Trong giọng nói ấy chứa đựng vô vàn bi thương, dường như người hô lên không phải đang thấy thái tử điện hạ mà cha mẹ già đã chết nhiều năm của hắn ta.
Nhan Hoài Ẩn bị tiếng gọi thảm thiết này làm cho sững sờ, y dừng lại liếc nhìn hắn ta.
“Mạt tướng Lý Quế Tùng, tham kiến Thái tử điện hạ.” Thấy Nhan Hoài Ẩn nhìn sang, Lý Quế Tùng vội vàng dập đầu một cái thật mạnh. Hắn ta cúi người trên mặt đất, đau đớn nói: “Núi non Tây Bắc cách xa kinh đô, mạt tướng tới muộn, để điện hạ chịu khổ rồi.”
Hắn ta đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhan Hoài Ẩn, vốn tưởng rằng tiểu Thái tử này sẽ kinh ngạc hoặc sợ hãi, ngờ đâu y lại không có chút bất ngờ nào, cứ như thể hai người đã sớm hẹn gặp nhau ở đây. Y còn hỏi một cách thản nhiên như đang hỏi về thời tiết hôm nay: “Lý Quế Tùng? Ta vẫn nhớ ngươi là phó tướng của Triệu Hoàn.”
Lý Quế Tùng siết chặt hai tay đang chống trên mặt đất, đáp: “Hồi bẩm điện hạ, mạt tướng đúng là phó tướng của Phò Quốc Triệu đại tướng quân.”
Nhìn hắn ta đã tự trách đến mức không nói lên lời, thế mà năm chữ “Phò Quốc đại tướng quân” này vẫn nói cực kỳ rõ ràng, truyền đến tai Nhan Hoài Ẩn một cách trọn vẹn, không cho người ta có chút hiểu lầm nào.
Một nửa Hạc Vũ quân của tiền triều đã bị tiêu diệt ở suối Triều Thiên, nửa còn lại đi về Tây Bắc, tập hợp lại với quân của Phò Quốc đại tướng quân Triệu Hoàn.
Triệu Hoàn nắm giữ mười vạn quân ẩn núp ở Tây Bắc, lại thêm địa hình hiểm trở nên Xích quân của tân đế không thể đánh bại, lúc này mới đi thẳng về phía bắc, đánh luôn vào đế đô Triều Hoa.
Hiện giờ thành Triều Hoa đã bị đánh bại, triều Đại Kinh không còn, nháy mắt thiên hạ đổi sang họ Tề, qua hơn nửa tháng mà Tây Bắc vẫn không định đến thành Triều Hoa yết kiến tân đế.
Tân đế đánh bại thành Triều Hoa đã lâu, Triệu Hoàn không phái ra một binh một tốt nào, thế mà lúc này gã lại nắm giữ quân đội của tiền triều, miệng vẫn nói thề nguyện trung thành với tiên đế và tiền triều.
Mà đầu tiên đế bây giờ đang treo cao trên lầu Đài Hoa, Triệu Hoàn đại tướng quân vừa không muốn chết mà vừa có ý định muốn tự nắm binh, chia đất để trị với tân đế.
Lý Quế Tùng quỳ một cách hèn mọn, nhưng trong lời nói lại có chút ám chỉ. Hắn ta nhắc đến Triệu Hoàn là để hù dọa vị tiểu điện hạ chưa tuẫn quốc này, cốt để sau đó đại tướng quân nhà hắn ta dễ bề khống chế y.
Nhan Hoài Ẩn lại chậm rãi ừ một tiếng, cười nói: “Vậy nghĩa là Lý phó tướng đến từ Tây Bắc.”
Lý Quế Tùng đáp: “Mạt tướng từ Tây Bắc không ngừng vội vàng đến đây, cuối cùng hôm nay mới gặp được điện hạ.”
“Vậy thì nhất định ngươi đã gặp những người còn lại của Hạc Vũ quân.” Nhan Hoài Ẩn nhúng tay xuống hồ nước lạnh như băng, nhìn vết máu trên cổ tay hòa vào trong nước hồ, giọng điệu đều đều: “Ngươi có gặp Hoắc Vân Bình không?”
Lý Quế Tùng im lặng một thoáng, đáp: “Về sau mạt tướng có gặp qua Hoắc tiểu tướng quân một lần, bây giờ Hạc Vũ quân được đại tướng quân bố trí ở trong Tây Bắc để rèn luyện, tất nhiên Hoắc tiểu tướng quân cũng được an toàn.”
“Lần này đi đón điện hạ, Hoắc tiểu tướng quân khăng khăng muốn đi.” Lý Quế Tùng cúi đầu nói: “Nhưng hắn đang bị thương nên đại tướng quân khuyên nên dưỡng thương đã, vì vậy mới để mạt tướng đi thay.”
Hạc Vũ quân không có hổ phù cũng chẳng thờ quân vương, chỉ nghe lệnh của Thái Tử điện hạ của Đại Kinh, là thanh kiếm chỉ thuộc về Thái tử.
Mà hiện giờ thống lĩnh Hạc Vũ quân Hoắc Vân Bình khăng khăng muốn tới, vậy mà lại bị Triệu đại tướng quân lấy danh chữa thương giữ ở Tây Bắc.
Lý Quế Tùng nói xong lại càng cúi đầu thấp hơn.
Nhan Hoài Ẩn như không hiểu ý hắn ta, chỉ cẩn thận rửa sạch vết máu trên cổ tay: “Ở yên chữa thương cũng tốt, người này hay càn quấy, ỷ mình có chút bản lĩnh nên không bao giờ nghe lời, nếu nói mấy lời khiến hắn bực thì hở ra là sẽ đòi đánh đánh giết giết.”
“Chắc là Lý phó tướng đã nghe nói những chuyện Hạc Vũ quân làm ở kinh đô.” Nhan Hoài Ẩn cười: “Thằng nhãi Hoắc Vân Bình này to gan lắm, hắn có thù tất báo, trên đời này không có ai là hắn không dám giết.”
Vết máu trên cổ tay đã được nước hồ rửa sạch sẽ, Nhan Hoài Ẩn rút tay ra khỏi hồ, chậm rãi tiến lên hai bước, giơ tay ra trước mặt Lý Quế Tùng.
Lý phó tướng đáng thương đang hết sức chăm chú nghe chuyện ngày xưa của Hoắc tiểu tướng quân, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Hơi nước lạnh lẽo còn đọng lại trên làn da trắng khiến bàn tay trước mặt nhìn càng mềm mại và không thật, đường nét trên bàn tay lại rõ ràng sắc nét.
Đẹp thì đẹp, nhưng nếu đã không đụng chạm được thì chẳng để làm gì.
Lý Quế Tùng nhìn bàn tay đang giơ ra, nhất thời không phản ứng được vị Thái tử điện hạ này đang giở trò gì.
Hay là y tức giận muốn tát hắn ta một cái?
Ngay lúc Lý phó tướng đang trợn mắt vắt óc, thậm chí còn chuẩn bị cả bài văn sau khi ăn tát thì trên đỉnh đầu chợt truyền đến giọng nói: “Ngươi không có khăn tay sao?”
Lý phó tướng: “...”
Đùa đấy à?!
Lý Quế Tùng thầm tức giận trong lòng nhưng vẫn lấy chiếc khăn tay trắng tinh ra đưa cho Nhan Hoài Ẩn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã khiến điện hạ tủi thân khi phải dùng chiếc khăn xấu xí của thần rồi.”
“Không có gì tủi thân cả.” Nhan Hoài Ẩn rũ mắt, cầm khăn lau sạch nước trên tay: “Ba đời nhà Hoắc Vân Bình đều là trung thần, chỉ hận không thể khắc bốn chữ “tinh trung báo quốc” trên lưng của cả đám chim chóc trong phủ. Ta không dám nói gì hắn, cũng làm khó Triệu Hoàn đại tướng quân khi phải chịu cái tính tình nóng nảy của hắn mà điều Lý phó tướng tới thay.”
Y vừa nói vừa lau tay một cách thong thả, nhưng Lý Quế Tùng đang quỳ trên mặt đất lại toát mồ hôi lạnh.
Hắn ta đi theo bên cạnh Triệu Hoàn đã nhiều năm, lúc nào cũng chăm chăm đoán mò tâm tư của gã nên mới nhịn không được, vội vã muốn nhận nhiệm vụ tới kinh đô đón Nhan Hoài Ẩn. Ai ngờ Hoắc Vân Bình lại là người nóng tính như vậy, Nhan Hoài Ẩn còn ngầm ám chỉ bản thân là một chủ tử bênh vực người phe mình.
Đợi đến lúc về tới Tây Bắc, nếu Hoắc Vân Bình, cả Hạc Vũ quân và Nhan Hoài Ẩn đều ghi thù với hắn ta thì Triệu Hoàn sẽ còn sẵn lòng bảo vệ phó tướng nho nhỏ này nữa ư?
Nam nhân cao hơn bảy thước cuối cùng cúi đầu thật sâu, cái trán chạm vào mu bàn tay đang chống: “Mạt tướng không có ý tranh giành với Hoắc tiểu tướng quân, mong điện hạ minh giám.”
Ở Tây Bắc, hắn ta nghe nói Hoàng hậu nương nương sinh ra hai con ma ốm, vốn nghĩ bây giờ hai con ma ốm này mồ côi cha mẹ, ngã xuống phàm trần mất hết tất cả, chỉ mang cái danh hão Thái tử, chắc là đang hoang mang, sợ hãi lắm.
Nhưng bây giờ y lại nắm hắn ta trong lòng bàn tay chỉ với dăm ba câu.
Lý phó tướng đang hối hận tới mức muốn lôi ruột ra bện thành bốn chữ “này thì lắm mồm” thì nghe Nhan Hoài Ẩn hỏi mình đã đến thành Triều Hoa từ khi nào, hắn ta mới buột miệng nói: “Đến từ ngày hôm kia ạ.”
Đến lúc phản ứng lại, hắn ta thiếu điều muốn rút ruột tự quất mình một trận.
Khi hắn ta sắp đi, đại tướng quân đã nói là gã muốn cho tiểu Thái tử biết hiện giờ xung quanh y bốn bề là địch, mà Triệu đại tướng quân gã là một anh hùng trung thành quả cảm có thể cứu y khỏi khốn cảnh.
Hôm qua Lý phó tướng đã tìm được tiểu Thái tử, chờ mãi mới đợi tới lúc tiểu Thái tử chật vật để hiện thân.
Mà cục diện bây giờ thì sao.
Hắn ta nói trắng ra như vậy, không phải đang tự khai ra bản thân đang có ý đồ xấu hay sao?
Nhưng Nhan Hoài Ẩn không nói gì, chỉ hỏi sang chuyện khác: “Nô bộc ở cửa Tân Thủy hôm đó có phải là người của Triệu Hoàn không?”
Lý Quế Tùng chưa kịp thở phào thì đã bị một câu nói của Nhan Hoài Ẩn làm nghẹn ứ cổ, hắn ta vội vàng giải thích: “Điện hạ minh giám, đại tướng quân nóng lòng muốn cứu tiên đế nên mới nghĩ ra hạ sách này.”
Vào ngày Xích quân công phá thành Triều Hoa, Nhan Hoài Ẩn vốn nên tuẫn quốc lại đột ngột bị người hầu bên cạnh đánh hôn mê. Khi tỉnh lại lần nữa, y đã ở ngoài thành Triều Hoa, muội muội Nhan Tụ Thanh cũng đang nằm bên cạnh.
Thiên hạ đồn rằng tiểu Thái tử tuẫn quốc, chẳng qua không ai ngờ người nhảy xuống từ trên tường thành không phải Thái tử điện hạ chân chính.
“Điện hạ nén bi thương!” Lý Quế Tùng nói đến đây, nhất thời trào ra nước mắt như đang muốn phân ưu thay chủ: “Khi đại tướng quân đến đã khóc lóc thảm thiết với mạt tướng, nói mình vô năng, không cứu được bệ hạ và hoàng hậu nương nương, chỉ kịp cứu điện hạ và công chúa, thật sự không xứng làm thần tử.”
Hắn ta vừa khóc vừa nói xong những lời này, nhưng mãi mà không nghe thấy Nhan Hoài Ẩn trả lời.
Đến lúc hắn ta còn tưởng cây cỏ xung quanh đã ngủ say luôn thì mới nghe thấy tiếng cười khẽ truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Nghe tin cha mẹ mình đã chết mà tiểu Thái tử vẫn có thể cười ra tiếng.
Ngay sau đó, hắn ta được Nhan Hoài Ẩn tự mình đỡ dậy: “Làm Lý phó tướng phải quỳ lâu như vậy, thật sự là cô thất lễ rồi.”
Lý Quế Tùng nào dám đứng dậy thật, hắn ta không dám ngẩng đầu, thiếu điều muốn cách xa cái tay đang đỡ mình tám thước: “Là mạt tướng thất lễ.”
“Đã biết mình thất lễ.” Trong mắt Nhan Hoài Ẩn là ý cười u tối không rõ: “Vậy thì đi lấy cho ta một bộ y phục sạch đi.”
Y chuyển đề tài một cách bất quy tắc, tội nghiệp cho Lý phó tướng nhất thời không nhận ra, cứ sững sờ đứng ở đó.
Đến khi hắn ta phản ứng lại, giọng nói của Nhan Hoài Ẩn đã vọng đến từ chỗ xa hơn: “Lý phó tướng yên tâm, Triệu đại tướng quân đã cứu Nhạc An và đưa muội ấy đến bên ta, chẳng phải gã đang ám chỉ bệnh của muội ấy chỉ có thể dùng dược liệu độc nhất vô nhị của Tây Bắc để chữa sao? Có Nhạc An ở đây, ta sẽ không đi đâu được.”
Nhan Hoài Ẩn vừa thẳng thừng vừa tùy hứng phơi bày tâm tư của kẻ đang ở biên cảnh Tây Bắc, Lý Quế Tùng vừa mới phản ứng lại đã bị những lời này đánh đòn cảnh cáo, đứng chết trân tại chỗ.
Một lát sau, dường như hắn ta mới hiểu ra mà ngẩng đầu lên nhìn về phía tiểu Thái tử đang đưa lưng về phía mình, thấy nửa người y đã chìm trong hồ nước.
Y phục nửa thân trên dính đầy vết máu bị y cởi ra đặt bên hồ, bả vai và cái cổ thon gầy trắng nõn lộ ra trên mặt hồ đen tuyền, mái tóc dài như hòa vào với làn nước.
Lý Quế Tùng bị màu trắng này làm cho sửng sốt, hắn ta cuống quít quay người lại, rời khỏi hồ như chạy trốn.
Sau khi nghe tiếng bước chân xa dần, Nhan Hoài Ẩn mới chậm rãi nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi.
Y ghé vào mỏm đá nhô ra bên cạnh hồ, lưng dựa vào mặt đá bóng loáng không có độ ấm, duỗi đầu ngón tay lạnh lẽo xoa thái dương, như thể nếu làm thế là cơn đau đầu sẽ dịu bớt.
Dọa sợ Lý Quế Tùng thì bước đầu tiên sau khi y và Nhan Tụ Thanh tới Tây Bắc sẽ không khó khăn như vậy nữa.
Thiếu niên cụp mắt, ngâm mình trong hồ nước, nụ cười giả tạo trên mặt biến mất, lúc này y mới có một giây phút được bình yên.
Nhưng sự yên bình ấy cũng chẳng kéo dài.
Tiếng bước chân xuyên qua bụi cây vang lên, lông mi Nhan Hoài Ẩn run run, y vừa đảo mắt nhìn sang thì thấy một người đang chui ra khỏi bụi cây.
Là Giang Liễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT