Văn Hi thoáng nhìn qua đồng hồ đeo tay, cách giờ tan tầm còn tận một tiếng.

Bây giờ có thể về rồi à?

Cố Cảnh Quang là ông chủ, anh đã nói có thể, thì chính là có thể về rồi.

Văn Hi đi về phía văn phòng của Xà Vi, gõ cửa.

Giọng nói bên trong trong trẻo, rất dễ nghe, "Mời vào. ”

"Ấy? Dạy xong nhanh như vậy sao? "Xà Vi đứng ở giữa phòng, đang lắp đặt máy ảnh.

Văn Hi thấy cô ấy đang cầm máy ảnh hướng về phía người mẫu mặc đồ tang, sửng sốt gần một phút đồng hồ mới chậm rãi nói: "Anh ta không cho tôi làm, chỉ để tôi giúp nâng lên một chút. ”

"Ừm. Mới ngày đầu tiên, không cần làm quá nhiều cũng đúng, cứ từ từ thích nghi.", Xà Vi quay sang cô, "Cô có vội về nhà không? Giúp tôi một việc được chứ? ”

"Không vội, cô nói đi."

Xà Vi nhét máy ảnh vào tay cô, còn mình thì đi chỉnh sửa mô hình cơ thể con người, "Cô giúp tôi chụp vài tấm ảnh, tôi muốn tuyên truyền cho cửa hàng trực tuyến của chúng ta. ”

"Cửa hàng trực tuyến?" Văn Hi rất kinh ngạc, cái loại này còn có thể bán trên mạng à?

"Ừm." Xà Vi đi tới trước bàn làm việc, xoay màn hình máy tính lại.

Văn Hi cúi đến gần màn hình máy tính.

Trang TB bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, trong cửa hàng trực tuyến từ thứu lớn như hộp tro cốt đến thứ nhỏ như tiền giấy, tất cả hàng hóa đều có sẵn.

Ấn vào liên kết của mấy bộ áo liệm, một số người mẫu thậm chí còn là chính Xà Vi.

Xà vi giải thích: "Tôi cũng có dùng người giả. Nhưng chân tay người giả quá cứng, một số chi tiết không thể hiển thị rõ, chụp ra hiệu quả không tốt lắm. Người mua ở vùng khác đến hỏi, tôi vẫn phải chụp lại một bức chi tiết cho họ, khá là rắc rối. Có khi dứt khoát tự mình mặc tự mình chụp còn tiện hơn. ”

Văn Hi nhìn thấy một loại hộp tro cốt bán chạy nhất trong cửa hàng, thế mà lại hiển thị tiêu thụ hàng tháng tận 700.

Cô khẽ há hốc mồm, nhìn trang TB vừa quen thuộc vừa xa lạ, tâm tình mãi không thể khôi phục.

Xà Vi thúc giục cô: "Cô ngơ ngác gì chứ? Chụp vài bức cho tôi đi. ”

Dưới sự chỉ huy của cô ấy, Văn Hi ấn nút chụp, chụp liên tục hơn mười tấm.

Hoàn thành nhiệm vụ, Xà Vi cởi quần áo ra khỏi người mẫu, lại gấp nó lại bỏ vào tủ trưng bày.

Sau khi quay trở lại bàn, cô ấy bắt đầu sàng lọc hình ảnh.

Trong ấn tượng của Văn Hi, đề tài tử vong khá nặng nề u ám, đa số mọi người đều rất kiêng kị.

Nhưng Xà Vi lại nhìn rất cởi mở về nó, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý.

"Cô ăn mặc như vậy, sẽ không..." Văn Hi nhịn không được hỏi, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng, cô lại hối hận.

Xà Vi cười cười, "Không sao. Các mô hình quần áo, phong cách là thiết kế của tôi, tôi đã đi đến nhà máy để đặt hàng, nhận hàng. Tác phẩm của mình có gì phải kiêng kỵ chứ. Con người sống để ăn mặc đẹp, chết cũng muốn ăn mặc đẹp, vốn là một điều rất bình thường. Tôi chỉ muốn người mua nhìn thấy rõ hơn hiệu quả khi mặc lên cơ thể thôi.”

Đối mặt với sự thản nhiên của cô ấy, Văn Hi á khẩu không nói nên lời.

Xà Vi: "Khi tôi học thiết kế, giáo viên dạy chúng tôi phải có tình yêu với thiết kế của riêng mình, như vậy mới có thể truyền tình yêu và nhiệt huyết này cho người khác.”

Văn Hi kéo một cái ghế và ngồi xuống bên cạnh cô ấy, "Cô học thiết kế thời trang á? ”

Xà Vi gật đầu, nói ra trường đại học cô ấy đã tốt nghiệp.

Văn Hi mở to hai mắt, sự kinh ngạc trong mắt càng đậm hơn.

Là một sinh viên mỹ thuật, rất quen thuộc với các trường đại học như vậy, trường của Xà Vi có vị trí cao hơn trường của cô một chút.

"Sao cô..."

Trước khi cô hỏi, Xà Vi đã tranh lời: "Cô tốt nghiệp đại học nghệ thuật, tại sao lại đến đây?”

Văn Hi cúi đầu, không trả lời được.

Xà Vi gõ bàn phím một hồi, vừa thở dài vừa nói: "Cố Cảnh Quang tốt nghiệp đại học y khoa, hiện tại không phải cũng ở đây thôi sao. ”

Văn Hi ngẩng đầu, nghĩ đến sự khó khăn khi ở cùng anh trong phòng nhập liệm, liên tục thở dài, "Đúng vậy. Sao anh ta cũng ở đây chứ, ở chung với anh ta thực sự rất khó mà..."

"Khó ở chung? Không, không. Tôi nghĩ anh ấy rất dễ nói chuyện đấy. Doãn Quân Hạo hầu như ngày nào cũng đến trễ, vậy mà Cố Cảnh Quang cũng không nói gì. ”

Đầu Văn Hi quay cuồng, choáng váng.

Cho nên anh ta là chỉ nhắm riêng vào cô thôi sao?!

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Cô kéo ghế lại gần hơn một chút, "Cô có biết vì sao anh ta lại làm người nhập liệm không? ”

Bàn tay đang gõ bàn phím của Xà Vi dừng lại, nhấp một ngụm cà phê, dựa vào lưng ghế nhớ lại: "À... Nghe nói là bởi vì ba năm trước cha anh ấy bất ngờ qua đời, anh ấy mới tới tiếp quản công việc này. Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, lúc tôi đến, trong công ty còn có một người khác nữa. Nói thế nào nhỉ, Cố Cảnh Quang không hiểu nghề này lắm, kinh doanh cũng không tốt lắm, phải từ sau khi anh Vương tới, tình hình mới dần dần chuyển biến tốt đẹp. Vương Hâm hình như ở đây nhiều năm rồi, thật sự quan hệ rất tốt, bệnh viện, nghĩa trang, chùa miếu v.v… đều có người quen biết, tóm lại anh ta có thể kéo tới rất nhiều khách hàng. ”

Văn Hi chống một tay lên mặt bàn, "Còn có một người nhập liêm khác à? ”

Xà Vi lại nhấp một ngụm cà phê, "Ừm. Cậu ấy vốn là học trò của cha Cố Cảnh Quang, khi Cố Cảnh Quang có thể tự mình xử lý thi thể, liền thi vào nhà tang lễ thuộc cục dân chính. Người ta có chứng chỉ mà, đi đâu cũng dễ làm. Nhà tang lễ thành phố mặc dù không có mức lương cao như công ty tư nhân của chúng tôi, nhưng các đơn vị sự nghiệp vẫn còn biên chế, cũng có bát cơm ổn định. ”

Văn Hi lại hỏi: "Vậy công ty chúng ta còn có ai nữa? ”

Xà Vi bẻ khớp ngón tay: "Tôi chủ yếu phụ trách bán hàng online, cô và Cố Cảnh Quang chủ yếu là nhập liệm, Doãn Quân Hạo là người hướng dẫn toàn bộ quá trình, phụ trách cùng người nhà đi chuẩn bị tất cả các quy trình, Trần Tư phụ trách đưa đón, anh Vương cái gì cũng quản. À, còn có chú An, chú ấy chịu trách nhiệm về an ninh. Nếu có người nhà muốn tổ chức lễ truy điệu, cần bố trí địa điểm hay gì đó, chúng ta đều làm được cả. Trước mắt chính là như vậy đó. ”

Cô ấy vỗ bả vai Văn Hi, "Vừa mới bắt đầu đều phải luân phiên nhau. Tất cả các vị trí cô có thể thử qua một lần, cô sẽ sớm quen thuộc với họ thôi. ”

Văn Hi nghi hoặc nhìn về phía cô ấy: "Vậy cô..."

Xà Vi nặng nề gật đầu, "Ừm... Tôi cũng từng làm một thời gian. Aizz... Đó là một công việc đòi hỏi lòng can đảm nha. ”

Giới thiệu xong đại khái công việc, Xà Vi lấy áo gió của cô ra khỏi ngăn kéo, "Trả lại cho cô nè. Sắp đến giờ tan làm rồi, cô về trước đi. ”

Văn Hi đứng dậy nhận lấy quần áo, ngay khi cô nhận lấy áo, mùi nước giặt hoa oải hương xông vào mũi.

Tuy rằng quần áo luôn mặc trên người, nhưng hình như ngày thường cô không chú ý tới mùi hương như vậy.

Nhưng ở lại một thời gian, cô mơ hồ cảm thấy trên người có mùi gì kỳ quái, bỗng nhiên ngửi thấy mùi nước giặt nhàn nhạt, là một cảm giác vừa quen thuộc vừa ấm áp.

Cô ôm quần áo, cúi đầu ngửi một chút.

Đột nhiên có chút không muốn mặc vào, cô sợ quần áo cũng dính mùi này, càng sợ khi mặc quần áo vào, cái mùi kia hoàn toàn không tản ra được.

Xà Vi nhìn ra nghi ngờ của cô, kéo cô đi tới cửa, chỉ vào phòng trực bên cạnh, "Bên trong có phòng tắm, cô có thể tắm rửa rồi hãy về nhà, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút, vừa khéo tôi có một cái khăn mới. ”

Thật tốt quá! Văn Hi vừa muốn đi, Xà Vi giống như nhớ tới cái gì đó, lại kéo cô trở về, "Cô chờ chút đã. ”

Cô dọn lại bàn làm việc, mò mẫm trong ngăn kéo một hồi lâu, cầm một chai sữa tắm hình nước hoa đi tới, "Hôm qua tôi vừa mới mua đấy, còn chưa mở niêm phong đâu. Tặng cho cô trước đi, coi như tôi chúc cô làm việc ở đây thuận lợi. ”

Một buổi chiều mà Xà Vi đã giúp cô rất nhiều lần, so với thái độ của Cố Cảnh Quang, đúng là cách xa vạn dặm mà.

Cô chịu uất ức ở chỗ Cố Cảnh Quang, lại được bù lại ở chỗ Xà Vi, cô kéo tay cô ấy, liên tục nói cảm ơn.

Xà Vi cười cười, đẩy cô ra ngoài: "Đi đi. Cô có thể ở lại lâu dài với tôi đã là lời cảm ơn tốt nhất rồi. ”



Nước nóng phun ra từ vòi hoa sen trên đỉnh đầu, chảy qua toàn bộ cơ thể.

Văn Hi cảm thấy mình trong nháy mắt được sống lại.

Loại sữa tắm mà Xà Vi tặng cô có mùi thơm nồng này, trước kia cô không thích dùng lắm, bởi vì sau khi sử dụng, một thời gian lâu sau hương thơm vẫn không thể tản đi, hương này lại không dễ ngửi như nước hoa, là một loại hương thơm hun khói cấp thấp rẻ tiền.

Nhưng hôm nay cô tắm liên tiếp ba lần, cho đến khi hương thơm nồng nàn của hoa oải hương bốc hơi trong phòng tắm, cô mới hài lòng lau sạch cơ thể, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, giọng Cố Cảnh Quang liền đập vào tai: "Sao lại tắm lâu như vậy? ”

Anh nghiêng đầu, phát hiện là cô, lúc này ngẩn cả người.

Xà Vi chủ yếu chịu trách nhiệm bán hàng trực tuyến, hầu như không tiếp xúc với thi thể, không cần sử dụng phòng tắm. Anh cho rằng là Doãn Quân Hạo trở về, vì thế liền ngồi chờ ở bên ngoài phòng trực. Nhưng mà tiếng nước bên trong ào ào chảy một lúc lâu, giống như mãi cũng không có điểm cuối. Anh chờ càng lâu, mùi dính vào người càng nặng, anh lại càng phiền não.

Văn Hi tắm rất lâu, hai má đỏ bừng, đáy mắt dính toàn là hơi nước.

