhưng cũng không oán hận.
Khi anh nghe thấy cô nói chuyện trên trời dưới đất với Doãn Quân Hạo trong phòng truy điệu, nhất thời cảm giác được một sự tình nghiêm trọng.
Thời trung học Cố Cảnh Quang quái gở không hợp với mọi người , là một kẻ lập dị trong mắt bạn học.
Văn Hi qua lại thân thiết với anh, có một đoạn thời gian cũng trở thành đối tượng bàn tán sau giờ học của các bạn học.
Vì để xóa sạch quan hệ với cô, bây giờ anh hối hận không thôi với câu nói kia.
Cố Cảnh Quang thích đôi mắt cười cong cong của cô, thích cô e lệ gọi anh là học trưởng, thích cô không sợ lời ra tiếng vào, dũng cảm cùng anh đi qua một khoảng thời gian rất khó khăn.
Một cô như vậy không thể thích ứng với cuộc sống như này.
Chỉ là những thứ thích này, sau khi nói một câu tàn nhẫn làm tổn thương người kia, anh không nói nổi nữa.
Văn Hi thở dài: "Anh cái gì cũng không nói, chỉ biết dùng phương thức như vậy đẩy tôi ra là vô dụng. ”
"Cô thì hiểu gì chứ."
"Cô không hiểu gì hết."
Cố Cảnh Quang lẩm bẩm, lặp đi lặp lại nói hai câu này.
Văn Hi càng nghe càng tức giận, cô đi về phía trước hai bước, đập bàn, hai tay chống lên bàn, kề sát vào anh, "Nếu anh không thích tôi như vậy, vậy thì đuổi việc tôi là được rồi. Dù sao anh cũng là ông chủ, ở đây do anh quyết định. Nếu anh không sa thải tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc ở đây. Anh tự suy nghĩ cho kỹ đi! ”
Cố Cảnh Quang lại sửng sốt.
Sau khi tốt nghiệp, anh thường luyện diễn trong đầu, nếu gặp lại cô, tốt nhất là xin lỗi cô.
Kỳ thật lúc còn học đại học ở đế đô, Cố Cảnh Quang ngẫu nhiên gặp Văn Hi vài lần, đáng tiếc ngay cả dũng khí chào hỏi anh cũng không có, chỉ vội vàng liếc mắt một cái, liền vội vàng rời đi cùng bạn học.
Hiện tại có thể sớm chiều ở chung với cô như vậy, là chuyện anh ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Anh muốn sa thải cô sao?
Anh không thể nói, cũng không muốn nói.
Suy cho cùng anh cũng là một người ích kỷ.
Giữa hai cái lựa chọn muốn cô ở bên anh hay để cô sống vui vẻ, Cố Cảnh Quang trong lòng đầy xoắn xuýt, anh đã lựa chọn cái phía trước.
Trước đây chưa từng có ai lo lắng cho cảm nhận của anh như vậy.
Tại sao anh không thể ích kỷ một chút, chỉ suy nghĩ cho bản thân chứ.
Cố Cảnh Quang đưa tay ra sau lưng, "Ừm. Tôi biết, nếu bắt đầu từ ngày mai cô muốn tìm hiểu, tôi sẽ từ từ dạy cho cô. ”
Văn Hi "Ơ" một tiếng, cảm thấy kinh ngạc đối với thái độ đột nhiên thay đổi của anh.
Trước khi anh đổi ý, cô nói thêm: "Anh có thể không hung dữ với tôi không?"
Cố Cảnh Quang nghiêng đầu giả vờ vô tội, "Tôi hung dữ với cô à? ”
Trên đầu Văn Hi xuất hiện ba vạch màu đen, "Không có sao..."
"Được rồi. Cô ra ngoài trước đi. ”
"Ò."
Văn Hi vừa lên tiếng vừa lui về phía sau, mở cửa ra.
Ngoài cửa hai bóng đen đổ 'ầm ầm' xuống đất.
"Doãn Quân Hạo, đậu má anh đè lên tôi rồi!" Bị anh ta đè lên nửa cái chân, Xà Vi hét to.
Doãn Quân Hạo từ trên mặt đất bò dậy, đứng bên cửa, xấu hổ xua tay đuổi ruồi nhặng.
Xà Vi giãy dụa trên mặt đất một lúc, mới chậm rãi bò dậy.
Cố Cảnh Quang tựa vào cửa sổ, thân hình cao lớn chặn hơn phân nửa ánh sáng, mấy tia sáng từ khe hở khiến vẻ mặt âm u của anh càng thêm dọa người.
Xà Vi và Doãn Quân Hạo hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là Xà Vi đẩy anh ta ra giải thích.
Doãn Quân Hạo đỡ cửa, lắp bắp nói: "Bọn tôi chỉ là thấy cánh cửa này không quá chắc, muốn tìm thợ sửa chữa xem..."
Văn Hi lộ ra vẻ mặt “Không phải đấy chứ!”, lý do què quặt như thế chỉ có kẻ ngốc mới tin.
Anh kéo ngăn kéo ra, lấy ra một quyển ghi chép viết tay đưa cho Văn Hi, "Này. Đây là những thao tác cơ bản, cô làm quen với chúng trước đi. Sau đó, tôi lại từ từ chỉ dẫn cô làm. ”
"Được, thầy Cố."
Anh 'Ừm' một tiếng, "Gọi tên tôi đi. ”
Văn Hi nghe lời sửa lại: "Được rồi. Cố Cảnh Quang. ”
"Đều đi làm chuyện của mọi người đi." Anh vẫy tay, tha cho bọn họ.
Vừa ra khỏi cửa, Xà Vi liền kéo cô lại và hỏi: "Hóa ra hai người biết nhau à? ”
Văn Hi không chút kiêng dè, "Ừm. Học cùng trường trung học. ”
Doãn Quân Hạo xen vào: "Thân không? ”Văn Hi cười cười, "Không quá thân. Anh ta lớn tuổi hơn tôi hai tuổi. Anh ta là một sinh viên top đầu của lớp sáng tạo, tôi chỉ là một thí sinh nghệ thuật, không thể tiếp cận. ”
Khi cô nói lời này, ánh mắt né tránh, nói vừa nhanh vừa gấp, giống như sợ bị người ta bắt được sơ hở vậy.
Xà Vi nhìn thấu, nhưng cũng không vạch trần.
Đợi sau khi cô rời đi.
Xà Vi chọc chọc Doãn Quân Hạo, "Có tình huống vấn đề! ”
Doãn Quân Hạo nghiêng đầu, mơ màng, "Vấn đề gì? Không phải cô ấy nói không thân sao? ”
Xà Vi đỡ trán, khoang mũi phát ra một tiếng thở dài...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT