“Anh Lâm, anh nói như vậy là bởi vì anh đã nhìn thấy gì sao?” Trịnh Bảo Châu cẩn thận dò hỏi.
Lâm Tử Khâm khẽ gật đầu, dáng vẻ như đã nhìn thấy nhưng không nói ra.
Trịnh Bảo Châu vỗ ghế của mình: “Không phải, anh hiểu lầm rồi, hôm qua bạn học của tôi tới thăm tôi, cậu ấy biết tôi lúc quay phim bị thương cho nên mang cho tôi rất nhiều cao dán và rượu thuốc…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT