Sau một buổi sáng chạy ngược chạy xuôi ngoài đường, chiều nay Trịnh Bảo Châu quyết định nằm trên giường nghỉ ngơi. Mãi đến khi trời nhá nhem tối, khi Mạnh Nhã Hâm nhắn tin gọi cô xuống ăn cơm thì cô mới chịu đứng dậy.

Hai hôm nay Mạnh Nhã Hâm ở nông trường Tinh Quang chơi rất vui, sáng xuống vườn dâu hái dâu tây, chiều lại đi với đám nhóc tì ra bãi cỏ xem bò sữa. Cô ấy còn thuê một miếng đất nhỏ trong nông trường, bảo là sau này tuần nào cô ấy cũng phải tới dọn dẹp một lần.

Bởi vì người đi làm không thể tới nông trường chăm bón cho những cây mình trồng thường xuyên được nên bên phía nông trường Tinh Quang còn cung cấp dịch vụ trông nom hộ, chỉ cần trả chút tiền là có thể nhờ người khác đến chăm bón giúp mình. Trịnh Bảo Châu cho rằng đây là việc thừa thãi, bởi vì chuyện này có khác gì bạn ra chợ mua bó rau mà người nông dân gieo trồng chăm bón đâu? Điều bất ngờ có kha khá người sử dụng dịch vụ này.

“Cậu không hiểu gì hết, đây là thứ đã được khắc vào DNA của người dân nước mình rồi.” Mạnh Nhã Hâm bĩu môi, nhất quyết không thừa nhận mình đã làm việc thừa thãi.

“Ờ.” Trịnh Bảo Châu không nói nhiều về việc này nữa, dù sao cũng chẳng phải tiền của cô. Trong lúc hai người đang trò chuyện, báo thức trên điện thoại của Trịnh Bảo Châu bỗng reo lên. Mạnh Nhã Hâm giật mình, cắn đũa nhìn cô: “Cậu đặt báo thức giờ này làm gì? Nhắc mình phải ăn cơm tối hả?” Chẳng lẽ Trịnh Bảo Châu đam mê làm việc đến độ mất ăn mất ngủ sao?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play