Trên đầu quấn khăn xốp, dưới ống tay áo lộ ra nửa cổ tay trắng nõn, mảnh khảnh như xương trúc, thoạt nhìn khá yếu đuổi, khiến người ta phải thương yêu.

Cố Cảnh Quang kéo ghế, quay cả người ra sau, "Cô, sao cô còn chưa về? ”

Vừa rồi ở trong phòng nhập liệm, anh trang bị quần áo đầy đủ nên Văn Hi nhìn không rõ mặt anh.

Bây giờ Cố Cảnh Quang cởi bỏ quần áo bảo hộ ngồi trước mặt cô, góc mặt nghiêng vẫn cực kỳ giống năm đó, nhưng người lại khác nhau như vậy.

Anh gầy đi không ít, cằm Hồ Thanh lộ ra rõ ràng, mặt mày xinh đẹp vẫn trong trẻo lạnh lùng cô đơn như trước, nhưng lại thiếu đi chút sự lợi hại của tuổi trẻ, lại có thêm chút sầu khổ của người trưởng thành. Cố Cảnh Quang nhíu mày, suy sụp ngồi ở đó, nhìn có vẻ rất mệt mỏi, xung quanh hốc mắt còn có vết đỏ do bị kính bảo hộ siết chặt.

Ánh sáng ấm áp màu cam chiếu ở đỉnh đầu anh, Văn Hi liếc mắt nhìn lại, anh ở trong ánh sáng ấm áp ôn nhu đến mức làm cho người ta không dời được mắt.

Cô im lặng, chỉ nhìn anh như vậy.

Cố Cảnh Quang lại ngồi không yên, anh đứng lên, kéo ghế đi ngang qua cô.

"Tôi dùng hết nước nóng mất rồi." Văn Hi có lòng tốt nhắc nhở.

Cố Cảnh Quang giống như không nghe thấy, cứ đi về phía trước.

Văn Hi thở dài, tiến lên một bước, ngăn cản anh: "Tôi đã nói không có nước nóng mà, anh không nghe thấy à? ”

Cố Cảnh Quang kéo cô ra, "Không sao. Tôi tắm bằng nước lạnh cũng được.”

"Anh..."

Văn Hi còn chưa dứt lời, cửa đã nhanh chóng đóng lại.

Cố Cảnh Quang khóa cửa lại, đi tới trước bàn rửa mặt, lấy tay hắt lên mặt mình.

Anh đưa tay lau hơi nước trên gương, trong gương, chóp tai và hai má của anh đỏ lên như say rượu.

Cô ấy vừa thấy nó sao?

Cố Cảnh Quang sờ một bên mặt.

Văn Hi đi đến bên cạnh bàn, phía trên có một tấm bảng sắp xếp công việc viết tay, chữ viết tay chỉnh tề, lại rất có lực, hơn nữa mang lại một loại cảm giác rất quen thuộc.

Cô gấp lại tờ giấy sắp xếp kia, "Cố Cảnh Quang, bảng sắp xếp công việc này tôi có thể mang về xem không? ”

"Tùy cô." Giọng nói của anh nhanh chóng biến mất trong tiếng nước.

Văn Hi dặn thêm một câu, "Tôi đi đây. Anh có thể đợi một lúc rồi tắm, tắm bằng nước lạnh không tốt đâu, anh sẽ bị bệnh đấy.”

Đối phương không trả lời, chỉ có tiếng nước tí tách đáp lại cô.

Rốt cuộc khi nhìn thấy cô Cố Cảnh Quang có bao nhiêu chán ghét vậy?

Tay cô nắm chặt quai cặp, hừ một tiếng, bất bình vì sự quan tâm đa tình vừa rồi.

Dù sao cô cũng đã nói rồi, anh ta thích bị bệnh thì cứ kệ anh ta bị bệnh đi.

Lúc Văn Hi đi ra khỏi cửa công ty, cô vẫn còn đang giận anh, hơn nữa càng nghĩ càng tức giận.

Tại sao cô lại đến đây để chịu đựng sự tức giận của anh ta chứ!

Văn Hi cúi đầu, lại nhìn thoáng qua chữ viết trên bảng sắp xếp công việc, lông mày theo đó nhíu chặt.

Rốt cuộc là cô đã đọc chữ viết này ở đâu rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play