Mùa xuân ở thành phố A luôn có mưa dầm liên tục, cây anh đào thấm đầy mưa phùn, hương thơm lan tỏa trong không khí ẩm ướt.

Khắp nơi bên ngoài cửa sổ đều mang sức sống của mùa xuân, nhưng trong phòng lại ngột ngạt đến áp lực.

Văn Hi ngồi trên băng ghế trong phòng tiếp khách của một công ty tang lễ, nắm đấm đặt trên đầu gối, nắm lại thật chặt, cho đến khi các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch.

Hôm nay cô đến ứng tuyển cho vị trí người nhập liệm.

Vị trí này không liên quan tí nào đến chuyên môn của cô, làm cho cô lo lắng đến mức suýt thì nghẹn giọng.

Văn Hi tốt nghiệp từ một trường nghệ thuật nổi tiếng, nghề nghiệp chính là họa sĩ.

Bởi vì tâm tình không tốt, liên tiếp chậm chạp không đào hố mới*, vẽ cái gì cũng không vực dậy nổi tinh thần.

*Chú thích: Các blogger video, nhà văn trên Internet, v.v. hứa sẽ bắt đầu tạo ra các bộ truyện mới.

Sau khi ở nhà một thời gian, cô do dự không biết có nên tìm một công việc để tìm cảm hứng hay không, tiện tay mở trang web thông báo tuyển dụng.

Một mảng lớn thông tin tuyển dụng trong lời quảng cáo của công ty tang lễ ngắn gọn súc tích, nhưng lại dễ thấy nhất.

Bọn họ tuyển dụng người học việc, không cần bằng cấp kinh nghiệm, mức lương cũng cao đến bất ngờ.

Cô tò mò gửi sơ yếu lý lịch của mình đi.

Phía bên kia cũng không hỏi gì cả, trực tiếp thông báo cô đã trúng tuyển, sau đó gửi địa chỉ công ty cho cô.

Cô ngồi một lúc, đợi mãi vẫn không thấy người đến, đang nghĩ có nên đi hay không thì bỗng nhiên một người đàn ông bước vào.

Người đàn ông mặc âu phục giày da, mái tóc chải ngược ra sau, cách ăn mặc trông có vẻ chững chạc, không biết anh ta đã dùng hết bao nhiêu gel vuốt tóc mà tóc đã ngưng tụ thành từng túm từng túm một.

Văn Hi gian nan nuốt nước miếng, càng căng thẳng hơn.

Người đàn ông nhìn ra sự căng thẳng của cô, đáy mắt ánh lên ý cười cười, giống như ánh mặt trời xuyên qua từ khe nhỏ, trong nháy mắt làm hòa hoãn bầu không khí ngột ngạt.

"Đi với tôi. Tôi sẽ đưa cô đến xem môi trường làm việc, rồi cô hãy quyết định lại xem có muốn ở lại hay không. ”

Đầu Văn Hi vẫn ở trong trạng thái mơ màng.

Cô kinh ngạc đứng dậy và đuổi theo.

Trước đây, cô mới chỉ thấy qua cái nghề "nhập liệm" này trong tiểu thuyết hay trên tivi mà thôi.

Bây giờ cô thực sự đang ngồi trong nhà tang lễ, lại còn trúng tuyển rồi?

Nhưng mà sao cô vẫn có một cảm giác không chân thật cho lắm?

Như này đã tính là qua vòng phỏng vấn rồi sao?

Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là một người nhập liệm rồi à?

Đơn giản như vậy sao?

Cô không nhịn được liền hỏi: "Tại sao lại chọn tôi?"

Anh ta kiên nhẫn giải thích: "Công ty chúng tôi đã có một người nhập liệm nam, lần này muốn tuyển thêm một nữ. Bởi vì có vài người nhà của những người phụ nữ đã mất không muốn để cho đàn ông làm nhập liệm.”

Văn Hi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra ngay từ đầu cô đã thắng rồi.

"Tuy rằng cô không có kinh nghiệm, nhưng mà có ý muốn thử, nên cứ thử xem sao." Người đàn ông đưa cô đi về phía trước: "Đi thôi. Tôi sẽ đưa cô đi gặp lão sư, cũng là người phụ trách của công ty chúng tôi. Anh ấy sẽ dạy cho cô các công việc sau này”

Văn Hi vỗ ngực cam đoan với đối phương: "Anh yên tâm, tôi nhất định học thật tốt!”

"Tên tôi là Vương Hâm. Mọi người đều gọi tôi là Lão Vương hoặc anh Hâm, cô cũng có thể gọi tôi bằng tên.”

Văn Hi mím môi, rụt rè kêu lên: "Anh Vương Hâm?”

Vương Hâm khẽ cười, đáp lại một tiếng “Ây”

Công ty tang lễ có hai tầng, tầng một là văn phòng, tầng hai là ký túc xá của nhân viên và một nhà kho nhỏ.

Bên trái tầng một có vài phòng làm việc, nửa bên phải còn lại là ba phòng tưởng niệm để mở hội tưởng niệm.

Càng đi vào trong càng yên tĩnh, cũng càng u ám hơn.

Đi qua một hành lang thật dài, Vương Hâm dẫn cô đến hai căn phòng cuối cùng của tầng một.

Một phòng viết 'Phòng đặt (quan tài) tạm thời'.

Văn Hi chỉ liếc nhìn một cái liền lạnh sống lưng rụt cổ lại.

Vương Hâm giải thích: "Gửi hơn 24 giờ phải được kéo đến nhà tang lễ ở thành phố. Bên chúng tôi chỉ cung cấp cho khách đưa tang ngày hôm sau tạm thời đặt ở đây. Bây giờ không có ai trong đó, đừng sợ.”

Văn Hi gật đầu, mày vẫn nhíu chặt, từ từ quay cổ chuyển hướng sang phòng khác ‘Phòng nhập liệm'.

Mặc dù cửa phòng nhập liệm chỉ đóng một nửa, nhưng phía sau cửa còn có một cái rèm màu xanh che kín.

Vương Hâm khẽ gõ cửa: "Tiểu Quang, đi ra gặp học sinh của cậu đi. ”

Văn Hi giơ tay lên vén mái tóc rối ra sau tai, đứng thẳng tắp lại kính cẩn, hy vọng lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương.

Người đàn ông cao lớn nghe thấy tiếng, từ sau bức màn màu lam bước ra.

Anh mặc một bộ quần áo bảo hộ dày, mặt mày nhíu chặt làm cho người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt.

Văn Hi ngẩng đầu, ánh mắt hai người va chạm vào nhau trong không khí, ngưng đọng lại.

Cách kính bảo hộ và khẩu trang, cô liếc mắt một cái liền nhận ra anh, đối phương cũng vậy.

Đôi mắt đó đã từng trong trẻo nhưng lạnh lùng trong lớp mỹ thuật tạo hình sau giờ học, cô đơn bất lực trong mưa to tầm tã, kiên nghị dũng cảm khi cô bị dính vào tình huống nguy hiểm.

Cũng từng cực kỳ mỉa mai cô ở hành lang giữa một lớp học nào đó.

Mặc dù thời gian trôi qua, những suy nghĩ nhỏ của thời thiếu nữ lúc này llại lặng lẽ lóe lên trong nội tâm.

Văn Hi từng mong rằng cô có thể giống như một con thiên nga cao ngạo, bay qua nghiền nát lòng tự trọng của anh.

Mà không phải giống như bây giờ, phải khom lưng cúi đầu, nghe anh sai bảo.

Vương Hâm giới thiệu: "Cố Cảnh Quang, người phụ trách công ty chúng tôi. ”

Văn Hi nhíu mày, nghe một cách nghiêm túc.

Cố Cảnh Quang từ nhỏ đã có thành tích xuất sắc, sau đó lại thi đậu đại học y thủ đô.

Ở trường trung học, tính anh lầm lì, không có mấy bạn bè.

Nhưng ngược lại sau khi tốt nghiệp, anh thỉnh thoảng sẽ đột nhiên nói chuyện trong nhóm cựu sinh viên hoặc các cuộc tụ họp bạn cùng lớp.

Nhưng hai năm nay, bỗng nhiên lại không có tin tức.

Là bởi vì chuyển nghề, không muốn liên lạc với mọi người sao?

Văn Hi lén lút liếc anh một cái.

Vương Hâm xoay người: "Đây là Văn Hi. ”

Một tia kinh ngạc lướt qua đáy mắt Cố Cảnh Quang, vừa khách khí lại xa cách, khẽ gật đầu với cô: "Xin chào, Văn Hi.”

Văn Hi cũng lễ phép đáp lại: "Chào thầy Cố.”

Vương Hâm không chú ý tới ánh mắt bọn họ chạm nhau trong thời gian ngắn rồi lại lúng túng nhanh chóng tách ra, ở một bên liến thoắng: "Văn Hi tốt nghiệp đại học nghệ thuật đấy. Hai người đều học đại học ở thủ đô, chắc chắn có rất nhiều đề tài chung. Không bằng thêm wechat, sau này có chuyện gì liên lạc cũng dễ. ”

Văn Hi nghiêng người lấy điện thoại di động.

Cố Cảnh Quang lại nói: "Không cần. Cô ấy ở lại không được lâu đâu. ”

Ngữ khí của anh lãnh đạm, tự tin, lại giống như có chút châm chọc.

Sự phẫn nộ thời trẻ cùng sự không phục của ngày hôm nay, đồng loạt dâng lên trong lòng cô.

Văn Hi ngẩng mặt lên: "Cậu không cần xem thường người khác! Công ty của cậu có thể mở được bao lâu, tôi có thể làm bao lâu, còn chưa chắc ai sẽ ngã trước đâu! ”

Mặc dù biết cô chỉ nhất thời tức giận, nhưng Vương Hâm vẫn nhịn không được ném ánh mắt tán thưởng.

Vương Hâm đợi một lúc, đợi mãi không thấy câu tiếp theo của Cố Cảnh Quang, đành phá vỡ sự im lặng giới thiệu công việc hàng ngày cho cô, "Tất cả dịch vụ ngoại trừ hỏa táng chúng tôi đều cung cấp. Bắt đầu từ 9h sáng và tan lúc 5h chiều, thỉnh thoảng cần phải tăng ca, không có cuối tuần và ngày nghỉ lễ. Buổi tối cần thay phiên nhau trực, trực hai ngày nghỉ một ngày. Học việc ba tháng, nếu có thể lên làm chính thức thì tiền lương tăng gấp đôi, tiền tăng ca sẽ được tính ngoài. ”

Nghe được thời gian chặt chẽ như vậy, Văn Hi lắp bắp kinh hãi, sau khi nghĩ lại cũng thoải mái hơn.

Người chết cũng đâu biết chọn thời điểm đâu.

Vương Hâm ngừng một chút, "Cô có chỗ ở không? Có một ký túc xá trống trên tầng hai đấy. ”

Văn Hi mở to hai mắt, xấu hổ cười, khéo léo từ chối ý tốt của anh ta.

Cố Cảnh Quang nghiêm mặt, lông mày nhíu chặt, nghiêm túc đến mức làm cho người ta sợ hãi.

"Môi trường làm nhập liệm rất tệ, có nhiều thứ cậu không thể tưởng tượng được, cậu có thể làm được không?"

Văn Hi hừ một tiếng, gằn giọng với anh, "Cậu làm được tôi cũng làm được.”

Cố Cảnh Quang nghiến răng, ánh mắt đen tối không rõ, khiến cho người ta khó nắm bắt được.

Văn Hi vòng tay trước ngực nhìn anh, khí thế cũng không giảm đi chút nào so với năm đó, dù sao cũng là anh có lỗi với cô trước!

Tranh chấp nhỏ của họ vang vọng trong hành lang thông suốt, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác.

Cửa phòng phía trước mở ra một kẽ hở nhỏ, không biết là ai đang nghe lén.

Cố Cảnh Quang hướng về phía hành lang gọi : "Xà Vi, dẫn cô ấy đi thay đồ đi. ”

Trong nháy mắt cửa bị kéo ra, một chùm ánh sáng chiếu vào hành lang, thoáng qua sườn mặt Cố Cảnh Quang.

Anh nghiêng đầu né tránh, lui từng bước về phía sau, trốn trở lại trong bóng tối.

Văn Hi vô tình nghe được một tiếng thở dài rất nhẹ từ anh.

Khi cô nhìn về phía anh, anh đã vén rèm và đi vào phòng nhập liệm.

Cô bé đang trốn đằng sau cánh cửa nghe lén chạy về phía họ.

Xà Vi dẫn Văn Hi vào phòng làm việc của cô ấy.

Phòng làm việc không lớn, bên trái có một tủ khóa và bàn máy tính, bên phải là bốn năm kệ xếp đồ, phía trên đặt các loại đồ dùng thờ cúng.

Xà Vi lấy một bộ quần áo bảo hộ từ trong tủ khóa, "Mặc ở bên ngoài quần áo là được. Đây là kính bảo hộ và mặt nạ, cô nên đeo thêm một lớp khẩu trang nữa.” Nói xong, cô ấy lại rút ra hai cái khẩu trang nhét vào tay cô.

Văn Hi mặc một chiếc áo dài tay bên trong và một chiếc áo gió bên ngoài, cô cởi áo gió ra rồi gấp lại, đang do dự không biết phải đặt ở đâu, Xà Vi rất tự nhiên nhận lấy, "Tôi cầm giúp cô. Lát nữa khi nào tan tầm, cô tìm tôi mà lấy nhé. ”

"Được rồi. Cám ơn cô. ”

"Không cần khách sáo." Xà Vi lấy một nắm kẹo từ trong ngăn kéo ra đặt ở lòng bàn tay cô, "Ngậm một viên bạc hà vào miệng, để cho mùi bạc hà tản ra trong khoang mũi, mùi trong kia sẽ không gay mũi như vậy nữa. ”

Văn Hi dựa theo phương pháp cô ấy chỉ, nhét hai viên bạc hà vào trong miệng, dùng sức nhai nát, hít sâu một hơi.

Mùi bạc hà nồng đậm trộn lẫn với cái lạnh xuyên qua khoang mũi và cổ họng, mà vị ngọt ở đầu lưỡi đến gốc lưỡi lại trở nên cay dần, sặc đến mức cô ho mạnh một tiếng.

Xà Vi nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Chậm rãi hít vào, thở ra..."

"Có phải đỡ hơn rồi không?"

"Ừm. Cảm ơn cô. ”

Xà Vi cười hì hì, "Cuối cùng cũng có con gái đến làm bạn với tôi rồi, cô phải kiên trì lâu một chút đó nha. ”

“Được!” Văn Hi sảng khoái đáp lại, cô còn lâu mới cho Cố Cảnh Quang cơ hội chế nhạo cô!

Nhưng mà, cô mặc quần áo bảo hộ mới thay đi vào phòng nhập liệm, còn chưa kịp đến gần bàn làm việc, cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ đứng đơ ra tại chỗ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play